Tổng Tài Xấu Xa Cảm Phiền Tránh Ra

Chương 22





Đương nhiên cô ta biết thân phận của cô, có điều Lệ Thiên Minh còn chưa công khai nên cô ta cũng không nói ra, đã từng ngấm ngầm đối nghịch với Đường Thanh Tâm không chỉ một hai lần.
“Đã nói tôi coi trọng tiền của Lệ Thiên Minh, chẳng liên quan gì đến nhà họ Đường, tôi đã ra khỏi nhà họ Đường, sau này gặp mặt không cần gọi tôi là cô hai nhà họ Đường nữa, cảm ơn."
Nếu không phải mẹ bị bệnh không thể nào ly hôn với Đường Quốc Cường, cô cũng chẳng muốn liên quan nhiều đến dòng họ này.

Đường Quốc Cường đã bán đứt quan hệ người thân giữa cô và ông ta với giá ba mươi lăm tỷ, vì thế sau này cô không bao giờ muốn nghe đến cách gọi cô hai nhà họ Đường nữa.
Trương Trúc Phương cười nhạo một tiếng, vẫy tay ra hiệu bọn họ tránh ra, cô ta và Đường Thanh Tâm mới là người cùng cấp bận, bọn họ là thứ gì chứ?
Đường Thanh Tâm không nhìn cô ta mà nhìn chằm chằm vào Lệ Thiên Minh cách đó không xa.

Người nọ mặc một bộ tây trang màu đen, anh đứng đó như hạc giữa bầy gà, tuy cùng mặc màu đen như người ta nhưng lại mang đến một cảm giác rất khác biệt.
Có lẽ cảm giác được có ai đó đang nhìn mình, Lệ Thiên Minh quay đầu lại nâng ly với cô từ xa, Trương Trúc Phương đứng bên cạnh tự nhiên giơ ly đáp lại.

Đường Thanh Tâm không khỏi lắc đầu, sao Trương Trúc Phương lại tự tin dữ vậy trời?
Sau khi kính rượu xong, Trương Trúc Phương nở một nụ cười đắc ý, đầy tự tin.

Cô ta nhìn Đường Thanh Tâm, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “Đường Thanh Tâm, cô nói xem nếu như tôi công khai mối quan hệ giữa cô và Lệ Thiên Minh thì đám chó săn kia có làm phiền cô tới chết hay không nhỉ?”
“Tôi không biết nhưng tôi chắc chắn anh ấy sẽ không tha cho cô đâu.


Lệ Thiên Minh không muốn công khai, vậy mà cô lại có gan dám nói chuyện này ra à?” Lời nói của Đường Thanh Tâm khiến cô ta phải suy nghĩ.
“Vậy thì, nếu cô ở bên cạnh người đàn ông khác, Lệ Thiên Minh có tức giận rồi đuổi cô ra khỏi nhà họ Lệ không?”
“Nếu cô thật sự dám làm vậy thì tôi phải cảm ơn cô đấy.

Trương Trúc Phương, cô có can dám gài bẫy vợ của anh ấy hay sao?" Đường Thanh Tâm nhếch môi, sau đó đi về phía Lệ Thiên Minh.
Thế nhưng không ngờ người phụ nữ kia lại giẫm lên váy của cô, đây là một chiếc váy dài không đối xứng, bên cao bên thấp.

Bên thấp bị Trương Trúc Phương giẫm dưới chân, cô không kịp chuẩn bị nên chỉ nghe "xẹt" một tiếng, chiếc váy bị rách một khoảng lớn, còn cô cũng theo đó mà té ngã.
“Tiêu rồi.” Trong lòng Đường Thanh Tâm thầm than, trong trường hợp này mà ngã sấp xuống thì không chỉ bị thương thôi đâu, mất mặt mới là chuyện lớn.
Đường Thanh Tâm che ngực vì sợ váy bị tuột theo phản xạ, nhưng tình huống cười òa của mọi người xung quanh không xảy ra mà cơ thể của cô lại rơi vào một vòng ôm rất ấm áp.

