Tổng Tài, Vợ Ngài Là Hacker Ngầm

Chương 8: Cô?




Đây là lần thứ hai Hạ An được ngồi trên xe này, lần đầu là do tai nạn, hôm đó đau quá, cô chỉ ngồi yên chịu đựng thôi, còn hôm nay được ngồi ngắm một cách thoải mái và hưởng thụ nên cảm giác rất khác biệt. Trong lòng không khỏi tấm tắc về độ chịu chơi của lão này. Sau đó cô hỏi:

"Anh có vẻ rất nhiều tiền nhỉ?"

"Sao cô lại nghĩ vậy?"

"Vừa ở biệt thự sang chảnh, vừa đi xe đắt đỏ như này liệu người nghèo có thể không?"

Trần Thanh Phong không biết nói gì thêm nữa, có lẽ là khắc khẩu với cô gái này, nên khi phản bác cũng rất khó khăn.

Và cứ thế không bao lâu thì xe lao vào bãi giữ xe của tập đoàn, sau khi xuống xe thì hai người bước vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc và đi thẳng lên tầng bốn lăm, đó là tầng dành cho bộ phận an ninh của tập đoàn, còn phòng tổng giám đốc thì ở tầng năm mươi.

Lúc bước vào phòng thì thấy không khí khá ngạt thở, trên mặt mọi người thì rất căng thẳng, có vẻ như không ổn chút nào. Điều này làm cho Trần Thanh Phong cũng thật sự lo lắng, tuy nhiên Hạ An thì ngược lại, cô vẫn cứ ung dung như không có chuyện gì xảy ra, bày ra một tư thế dù trời có sập xuống thì cô vẫn không quan tâm làm cho Trần Thanh Phong cũng á khẩu, thật là không biết đồng cảm với hoàn cảnh người khác là gì mà, nếu có cơ hội phải dạy cho cô nhóc này một bài học mới được.

Lúc Trần Thanh Phong đang đánh giá Hạ An thì cô tiến lại gần một anh chàng ngồi gần cô nhất và đập vai gã:

"Cho tôi mượn máy tính anh một tí."

"Cô?"Anh chàng này đang hết sức tập trung vào công việc, không hiểu cô ấy muốn mượn máy tính anh làm gì, liền hỏi lại với một thái độ nghi ngờ.

"Đúng vậy" Hạ An trả lời.

Lúc này anh chàng cũng chưa biết tại sao mình phải cho cô gái này mượn máy trong lúc nước sôi lửa bỏng này, gã bèn nhìn sang Trần Thanh Phong và Đậu Đình đứng sau lưng Hạ An. Thấy hai người đồng thời gật đầu thì gã phải đứng dậy nhường chỗ cho Hạ An.

Trong đầu anh chàng này vẫn chưa biết chuyện gì, chả lẽ cô gái này có thể chống lại bọn hacker này sao, nhưng mà cả team an ninh tận lực cả vài tiếng rồi cũng không ăn thua, mà cô gái này có một mình chẳng lẽ làm được sao. Anh chàng này có lí do để nghi ngờ, bởi vì thực lực của bộ phận an ninh cũng không phải dạng vừa, thế mà cũng khó chống cự qua cửa ải này, vậy mà một cô gái có thể làm được điều đó sao, chắc là chỉ làm màu thôi.

Sau khi Hạ An ngồi vào ghế, cả phòng vẫn im thin thít như trước, chỉ nghe thấy tiếng gõ bàn phím lách cách, từng dãy kí tự lần lượt hiển thị trên máy tính với tốc độ chóng mặt, tốc độ đánh máy của Hạ An đúng là không chê vào đâu được, vừa nhanh vừa chính xác, đúng là một tay chuyên thực thụ.

Lần này Trần Thanh Phong đã hiểu vì sao trong phòng cô lại có nhiều máy tính đến vậy, nhưng mà với một cô gái nhìn vẻ ngoài ngây thơ thuần khiết như vậy mà làm kĩ thuật làm cho anh cũng phải nhìn cô bằng con mắt khác.

Đối với Trần Thanh Phong mà nói, anh có thể dùng những mưu mô, sát phạt quyết liệt trên thương trường nhưng mà liên quan đến máy tính thì anh chỉ biết những vấn đề cơ bản thôi, còn cao siêu như vậy thì anh chưa bao giờ nghiên cứu tới. Cũng chính vì sự thiếu sót của bản thân trong lĩnh vực này, cho nên Trần Thanh Phong đã chi ra số tiền khổng lồ cho bộ phận an ninh của công ty. Vậy mà vẫn không giải quyết được triệt để những mối nguy này, lần này lại làm anh đau đầu một phen.

Sau hơn ba mươi phút chỉ nghe tiếng lách cách của bàn phím thì Hạ An cuối cùng cũng dừng tay lại và đứng lên:

"Hiện tại server đã ổn định, không ai có thể quấy phá được nữa. Còn muốn tìm được kẻ chủ mưu thì có lẽ ngày mai, giờ tôi đói rồi, không muốn làm nữa.."

Lúc này Trần Thanh Phong cũng không dám tin là cô gái trước mặt này thế mà lại xử lý vấn đề rối não của cả một bộ phận chỉ trong hơn ba mươi phút, anh bèn nhìn sang trưởng bộ phận an ninh thì thấy anh ta gật đầu, đồng thời bày ra vẻ mặt ngạc nhiên cùng sùng bái đối với Hạ An. Khi thấy cái nét mặt này của trưởng bộ phận an ninh thì Trần Thanh Phong mới thoát khỏi sự căng thẳng, chỉ cần một chút nữa thôi sẽ đẩy cả công ty đến đầu sóng ngọn gió, thế mà cô gái này là xử lý một cách dễ dàng như vậy.

"Nếu vậy tôi có thể mời cô ăn một bữa, coi như cảm ơn cô chuyện này được không?" Trần Thanh Phong hỏi.

"Tôi có hẹn với bạn rồi."

Hạ An từ chối, vì quả thật nãy cô tính hoãn hẹn hò với Thanh Trúc đi ăn muộn hơn.

Trần Thanh Phong không muốn từ bỏ cơ hội lần này để tiếp xúc với Hạ An nhiều hơn:

"Nếu vậy thì cô có thể gọi thêm bạn cô đi cùng cũng được"

"Để tôi hỏi bạn tôi xem sao"

Nói xong Hạ An lấy điện thoại và gọi cho Thanh Trúc và hỏi ý kiến cô ấy. Sau khi Thanh Trúc đồng ý thì Hạ An được Trần Thanh Phong lái xe đưa đến nhà hàng, rồi nhắn tin cho Thanh Trúc đến luôn.

Trên xe, Trần Thanh Phong vẫn đang chìm đắm trong sự ngạc nhiên với tài năng của Hạ An nên vừa lái xe anh vừa nhìn trộm cô. Không ngờ đường đường là tổng giám đốc quyền lực, đẹp trai, tài năng, đi đến đâu cũng trở thành trung tâm chói sáng, vậy mà giờ lại đi nhìn lén một cô gái như vậy. Hạ An cũng nhìn ra điều lạ lùng này và lên tiếng: