Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 105




“Chờ một chút!” Lạc Hiểu Nhã cắt ngang lời của anh: “Anh không cần cung cấp công việc cho tôi, vào lúc nhà họ An một tay che trời đóng băng tôi anh chỉ cần giúp tôi giải quyết chuyện nhà họ An đóng băng là được rồi, chuyện công việc tôi sẽ tự mình nghĩ cách”.

Ánh mắt của Hoắc Tùng Quân dịu dàng đến khó mà tưởng tượng được, dốc hết sức để thỏa mãn lòng tự trọng của cô, anh nhẹ nhàng gật gật đầu, ẩm giọng nói: “Được”.

“Bây giờ em định về nhà hay sao?” Hoắc Tùng Quân hỏi, bọn họ đã lái không có mục đích rất lâu rồi.

Lạc Hiểu Nhã nhìn phong cảnh ở bên ngoài cửa sổ, thoáng nhìn thấy một khu trung tâm mua sắm cỡ lớn, mắt cô sáng rực lên: “Đi chỗ đó!” Hoắc Tùng Quân gật gật đầu, quay đầu xe ở giao lộ phía trước.

Sau khi xuống xe, Lạc Hiểu Nhã cầm theo túi tiền vào trong trung tâm thương mại, Hoắc Tùng Quân cũng luôn đi theo thật sát ở phía sau lưng của cô, giống như một con chó lớn trung thành vậy.

Lạc Hiểu Nhã liếc mắt nhìn anh: “Trong công ty của anh không có chuyện gì để làm hay sao? Đi theo tôi làm cái gì, anh cũng muốn đi dạo phố hay sao?”

Hoắc Tùng Quân cười cười, không nhịn được sờ lên đầu của cô: “Công ty có Triệu Khôi Vĩ lo rồi, anh rảnh rỗi thì cũng rảnh rỗi, em đi mua đồ, anh quẹt thẻ xách túi, như vậy không phải rất tốt sao?

Anh cười đến mức vô cùng vô lại, đuổi cũng không đi. Lạc Hiểu Nhã cũng không nghĩ ra, chỉ mới qua thời gian một năm thôi mà cái tên Hoắc Tùng Quân lạnh lùng thờ ơ kia đã đi đâu mất rồi, vì sao lại mặt dày mặt dạn như thế này!

Hoắc Tùng Quân nhìn người phụ nữ đang thở phì phò ở phía trước thì khóe môi vểnh lên, anh biết Hiểu Nhã sẽ rất dễ dính chiêu này.

Lạc Hiểu Nhã đi vào trong trung tâm không phải để mua sắm, nơi này là trung tâm thương mại tương đối lớn ở thành phố An Lạc, không chỉ có nhãn hiệu trang phục nữ nổi tiếng của nước ngoài mà còn có không ít nhãn hiệu nổi tiếng trong nước.

Cô muốn nhìn xem đặc điểm chất lượng của những nhãn hiệu trang phục nữ một chút và kiểu dáng bán chạy được hoan nghênh gần đây nhất.

Đi dạo hết một đường, cho dù là nhãn hiệu quốc tế hay là những nhãn hiệu nhỏ thì cũng có quá nhiều sự giống nhau, không có gì đặc biệt, Lạc Hiểu Nhã cũng không có phát hiện quần áo nào có thể khiến cho hai mắt người ta phải phát sáng.

Đang chuẩn bị dọn đường về nhà thì cô đột nhiên thoáng nhìn thấy hai chữ “Khinh Hà”.

Đây là nhãn hiệu của nhà họ An.

Nhà họ An không hổ là giàu nứt đố đổ vách, phía trước cửa hàng lớn gấp mấy lần so với chỗ khác, ánh đèn trơn bóng sáng sủa, trang trí cũng vô cùng xa xỉ tao nhã, trang phục xen lẫn sự tinh tế, kiểu dáng khiến cho người ta hoa cả mắt.

Nhưng mà cửa hàng lớn như vậy lại không có bao nhiêu người, bởi vì giá cả trung bình của quần áo ở đây hơi cao.

– Nhân viên trong cửa hàng nhìn cũng khác với nhân viên nhiệt tình ở những cửa hàng khác, đa phần đều có tướng mạo rất xinh đẹp, nhưng vẻ mặt lại vô cùng kiêu căng.

Hoắc Tùng Quân thuận theo tầm mắt của cô thì cũng nhìn thấy cửa hàng “Khinh Hà”, anh đi đến gần cô, gần giống như là khoảng cách kéo cô vào trong lồng ngực của mình.

Hơi thở nóng rực lướt qua ở bên tai của cô: “Có muốn đi vào nhìn xem hay không?”

Bỗng nhiên Lạc Hiểu Nhã lui về phía sau mấy bước, vẻ mặt không được tự nhiên cho lắm mà nhìn anh, cô tức giận nói: “Anh, anh đừng có đứng gần tôi như vậy?

Hoắc Tùng Quân thấy hai bên tai của cô đều đó thì cười cười, không có đồng ý cũng không có từ chối.

Đang chuẩn bị dẫn cô đi vào trong cửa hàng thì đột nhiên điện thoại vang lên, anh nhìn thoáng qua rồi nói với Lạc Hiểu Nhã: “Em đi vào trong trước đi, anh nghe điện thoại đã”.

Lạc Hiểu Nhã nhẹ gật đầu, nhìn Hoắc Tùng Quân rời đi, tự mình đi vào trong cửa hàng “Khinh Hà”.

Sau khi bước vào trong cửa hàng thì phát hiện nhìn ở bên trong còn muốn tráng lệ hơn bên ngoài nhiều.

Bản thân Lạc Hiểu Nhã có tướng mạo vô cùng ưu việt, xinh đẹp yêu kiều, bên trong cặp mắt hoa đào dập dờn sóng nước kia tràn ngập hào quang.

Nhưng mà trên người cô mặc quần áo do chính mình thiết kế, áo khoác kiểu ngắn, đặc biệt tập trung vào năng lực chuyên môn, cũng không phải là quá nổi bật.

– Nhân viên cửa hàng đánh giá cô một chút, nhìn thấy trên người cô cũng không phải mặc đồ của nhãn hiệu đắt tiền nào thì lập tức không có hứng thú, ngay cả chào hỏi cũng không muốn nói.

Lạc Hiểu Nhã nhíu nhíu mày, đạo đức của những nhân viên trong cửa hàng này cũng giống như An Bích Hà, không xem ai ra gì, khiến cho người ta nhìn thấy thì vô cùng tức giận.