Đường Thanh Tâm vừa định ngẩng đầu lên thì cảm thấy đầu óc choáng váng, có ai đó đã kéo cả tay lẫn cơ thể cô vào lòng, Đường Thanh Tâm lọt vào một vòng tay hết sức quen thuộc.
“Sao lại không cẩn thận như vậy chứ?” Tuy đây là câu hỏi nhưng cũng không phải hỏi Đường Thanh Tâm, mà ánh mắt anh lại nhìn thẳng vào Trương Trúc Phương.
Cô ta vừa định giải thích thì chợt nghe thấy giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lệ Thiên Minh vang lên: “Không chịu để ý gì cả, tôi sẽ gửi hóa đơn mua váy đến công ty, chiếc váy này tổng cộng là mười tỷ rưỡi."
“Hả, cái gì cơ?” Trương Trúc Phương đang sửa sang nhan sắc để đối mặt với Lệ Thiên Minh thì nào ngờ anh lại đưa một tấm phiếu nhỏ ra, yên lặng nhìn cô ta khiến Trương Trúc Phương không biết phải làm sao.
“Không sao chứ?” Lệ Bách Nhiên đứng bên cạnh nhìn Đường Thanh Tâm, váy cô bị rách toạc một khoảng làm lộ ra đôi chân dài thẳng tắp trắng như tuyết khiến mấy người đàn ông xung quanh nhìn không rời mắt được.
Đường Thanh Tâm đang định lắc đầu thì Lệ Thiên Minh đã cởi âu phục ra khoác lên cho cô, ngoại trừ bắp chân thì những bộ phận khác đều bị che lại.


Ánh mắt anh lướt qua bốn phía khiến mọi người đều kinh ngạc không thôi.
“Nhớ kỹ, sáng mai tôi muốn thấy số tiền được chuyển vào tài khoản đấy” Lệ Thiên Minh ôm Đường Thanh Tâm rời đi, Lệ Bách Nhiên đứng phía sau hết sức kinh ngạc, sau đó anh ấy cũng đi theo ra ngoài.
Bên ngoài, Lệ Thiên Minh nhẹ nhàng đặt cô vào trong xe, anh vừa quay người lại thì thấy Lệ Bách Nhiên đang đứng trên bậc thang.

Lệ Thiên Minh bảo Đường Thanh Tâm chờ mình một chút, sau đó anh đi đến trước mặt Lệ Bách Nhiên.
“Qua lại với họ nhiều hơn sẽ giúp ích cho cậu, còn về phụ nữ ấy hả, càng ít tiếp xúc càng tốt".
Ý chỉ Trương Trúc Phương.
Lệ Bách Nhiên gật đầu, do dự một chút rồi nói: "Chú, lúc trước chú nghiêm túc với cô ấy sao?” Lúc nói những lời này, ánh mắt Lệ Bách Nhiên nhìn về phía Đường Thanh Tâm.
Còn Đường Thanh Tâm đang ngồi trong xe dõi mắt theo hai người đàn ông bên ngoài, trong lòng vô cùng bối rối.

“Lệ Bách Nhiên, cô ấy là thím của cậu, cậu chỉ cần biết vậy là đủ rồi.

Còn về chuyện tôi có thật lòng hay không thì tôi và cô ấy đều là người trường thành cả, chắc chắn sẽ không xem hôn nhân như một trò đùa đâu.

Còn nữa, bố của cậu đã gọi điện thoại cho tôi, bảo cậu cuối tuần này về nhà một chuyến." Lệ Thiên Minh cắt đứt hết mọi suy nghĩ của Lệ Bách Nhiên.
Anh nhắc nhở Lệ Bách Nhiên rằng hai người có thân phận khác nhau.


Anh ấy là con cháu út trong nhà họ Lệ, cũng là người duy nhất chưa lập gia đình.

Cho nên, cuối tuần này về nhà có ý nghĩa như thế nào thì Lệ Bách Nhiên nên hiểu rõ.
Lệ Thiên Minh cũng biết, vì thế mới nhắc nhở Lệ Bách Nhiên rằng Đường Thanh Tâm không phải là người mà anh ấy có thể dây dưa được, cũng không cần phải ôm ấp bất kỳ suy nghĩ nào với cô nữa cả.
Sau khi trở lại xe, Lệ Thiên Minh trầm mặc không nói một lời, Đường Thanh Tâm cũng không hơi đâu mà tự tìm phiền toái cho mình.

