Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 107




Lạc Hiểu Nhã cười, đuôi mắt cong lên, có chút gian xảo, chậm rãi giải thích vấn đề: “Không sao cả, cháu là chuyên gia thiết kế thời trang, liếc mắt nhìn một cái thì cũng có thể ước chừng được kích thước phù hợp với cô. Cô muốn chọn quần áo như thế nào, dùng trong trường hợp nào?”.

Người phụ nữ thấy cô vô cùng tự tin thì trực tiếp dứt khoát giao cho cô luôn, đồng thời trong lòng cũng hạ quyết tâm, cho dù cuối cùng quần áo có thích hợp hay không thì bà ấy cũng sẽ không tức giận.

Hơn nữa sự phối hợp trên người của Lạc Hiểu Nhã thật sự rất chọc vào gu thẩm mỹ của bà ấy.

Áo khoác màu đen đơn giản, bên trong là váy liền áo màu xanh đậm, khăn quàng cổ màu sáng, phối thêm giày da nhỏ, nhìn vô cùng chuyên nghiệp, tao nhã.

“Tham gia buổi tiệc, cô muốn kiểu dáng đơn giản, đừng quá khoa trương, nhưng phải tương đối là lễ phục đàng hoàng, và cả..” Người phụ nữ có chút xấu hổ, nhìn vòng eo mập mạp của mình một chút: “Tốt nhất là có thể nhìn gầy một chút”

Lạc Hiểu Nhã cười cười: “Được, cháu đã biết rồi”

Nói xong thì đi qua khu vực lễ phục chọn quần áo giúp người phụ nữ này.

Mấy nhân viên bán hàng tập hợp vào một chỗ ở bên cạnh đều đang nhìn sang bên này, chỉ còn thiếu không có lấy hạt dưa ra để cắn, dáng vẻ xem náo nhiệt.

“Trong cửa hàng của chúng ta sao có thể có quần áo thích hợp với cái loại dáng người này của bà ta chứ?

“Người mập như vậy e là chỉ có thể mặc màu đen thôi, nếu như mặc những màu khác thì sẽ giống như một con heo đủ màu đi qua đi lại”

Lời nói cay nghiệt vô cùng không có lễ phép nhưng lại khiến cho mấy người bên cạnh cười trộm ra tiếng.

Đương nhiên người phụ nữ cũng nghe thấy những lời này, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, nhưng mà sự giáo dục trong người khiến bà ấy không phát ra lửa giận, chỉ là sống lưng đứng thẳng, cả người căng cứng.

Đúng lúc Lạc Hiểu Nhã đã chọn một bộ quần áo đi đến, đưa cho người phụ nữ: “Cô lấy bộ này thử một chút đi”

Trong lời nói của cô vô cùng tự tin, nói đi thử xem nhưng đã vô cùng chắc chắn với kết quả.

Nhân viên bán hàng lúc trước kia lập tức xông qua, vẻ mặt chậm. biếm: “Cũng không thể thử, nhìn bộ dạng bẩn thỉu của bà đi, nếu như thử hỏng hoặc là dính mùi trên người bà vào đó thì sẽ không bán được nữa”

Sự tức giận trên người của người phụ nữ đạt đến giới hạn, mặc dù quần áo của bà ấy mộc mạc, nhưng cũng không có bẩn, rất rõ ràng là nhân viên bán hàng này đang xem thường bà ấy, nhằm vào bà ấy, lời nói cay nghiệt đến mức này thật sự là khiến cho người ta giận sôi máu.

Bà ấy trực tiếp vứt thẻ ngân hàng cho nhân viên bán hàng: “Không có mật khẩu, trực tiếp quẹt đi, quần áo đã chọn tôi đều mua hết”

Cái dáng vẻ giàu có trăm triệu này trái lại khiến cho nhân viên bán hàng ngây ngẩn cả người.

Dáng vẻ của người phụ nữ ăn mặc lỗi thời này giống như vốn không có thiếu tiền, không phải là bọn họ nhìn lầm rồi chứ.

Sau khi lời này được nói ra, mấy nhân viên bán hàng đang xì xào bàn tán cũng không dám nghị luận nữa, chỉ sợ mình chọc giận khách quý.

Sau khi người phụ nữ kia ném thẻ ngân hàng cho nhân viên bán hàng rồi thì nhận lấy quần áo trong tay của Lạc Hiểu Nhã, sau khi nhìn thấy số đo thì sửng sốt một chút: “Đây là size M mà, cô mặc có vừa không?”

Bình thường bà ấy không quá chú trọng quần áo và cách ăn mặc, đa phần mặc quần áo để cho thịt lại là chính, rất nhiều bộ đều tương đối rộng, bình thường đều mặc size L trở lên.

Lạc Hiểu Nhã gật gật đầu: “Chắc chắn là rất phù hợp, bờ vai của cô tương đối hẹp, bộ trang phục này hoàn toàn xuyên xuống dưới, hơn nữa còn có hiệu quả không tưởng tượng được nha”

Người phụ nữ cầm quần áo, do dự một chút nhưng vẫn quyết định nghe lời cô.

Sau khi bà ấy tiến vào trong phòng thử quần áo, rõ ràng những nhân viên bán hàng kia thở dài một cái, liếc mắt nhìn Lạc Hiểu Nhã: “Dáng người này của bà ta sao có thể mặc quần áo size M được chứ, còn cho là cô có bản lĩnh gì nữa, thì ra cũng chỉ biết mò mẫm linh tinh thôi”.

“Cô ta còn nói mình là nhà thiết kế, vậy mà tầm nhìn lại như vậy?

“Không phải chỉ là một cái váy liền áo màu đen rất bình thường thôi sao, quả nhiên trông thấy người mập thì chỉ biết chọn màu đen, nếu là tôi thì tôi cũng biết vậy”

Lạc Hiểu Nhã liếc nhìn mấy nhân viên bán hàng kia, ngoảnh mặt làm ngơ với mấy lời nói của họ, yên lặng chờ người phụ nữ kia đi ra từ trong phòng thử quần áo.