Tổng Tài, Vợ Ngài Là Hacker Ngầm

Chương 45: Đồng Ý Rồi Sao




“Tôi Hạ An nè.”

“Anh biết, có chuyện gì không?”

“Đúng là có chút chuyện, trưa nay anh Nam nhờ tôi nói anh giữ kín chuyện anh ấy làm ở chỗ tôi được không?”

“Và em đồng ý sao?”

“Đúng vậy.”

“Em nghĩ tôi có đồng ý không?”

“Tôi chỉ hứa sẽ nói với anh, còn được hay không thì tôi không dám chắc.”

“Ồ.”

“Vậy anh có đồng ý không? Nhưng mà nếu anh khó xử quá thì….”

“Được.”

Ủa, vậy là đồng ý rồi sao?

Chẳng lẽ tính anh ta không giống như tổng tài trong tiểu thuyết, cao ngạo lạnh lùng sao?

“Cảm ơn.”

“Thôi em nghỉ sớm đi, hôm sau mời tôi ăn cơm một bữa để cảm ơn bù.”

Á đù, anh có thể không đồng ý mà.

Tự nhiên phải mời anh ta bữa cơm.

Thấy Hạ An không nói gì, Trần Thanh Phong hỏi:

“Không được sao?”

“Tất nhiên là được rồi.” Được con mