Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 277




“Cũng không phải là thuốc gì ghê gớm”

Lưu Lê Viên cúi đầu đánh móng tay của mình: “Chính là thuốc khiến cô không thể có con, nói cách khác, An Bích Hà, cả đời này cô đều không thể sinh con được nữa”

Câu này vừa nói ra, An Bích Hà tuyệt vọng ngã quỵ xuống đất, giống như một đống bùn nhão, cho dù thế nào cũng không thể bò lên được.

Không thể sinh được, sao có thể như vậy, sao có thể như vậy chứ?

“Cô hủy hoại cuộc đời tôi, hủy hoại hôn ước của tôi, tôi khiến cô không sinh được con. Ác giả ác báo, không phải rất công bằng sao? Không phải cô rất thích Hoắc Tùng Quân sao? Bây giờ cô không thể sinh đẻ được nữa, cô nói xem nhà họ Hoắc sẽ cần một người con dâu không thể sinh đỏ sao?”

Vẻ mặt An Bích Hà gớm ghiếc ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoa, ngón tay nắm chặt thành nắm đẩm, giống như muốn xé xác Lưu Lệ Viễn ra vậy.

Một lúc lâu sau, An Bích Hà mới buông ngón tay ra, gần như trườn người cả người qua, bắt lấy chân Lưu Lệ Viên, cầu xin: “Tôi sai rồi, tôi không nên làm vậy với cô, bây giờ tôi đã nhận phải báo ứng rồi. Cầu xin cô, đừng nói chuyện này ra ngoài, cầu xin cô”.

An Bích Hà đang cầu xin người khác, tràn đầy ti tiện, không có một chút kiêu ngạo nào giống như lúc trước.

Lưu Lệ Viện hất tay cô ta ra, vẻ mặt lãnh đạm: “Xin lỗi, tin tức đã được truyền ra ngoài rồi. Đây là họa do cô tự mình gieo xuống, bây giờ kết quả rồi, cho dù khổ đến mấy, cô cũng phải chịu cho tôi.”

An Bích Hà nghe thấy vậy, trực tiếp nằm rạp xuống đất, sắc mặt tái nhợt.

Xong rồi, hoàn toàn xong rồi, Lưu Lệ Viện hủy hoại cô ta thì không nói, vậy mà còn phát tán tin này ra ngoài.

Như vậy, đừng nói nhà họ Hoắc không cần cô ta nữa, cho dù những gia tộc khác cũng sẽ không cần một người phụ nữ không sinh đẻ được.

Những người cô ta có thể lựa chọn, e rằng chỉ còn lại những người có mưu đồ với nhà họ An, hoàn toàn không phải là người gì tốt.

“Cô thật ác, cô thật là ác” An Bích Hà lẩm bẩm, ngẩng đầu dùng ánh mắt căm hận nhìn Lưu Lệ Viện.

Lưu Lệ Viện cười: “Tôi ác sao? So với cô, tôi cảm thấy tôi không hề độc ác chút nào cả”

Nói xong Lưu Lệ Viên cũng không thèm nhìn dáng vẻ thảm hại của An Bích Hà trên mặt đấy, trực tiếp rời khỏi phòng bệnh.

An Bích Hà ngẩn ngơ ngồi trên mặt đất, rõ ràng đã là mùa xuân rồi, nhưng cô ta cảm thấy rất lạnh, gió lạnh thấu xương, từng trận từng trận lạnh thấu xương.

Mẹ An cầm đồ vừa đi vào phòng bệnh, nhìn thấy An Bích Hà ngồi trên đấy, vẻ mặt ngẩn ra, vội vàng ném đồ đi chạy vào.

“Bích Hà, con sao vậy? Sao lại ngồi trên đất? Lạnh như thế mà, mau đứng dậy đi.”

Mẹ An nói xong thì nắm cánh tay An Bích Hà kéo cô ta dậy.

Cuối cùng An Bích Hà cũng có phản ứng, nghiêng đầu nhìn mẹ An, đột nhiên hung dữ đẩy me An ra.

Mẹ An không phòng bị, trực tiếp bị An Bích Hà đẩy lùi về sau mấy bước, suýt chút nữa đụng vào bàn.

“Con, con làm sao vậy?”

Mẹ An kinh ngạc nhìn An Bích Hà, không hiểu tại sao cô ta lại tức giận như vậy.

“Tại sao, tại sao mẹ lại không nói cho con biết rằng con không thể sinh con chứ?”

Mắt An Bích Hà đỏ hoe, trừng mẹ An, giống như đang phát tiết cơn tức giận trong lòng vậy, giọng nói khàn đặc gào lên.

Mẹ An ngẩn ra, sau khi phản ứng lại, vẻ mặt hoảng loạn: “Ai, ai nói cho con biết? Con đừng nghe người khác ăn nói lung tung. Con không sao, con không hề có việc gì cả”.

An Bích Hà từ trên đất bò lên, vẻ mặt âm lạnh nhìn bà ta: “Vậy mẹ lấy bệnh án của con ra đây, để con xem”

Mẹ An mím môi, không nói gì, khóe miệng An Bích Hà giật giật, trực tiếp lao về phía cửa: “Mẹ không nói, con trực tiếp đi hỏi bác sĩ, bác sĩ sẽ nói cho con biết.”

“An Bích Hà”

Mẹ An xông qua, ngăn cô ta lại, rối rắm một lúc lâu cuối cùng cũng nói ra: “Đúng, quả thật bác sĩ kiểm tra ra cơ thể của con có chút không đúng”

Mẹ An nhìn sắc mặt An Bích Hà thay đổi, dáng vẻ lung lay sắp đổ, đau lòng, vội vàng tiến lên trước đỡ cô ta: “Bích Hà, đừng sợ, đừng sợ, có thể trị khỏi. Bây giờ y học đã phát triển như vậy, nhất định có thể trị khỏi. Mẹ sẽ dẫn con đi khám bệnh, ra nước ngoài chữa trị, nhất định sẽ trị khỏi được cho con”.