Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 334




“Em đang ở cổng công ty Sau khi tắt máy, chưa đến hai mươi phút thì Ngô Thành Nam đã đi đến, trên trán của anh ta lấm tấm mồ hôi nhưng mà ánh mắt lại vô cùng sáng sủa tràn ngập sự vui vẻ.

Sau khi An Bích Hà nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta thì trong lòng mới có thể hoàn toàn thả lỏng.

Sau khi lên xe, cô ta lập tức đưa cho anh ta bản hợp đồng: “Anh thử xem qua đi, đây chính là thành ý của nhà họ An chúng em”

Ngô Thành Nam mở ra, xem xét cẩn thận, càng xem càng cảm thấy kích động, ánh mắt lại càng ngày càng sáng.

Đây đúng là niềm vui ngoài ý muốn, anh ta ở bên cạnh An Bích Hà chỉ vì tài sản của nhà cô ta. Vốn nghĩ rằng còn phải đợi đến khi An Bích Hà thừa kế nhà họ An thì mới lấy được những thứ tài sản này mà không ngờ rằng lại có thể đạt được sớm như vậy. Sao anh ta có thể không vui vẻ được cơ chứ?

“Thế nào?” An Bích Hà nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của anh ta thì trong lòng đã biết chắc câu trả lời của anh ta nhưng vẫn giả vờ hỏi lại đầy lo lắng.

Ngô Thành Nam nghe thấy cô ta nói, giả vờ chau mày: “Anh nghĩ là cũng có khả năng đấy. Chỉ là tầm nhìn của ông nội anh cao hơn anh rất nhiều nên anh cũng không thể nắm bắt được suy nghĩ của ông ấy. Anh có thể thử nói chuyện giúp em xem sao, chắc chắn sẽ cố gắng thuyết phục ông.”

Sau khi An Bích Hà nghe thấy vậy thì vô cùng vui vẻ, không nhịn được mà ôm lấy anh ta rồi hôn mạnh lên môi của anh ta.

Những ngày qua, cô đã hồi phục được khá nhiều, vẻ đẹp vẫn chưa hoàn toàn khôi phục nhưng mà dáng vẻ đã tốt hơn rất nhiều so với bộ xương kho lúc trước. Khi cô ta ôm lấy anh ta, bộ ngực đè lên cánh tay của anh ta, khiến cho tâm trí của Ngô Thành Nam rung động.

Không kiếm được mà hôn lại cô ta.

Khóe miệng của An Bích Hà khẽ nhếch lên. Nhìn thấy phản ứng gấp gáp này của anh ta thì trong lòng càng thêm chắc chắn.

Sau khi hôn một lát, hai tay của cô ta để lên trên ngực của Ngô Thành Nam, khẽ thở dốc: “Thời gian không còn sớm nữa, hay là chúng ta đến gặp ông nội của anh trước đi.”

Ngô Thành Nam nhìn đồng hồ, lát nữa ông cụ định ra ngoài đi dạo. Đợi đến khi quay về thì đã muộn rồi.

Anh ta đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao đi như tên lửa.

Hai người đi đến nhà họ Ngô, Ngô Thành Nam đưa An Bích Hà vào nhà chính.

Nhà họ Ngô được xây theo kiến trúc Việt Nam điển hình, sân trước và vườn sau vô cùng cổ kính, nhưng vẫn thoáng toát lên sự uy nghiêm khiến cho An Bích Hà không khỏi hồi hộp, tay chân lóng ngóng.

Ngô Thành Nam liếc thấy dáng vẻ căng thẳng của An Bích Hà, nhắc nhở: “Ở trước mặt ông nội của anh thì phải thể hiện thật tốt. Đừng quá căng thẳng, tự tin lên. Hơn nữa, ông cụ rất coi trọng quy củ, nhất định phải chú ý cách ăn nói.”

Vẻ mặt của An Bích Hà vô cùng lo lắng, gật đầu.

Sau khi tắt máy, chưa đến hai mươi phút thì Ngô Thành Nam đã đi đến, trên trán của anh ta lấm tấm mồ hôi nhưng mà ánh mắt lại vô cùng sáng sủa tràn ngập sự vui vẻ.

Sau khi An Bích Hà nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta thì trong lòng mới có thể hoàn toàn thả lỏng.

Sau khi lên xe, cô ta lập tức đưa cho anh ta bản hợp đồng: “Anh thử xem qua đi, đây chính là thành ý của nhà họ An chúng em”

Ngô Thành Nam mở ra, xem xét cẩn thận, càng xem càng cảm thấy kích động, ánh mắt lại càng ngày càng sáng.

Đây đúng là niềm vui ngoài ý muốn, anh ta ở bên cạnh An Bích Hà chỉ vì tài sản của nhà cô ta. Vốn nghĩ rằng còn phải đợi đến khi An Bích Hà thừa kế nhà họ An thì mới lấy được những thứ tài sản này mà không ngờ rằng lại có thể đạt được sớm như vậy. Sao anh ta có thể không vui vẻ được cơ chứ?

“Thế nào?” An Bích Hà nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của anh ta thì trong lòng đã biết chắc câu trả lời của anh ta nhưng vẫn giả vờ hỏi lại đầy lo lắng.

Ngô Thành Nam nghe thấy cô ta nói, giả vờ chau mày: “Anh nghĩ là cũng có khả năng đấy. Chỉ là tầm nhìn của ông nội anh cao hơn anh rất nhiều nên anh cũng không thể nắm bắt được suy nghĩ của ông ấy. Anh có thể thử nói chuyện giúp em xem sao, chắc chắn sẽ cố gắng thuyết phục ông.”

Sau khi An Bích Hà nghe thấy vậy thì vô cùng vui vẻ, không nhịn được mà ôm lấy anh ta rồi hôn mạnh lên môi của anh ta.

Những ngày qua, cô đã hồi phục được khá nhiều, vẻ đẹp vẫn chưa hoàn toàn khôi phục nhưng mà dáng vẻ đã tốt hơn rất nhiều so với bộ xương kho lúc trước. Khi cô ta ôm lấy anh ta, bộ ngực đè lên cánh tay của anh ta, khiến cho tâm trí của Ngô Thành Nam rung động.

Không kiếm được mà hôn lại cô ta.

Khóe miệng của An Bích Hà khẽ nhếch lên. Nhìn thấy phản ứng gấp gáp này của anh ta thì trong lòng càng thêm chắc chắn.