Lúc về đến nhà cô mới phát hiện Trương Mỹ Lan không chờ mắng cô nữa, điều này khiến Đường Thanh Tâm vô cùng bất ngờ.
"Cậu chủ, bà chủ nói đang chờ cậu ở trên lầu”.
Một người giúp việc tiến đến nhận lấy cặp công tác của Lệ Thiên Minh, thái độ vô cùng cung kính.
Còn về phía Đường Thanh Tâm, người giúp việc không liếc mắt nhìn cô.

Cô cũng ở nhà họ Lệ lâu rồi nên bọn họ biết thân phận của cô, thế nên mấy người này chả thèm để ý đến cô làm gì.
Lệ Thiên Minh gật đầu.

Đường Thanh Tâm nhìn chiếc váy bị xé rách của mình, đột nhiên cô hối hận không thôi, không biết Lệ Thiên Minh đưa số tài khoản của ai đây, mười tỷ rưỡi lận đó!
Sau khi thở dài một hơi thì Đường Thanh Tâm nằm trên giường, rốt cuộc hai chân cũng thoát khỏi sự hành hạ của giày cao gót, cả người cô mềm nhũn nằm ì trong chiếc chăn mềm mại, chỉ trong chốc lát đã ngủ mất.
Trong căn phòng lớn cách cô hai phòng, Trương Mỹ Lan mang vẻ mặt khó coi ném xấp ảnh chụp cho Lệ Thiên Minh: “Con xem đi, đây là con dâu tốt của nhà này đấy! Lúc trước con đồng ý kết hôn mẹ đã không nói gì rồi, có đôi khi bà cụ nhìn lầm người, nhưng con cũng phải biết chuyện gì nên chuyện gì không nên chứ? Nếu ngay từ đầu không muốn công khai thì hai đứa kết hôn làm gì?"
Trên đó là đoạn video anh và Đường Thanh Tâm đi vào cửa hàng Cao Kim, còn có ảnh chụp hai người cùng nhau tham dự yến hội.


Tuy không phải rất thân mật nhưng bên cạnh Lệ Thiên Minh hiếm khi có phụ nữ, lần này lại khiến cho người khác phải kinh ngạc một phen, cũng kéo đến một trận sóng to gió lớn.
Người đứng chịu mũi sào chính là Trương Mỹ Lan, đám chó săn gửi ảnh đến thẳng nhà họ Lệ, nói rằng nếu không bỏ tiền ra thì bọn họ sẽ nhanh chóng lan truyền mấy thứ này khắp trên mạng.
Điều bà ta hận nhất chính là bị người ta uy hiếp, khó khăn lắm mới chờ được hai người về, bây giờ bà ta không thể chờ được muốn dạy cho người phụ nữ kia một bài học!
“Thiên Minh à, con cũng hiểu mà, nếu vẫn tiếp tục với người phụ nữ kia thì con không thể có con được đâu.

Cô ta cũng không phải người có thể bên cạnh giúp đỡ con được, mẹ thật sự không biết con thích cô ta chỗ nào nữa.

Giờ Lệ Bách Nhiên đã trở về, nếu bị mấy người kia đào ra chuyện cô ta và Lệ Bách Nhiên qua lại với nhau thì con định làm sao bây giờ!"
Lệ Thiên Minh bình tĩnh nhìn ảnh chụp, sau đó đánh giá đúng trọng tâm: “Chụp cũng không tệ lắm, mẹ à, mẹ không cần phải xen vào mấy chuyện này đâu.

Chuyện con che giấu việc kết hôn cũng đã có người nói loáng thoáng trong công ty rồi, nếu thật sự không giấu được thì cứ công khai thôi, không sao cả.

Mẹ đừng để ý chuyện này nữa, con sẽ xử lý, nếu không còn chuyện gì nữa thì con ra ngoài đây."
“Này, Thiên Minh."
Vừa dứt lời, Lệ Thiên Minh nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

Anh đi đến phòng ngủ của hai người họ, thế nhưng khi đẩy cửa ra thì anh phát hiện cửa đã bị khóa.

Người phụ nữ này chán ghét phải cùng phòng với anh ư? Bọn họ là vợ chồng hợp pháp đó!.