Tổng Tài Xấu Xa Cảm Phiền Tránh Ra

Chương 134





Thế là trên miệng nở một nụ cười ác độc, đôi mắt đột nhiên trở nên sắc bén, đợi đến khi Đường Tuyết Mai phản ứng lại, trên mặt đã hứng chịu một cái tát nặng nề!
Một cái tát này Đường Thanh Tâm dường như đã dùng hết gần hết sức lực, trực tiếp đánh cho Đường Tuyết Mai ngây ngốc, duy trì tư thế nghiêng đầu, nửa ngày mới phục hồi tinh thần.
Giơ tay liền đã động đến mặt cô ta: "Tiện nhân, cô dám đánh tôi".
"Đánh cô thì đã làm sao, không có gì là tôi không dám, Đường Tuyết Mai, nếu tôi là cô thì bây giờ tôi đã đi mất rồi, tránh để một lát nữa bị tôi đánh đến sảy thai, dù sao danh tiếng của tôi cũng đã xấu rồi, tôi không ngại đem những lời đồn đại này biến thành sự thật đâu, cô có muốn thử xem không?"
Đường Thanh Tâm không còn là cô bé bị người ta tùy tiện khi dễ nữa, hiện tại bị cô ta dây dưa như vậy, cô dứt khoát muốn làm cho cô ta phải hoài nghi luôn cái cuộc sống này.

Nghe thấy cô nói như vậy Đường Tuyết Mai cũng sợ hãi, dù sao, cô ta chỉ là một người phụ nữ đáng thương chỉ dựa vào con trai để giữ vững địa vị ở trong nhà họ Lệ.
"Một cái tát này của cô tôi sẽ nhớ kỹ, Đường Thanh Tâm, sẽ có một lúc nào đó cô sẽ quỳ trước mặt tôi khóc lóc!”
Đường Tuyết Mai tức giận mở cửa đi ra ngoài, cái bụng to của cô ta ở trong mắt Đường Thanh Tâm lại là chán ghét như vậy, loại người này sao có thể chảy cùng một dòng máu với mình cho được? Nếu như có thể lựa chọn, cô nhất định sẽ không lựa chọn nhà họ Đường.

Nhưng mà không có chuyện nếu như.
Đường Thanh Tâm ngã xuống giường một chút, nghĩ đến cuộc sống sau này của mình như thế nào, những gì gửi trên điện thoại cô đã xem qua rồi, đầu tiên đập vào mặt cô chính là cô hôn mê bị Lệ Thiên Minh ôm ra khỏi cục cảnh sát, sau đó chính là Trần Dịch, hẹn hò với Thẩm Thiên Vi.
Trên bức ảnh Thẩm Thiên Vi cười ngọt ngào, Trần Dịch thân thiết đứng bên cạnh cô ta, nhìn bộ dáng của bọn họ, chắc là dự án của tập đoàn Trường Thanh hẳn là đã lấy được rồi?
Người của nhà họ Trần thật đúng là máu lạnh, Trần Dịch đã quên mất quan hệ của mình với anh ta rồi sao? Cũng đúng, cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, nhưng anh ta ba lần bảy lượt dùng mình làm lá chắn, bây giờ mình xảy ra chuyện anh ta lại không nghe không hỏi, khó trách Lệ Thiên Minh cảnh cáo cô muốn cô rời xa Trần Dịch, người đàn ông này thật sự là máu lạnh.
Đường Thanh Tâm yên lặng ngồi trên giường suy nghĩ, mở điện thoại di động ra, lật xem từng tin tức, một ngàn vạn còn chưa đè xuống tin tức của cô, chỉ là dư luận đã bắt đầu chuyển biến, Đường Thanh Tâm cười khổ, trên thế giới này không có tiền là làm không được chuyện gì cả.
Nếu như không phải Lệ Thiên Minh, cô bây giờ cũng không có khả năng ngồi ở chỗ này, lần này nợ anh một ân tình, lấy cái gì trả lại đây? Ba mươi lăm tỷ là dùng để trừ nhiệm vụ, nhưng ân tình là thật sự muốn trả lại.

Suy nghĩ một chút, cô gái tắt điện thoại di động nằm trên giường nghỉ ngơi, chỉ có dưỡng thân thể mới có thể ra ngoài làm việc.
Văn phòng bác sĩ, Lệ Thiên Minh nhìn bác sĩ, trên mặt người mặc áo khoác trắng hiện lên một tia sợ hãi, người phụ nữ trung niên bình tĩnh lại, một lần nữa giải thích: "Anh Minh, lần trước cô ấy sinh con không nghỉ ngơi cho tốt, lần này cơ quan sinh lý lại chịu vết thương lớn, chúng tôi cũng cố gắng chữa trị, chỉ là mang thai vẫn phải xem tình hình phục hồi, tôi cũng không thể cam kết cô ấy nhất định có thể khỏi hay không, chỉ có thể nói sau khi bị thương tốt nhất là làm một cuộc kiểm tra chi tiết".

“Thay đổi hồ sơ chẩn đoán, không thể cho cô ấy biết chân tướng, cô ấy còn trẻ, nếu biết mình không thể sinh con, cô ấy sẽ phát điên."
“Điều này..."
Bác sĩ rất khó xử, ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt ảm đạm của người đàn ông, trên mặt hiện lên một tia không đành lòng, tuy rằng là vì tốt cho bệnh nhân, nhưng là giả mạo hồ sơ bệnh án, bà ta không làm được như vậy!
“Bà yên tâm, tôi sẽ không đem lại phiền toái cho bà, viết ra cho cô ấy một phần báo cáo giả là được, việc còn lại không cần bà quan tâm, làm theo đi!”
Người mặc áo khoác trắng chỉ có thể gật đầu, bà ta có thể làm gì? Người đàn ông này khí thế cường đại như vậy, ánh mắt sắc bén, nếu không làm theo, phỏng chừng sau này mình cũng không có ngày an ổn nữa đó?
Nhìn bác sĩ sửa báo cáo rồi in ra, xé rách cái cũ ném vào trong thùng rác, sau đó đi theo Lệ Thiên Minh đến phòng bệnh của Đường Thanh Tâm, thuận tiện đi khám phòng bệnh nhân cũng làm cho cô ấy yên tâm hơn.
Lệ Thiên Minh không biết, một thân ảnh lén lút phía sau lặng lẽ dò xét thò đầu ra từ văn phòng bác sĩ, nhìn bốn phía thấy không có ai, mở cửa chớp nhoáng đi vào, nhìn mảnh giấy xé nát trong thùng rác, người đó nhanh chóng nhặt lên nhét vào trong túi.
Đường Thanh Tâm nằm trên giường, nhìn bác sĩ kiểm tra cho mình, lúc đè lên bụng cô bất giác có cảm giác đau đau, cô không khỏi kêu đau một tiếng, con người bác sĩ ảm đạm, lập tức khôi phục bình thường.“Cô vừa mới phẫu thuật, tuy rằng chỉ là phẫu thuật nhỏ, nhưng cũng sẽ có tổn thương một chút, bây giờ nên cố gắng nằm ngửa, tâm tình không nên quá kích động, đau đớn là chuyện bình thường, đợi đến khi không chảy máu là có thể xuất viện".
Lệ Thiên Minh nhìn chăm chăm bà ấy, sợ bà ấy lỡ miệng nói ra, mà Đường Thanh Tâm lại tin tưởng không nghi ngờ.


Trong suy nghĩ của cô, loại đau này bất quá cũng chỉ là đau sinh lý, cộng thêm phẫu thuật nhỏ để xử lý vết bầm tím, cảm giác đau đớn thường xuyên xảy ra là chuyện bình thường.

Sau khi kiểm tra, bác sĩ lại dặn dò một phen, lúc này mới rời đi.

Lệ Thiên Minh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vừa ngồi xuống, điện thoại di động liền vang lên.
“Anh đi làm việc đi, tôi không sao rồi.

"
Đường Thanh Tâm cũng không muốn hai người lúng túng, muốn anh đi làm việc, mình có thể tự lo liệu được, Lệ Thiên Minh nhìn điện thoại di động, là số điện thoại cố định của công ty, suy nghĩ một chút, để trợ lý ở đây với cô ấy, tự mình đi xử lý công việc.
Lệ Thiên Minh vừa đi chân trước, chân sau Đường Tuyết Mai đã đồng ý yêu cầu của phóng viên phỏng vấn, thu ba mươi lăm tỷ nếu không sẽ không nói giúp cho Đường Thanh Tâm, phỏng chừng Lệ Thiên Minh sẽ xé mình ra chứ?

Tiền thì đã lấy, người cũng phải ngoan ngoãn một chút.
Một giờ sau, điện thoại di động của Đường Thanh Tâm lại nhận được tin tức, mở ra xem, toàn bộ bài viết đều là báo cáo của Đường Tuyết Mai, nhìn khuôn mặt tươi cười của người phụ nữ, cô thật lòng cảm thấy ghê tởm.
Đường Tuyết Mai giải thích đây đều là hiểu lầm, về phần ngân hàng của bọn côn đồ bị lộ, cô ta cũng không rõ lắm, cụ thể còn muốn bọn họ đi cục cảnh sát điều tra chứng cứ, cô ta thân là chị của Đường Thanh Tâm xem xét tình cảm chị em ngày xưa mà rút đơn kiện, không truy cứu nữa.
Đường Thanh Tâm nhìn bình luận bên dưới chửi rủa một lèo, đều nói cô là yêu tinh hại người, để cho em của mình ở đồn cảnh sát bị người không rõ chân tướng đánh đập.
Chỉ trong một giờ, số lượng đọc lên tới hàng chục triệu, bình luận mấy triệu, ngoại trừ ủng hộ cô cũng có người nói chị em nhà họ Đường không biết xấu hổ, cả ngày ầm ĩ làm ra những chuyện lên báo, vì muốn làm netizen cũng là bất cứ giá nào rồi .
Đối mặt với những lời chỉ trích như vậy Đường Thanh Tâm cũng rất cạn lời, nếu có thể, cô thà làm đủ điều, chậm rãi từ từ sống cuộc sống của mình, bất quá hiện tại sự thật trước mắt, cô không thể không thừa nhận, hiện tại cô thật sự rất xui.
Lệ Thiên Minh bảo trợ lý trông coi cô, kỳ thật là vì tốt cho cô, phòng bệnh này của cô là phòng bệnh đặc biệt, bệnh nhân lui tới cũng biết cô ở bên trong thỉnh thoảng thừa dịp nhân viên y tế ra vào nhìn qua một hai lần, có đôi khi bác sĩ khám phòng bệnh của cô là náo nhiệt nhất, ngoài cửa một vòng người chỉ trỏ cô, tuy rằng không có gì xấu, nhưng Đường Thanh Tâm vẫn cảm thấy rất không quen.
Trợ lý của Lệ Thiên Minh cũng rất im lặng, một người đàn ông to lớn như anh ta đi bảo vệ người phụ nữ của ông chủ, còn phải ngăn trở đám người ăn không nhiều chuyện vây xem, thật lòng cảm thấy rất mệt mỏi.
Không chỉ là anh ta, Đường Thanh Tâm cũng cảm thấy nhàm chán, ba tháng qua cô thường xuyên ra vào bệnh viện, ngửi thấy mùi nước khử trùng liền muốn nôn ra, bây giờ còn phải ở lại mấy ngày, tuy rằng có Tivi có máy tính, nhưng cô vẫn cảm thấy nhàm chán.
Trên Tivi không phải là vở kịch opera thì sẽ là tin tức hào môn cẩu huyết, cô xem đủ rồi liền tắt Tivi đi, đang muốn nhắm mắt ngủ, cửa thoáng cái đã bị đẩy ra.