Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 230




Lạc Hiếu Nhã không chút khách khi nói ra những câu này, Trần Thanh Minh cũng nhịn không được liền bật cười thành tiếng.

Sắc mặt của An Bích Hà trở nên tối sầm, xung quanh có rất nhiều người qua lại, bởi vì Ngô Giai Như và Ngô Vân rất nổi tiếng, cho dù vô tình hay cố ý cũng đều chú ý tới bên này.

Nhiều người cũng nghe thấy lời nói của Lạc Hiếu Nhã, không khỏi nhìn An Bích Hà bằng ánh mắt chế giễu.

Ngô Giai Như và Ngô Vân cũng không giữ được mặt mũi của mình, nhìn An Bích Hà vẫn đứng tại chỗ, mặt nóng bừng.

Thường ngày bọn họ cư xử rất khiêm tốn, lại càng không thể ngờ bị An Bích Hà ở bên ngoài khoe khoang một phen, bây giờ lại bị mọi người nhìn như vậy nhịn không được mà cảm thấy có chút xấu hổ.

“Tổng giám đốc An, mau vào đi thối, thời gian cũng không còn sớm” Ngô Giai Như nhanh chóng lên tiếng nhắc nhở.

An Bích Hà cũng chú ý tới ánh mắt của những người xung quanh, hung tợn trừng mắt liếc nhìn Lạc Hiếu Nhã: “Chúng ta cứ chờ xem. Hừ.”

Nói xong, liền đưa hai chị em bọn họ đi vào bên trong hội trường.

Trần Thanh Minh quay đầu nhìn Lạc Hiếu Nhã có chút lo lắng: “Cô ngay vừa lúc bắt đầu đã không để cho cô ta một chút mặt mũi, nhỡ đầu cô ta chó cùng rất giậu thì phải làm sao?”

“Không có việc gì đâu”.

Lạc Hiếu Nhã lạnh lùng nhìn bóng lưng của ba người bọn họ, vẻ mặt lãnh đạm: “Hận thù giữa tôi và An Bích Hà sớm đã có từ lâu, cho dù không có chuyện xảy ra khi nãy, hai người đều hận đối phương thấu xương, cho nên không sao cả.”.

“Hơn nữa, so với tôi cô ta hắn sẽ chú trọng tới cuộc thi lần này hơn. An Bích Hà mới tiếp nhận Kinh Hà, vô cùng nóng lòng lập được thành tích, trước mắt cô ta cũng không có tâm tự muốn đối phó với tôi, mà cho dù có cũng phải đợi kết thúc cuộc thi”

Trần Thanh Minh nghĩ đến, quả thật là cũng có chuyện như vậy: “Sau khi kết thúc cuộc thi, sẽ tuyển chọn ra 50 tuyển thủ, áp lực của cô cũng không nhỏ, chuẩn bị tâm lý tốt một chút.”

Trong phần thi này, các thí sinh phải cung cấp một loạt 5 bản thảo thiết kế, sẽ được ban giám khảo lựa chọn, hơn nữa các bản vẽ cũng sẽ được công khai trên màn hình lớn để đảm bảo công bằng cho cuộc thi.

Ngô Giai Như, Ngô Vân quả thực rất tài giỏi, chẳng mấy chốc đã vượt qua cuộc tuyển chọn, thành công giành được tấm vé vào vòng trong.

An Bích Hà cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, hơn nữa lúc này cũng đã nhàn rỗi hơn không khỏi liếc nhìn Lạc Hiếu Nhã bằng ánh mắt chế giễu.

“Lạc Hiếu Nhã, người phụ nữ ngoại trừ được cái miệng ra, tôi xem với thứ công phu mèo cào như cô, chỉ sợ là sẽ bị loại ngay từ vòng thứ nhất”

An Bích Hà đứng khoanh ngực nói rất chắc chắn: “Chúng ta nhất định sẽ đứng ở đây chờ xem, nhìn bộ dạng giống như một con chó bị rơi xuống nước của Lạc Hiếu Nhã, mang theo gương mặt thất vọng rời khỏi cuộc thi.”

Khi đang nói chuyện, trên màn hình lớn hiện lên năm tác phẩm biểu thị đã được thông qua.

Ngô Giai Như, Ngô Vân cũng bị thu hút liền nhìn về phía năm bản thiết kế này.

Ngô Giai Như hết lời khen ngợi: “Thí sinh này quả là không tồi, sử dụng nguyên tố “mặc”, đơn giản nhưng lại phiêu dật tự nhiên. Tuy hai màu đen trắng nhưng lại không khiến cho người khác có cảm giác nặng nề, ngược lại khiến cho người ta cảm thấy một hàm ý ngầm trong đó cũng như sự kết hợp tự nhiên của hai màu sắc này”

Ngô Vân cũng gật đầu: “Hiện tại có thể tưởng tượng được cảm giác khi người mẫu mặc lên người, hóa ra cũng có thể kết hợp với màu đen tạo thành thiên hình vạn trạng như vậy, khiến người ta cảm thấy xuân sắc vô cùng”

Mặc dù nhãn hiệu “Khinh Hà” của nhà họ An rất nổi tiếng, nhưng An Bích Hà lại không mấy quan tâm đến phương diện này, trước giờ cô ta chỉ thích ở sau lưng Hoắc Tùng Quân, cùng với mấy cô chủ con nhà giàu dạo phố, nói chuyện phiếm và khoe mẽ.

Cô ta không thể hiểu nổi những thiết kế này, chỉ nghe Ngô Giai Như và Ngô Vân nhận xét, xem những tác phẩm trên màn ảnh rộng, cũng cảm nhận được nó có chút đẹp, liền gật đầu: “Sau này tôi nhất định sẽ giữ lại nhà thiết kế này, đưa tới An Thị để cho người này có thể phát huy được hết tài năng của mình”

Ngay sau khi An Bích Hà nói những lời này, Ngô Giai Như và Ngô Vân lập tức liếc mắt nhìn nhau một cái, không khỏi bĩu môi.

Nếu như An Thị không ra giá cao để mời hai người họ, thì hai người họ cũng không muốn làm việc dưới quyền của một bà chủ như vậy.

Vốn dĩ Ngô Vân muốn xem kỹ mẫu thiết kế trên màn hình lớn và đánh giá cao, nhưng đột nhiên tìm thấy chữ ký ở góc dưới bên phải của mẫu thiết kế, vội kêu lên: “Không đúng, bản thảo thiết kế này…”

“Có chuyện gì vậy?” An Bích Hà và Ngô Giai Như đều bị giọng nói đột ngột của cô ta làm cho giật mình, vội vàng hỏi.

Ngô Thiên Lệ chỉ vào màn hình, với vẻ mặt ngạc nhiên: “Nhìn vào chữ ký ở góc dưới bên phải của bản vẽ. Đó là Lạc Hiếu Nhã, là bản thảo thiết kế của Lạc Hiếu Nhã”