Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 266




“Tôi mới là người nên nói điều này chứ?”

Sắc mặt Hoắc Tùng Quân lúc này rất khó coi, lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái: “Trận đấu ngày hôm nay đối với Hiếu Nhã vô cùng quan trọng, dựa vào mối quan hệ giữa tôi và cô ấy, làm sao tôi có thể không có mặt được chứ?”

Lâm Bách Châu hừ lạnh một tiếng: “Mối quan hệ giữa tôi và Lạc Hiếu Nhã cũng không tầm thường, dĩ nhiên tôi phải đến đây cổ vũ cho cô ấy rồi.”

Đôi mắt của Hoắc Tùng Quân trở nên lạnh lẽo hơn: “Sao hôm nay anh lại không đi làm? Hôm nay có phải thứ bảy hay chủ nhật đâu?”

Lâm Bách Châu vốn đã xin nghỉ phép ngày hôm nay, nhìn Hoắc Tùng Quân đầy phòng bị: “Hoắc Tùng Quân, tôi cảnh cáo anh, đừng có giở trò, lần này tôi tuyệt đối không nhân nhượng đâu.”

“Anh nghĩ nhiều quá rồi, tôi là hạng người như vậy sao?” Hoắc Tùng Quân quay đầu lại, hướng ánh mắt về phía sân khấu.

Tại sao không.

Mỗi khi nhắc đến chuyện này, Lâm Bách Châu lại vô cùng tức giận.

Anh ta vẫn luôn nhớ đến lần trước, rõ ràng bản thân sắp gặp được Hiếu Nhã, nhưng lại bị Hoắc Tùng Quân chen ngang chân, khiến anh ta bị bệnh viện gọi điện giục quay về.

Lần này anh ta đã cố gắng sắp xếp thật tốt công việc của bản thân, cũng đã chào hỏi đạo diễn chương trình từ trước, Hoắc Tùng Quân chắc chắn sẽ không thể đạt được mục đích.

Hoắc Tùng Quân nhìn thấy ánh mắt của Lâm Bách Châu, khóe miệng lạnh lùng của anh khẽ co rút một chút.

Lần này anh thật sự không có ý định sẽ dùng bất cứ biện pháp gì để đối phó với Lâm Bách Châu cả.

Dù sao bây giờ anh cũng đã quang minh chính đại trở thành bạn trai của Lạc Hiếu Nhã, nếu có thể ở trước mặt Lâm Bách Châu để cho anh ta chứng kiến được khoảnh khắc kia thì chắc chắn sẽ là một chuyện rất thú vị.

Đồng thời, cũng có thể làm cho tên nhóc Lâm Bách Châu kia triệt để mất hết hy vọng.

Lâm Bách Châu hoàn toàn không rõ ràng ý nghĩ của anh, thấy đối phương có đuổi mình đi nên cũng không còn để ý, ánh mắt vẫn như cũ dán chặt trên sân khấu, ôn nhu dịu dàng nhìn chằm chằm Lạc Hiếu Nhã.

Người ta vẫn hay nói dáng vẻ người đàn ông đang nghiêm túc là đẹp trai nhất, nhưng người con gái cũng không khác gì, thậm chí dáng vẻ còn sáng ngời đến mức chói mắt.

Hiện giờ, ánh đèn lấp lánh đều tập trung chiếu rọi lên Lạc Hiếu Nhã, cả người có giống như được bao phủ một tầng áng sáng, vừa nhìn đã thấy vô cùng dịu dàng, vô cùng quyến rũ.

Sau đó, rốt cuộc cô cũng có thể di chuyển, thân thể thả lỏng một chút, đôi mắt bắt đầu đáo dát không ngừng tìm kiếm thứ gì đó.

Tầm nhìn lướt đến trang phục của Ngô Giai Như và Ngô Vân, cô cau mày, dường như đã đoán được các cô ấy muốn làm cái gì, trong lòng âm thầm thở dài một hơi.

Nhưng cô cũng không có quá nhiều thời giờ để chú ý đến hai chị em nhà kia, hiện tại thời gian đã trôi qua được một tiếng rưỡi rồi. Thành thật mà nói, làm ra một bộ quần áo hoàn chỉnh trong vòng ba tiếng đồng hồ, quả thật là việc không dễ dàng gì.

Vì để tránh không phải lãng phí thời gian, nên không có cách nào thêu khổ lớn, hay là dùng kỹ thuật thủ công yêu cầu độ tinh tế cao, đặc biệt mất thời gian.

Khi Lạc Hiếu Nhã đứng trước bản vẽ thiết kế của mình, cô đã suy nghĩ, trước đó mình phải làm công tác chuẩn bị cho thật tốt, cho nên lúc bắt tay vào cắt may căn bản là không ngừng nghỉ dù chỉ một giây.

Thời gian có hạn làm cho các cô không có khả năng may từng mũi một, từng đường may một như trước nữa, trên sân khấu đã chuẩn bị rất nhiều thiết bị hiện đại, số lượng hoàn toàn đủ để cho bọn họ sử dụng.

Năm tiếng đồng hồ, nghe thì có vẻ lâu, nhưng trong quá trình làm việc căng thẳng, nó đã dần dần đi đến những phút cuối rồi.

Lạc Hiếu Nhã làm xong thao tác cuối cùng, cả người bỗng chốc thả lỏng, cô xoa bóp hai bàn tay của mình, chỉ cảm thấy cổ, vai và các khớp ngón tay đều đang phát đau, nhưng dù sao bộ quần áo cũng được hoàn thành trước khi hết thời gian.

Mặc dù nói ba người bọn họ phải tự hoàn thành tác phẩm của mình. Nhưng khi vào lúc cần thiết, cũng cần các nhân viên công tác tới giúp một tay.

Sau khi Lạc Hiếu Nhã làm xong bộ quần áo, cô cúi người với nhân viên công tác nói lời cảm ơn vì đã giúp đỡ.

An Bích Hà ở dưới sân khấu nhìn Lạc Hiếu Nhã đã kết thúc xong phần tác phẩm của mình, lại nhìn đến hai chị em Ngô Giai Như và Ngô Vân vẫn đang vô cùng bận rộn, ánh mắt thoáng chốc trở nên âm trầm.

Hơn nữa bây giờ bộ quần áo đã bị một tấm vải bố màu trắng che đi, bọn họ căn bản là không thể nhìn được hình thù của trang phục này ra sao.

Bộ dạng thoải mái, thư thả của Lạc Hiếu Nhã quả thật là cho An Bích Hà cảm giác được một loại áp lực, đặc biệt nhất là vào lúc này. Nếu bộ quần áo cô làm thật sự có thể đè bẹp được bộ quần áo của chị em Ngô Giai Như và Ngô Vân thì phải làm sao bây giờ đây.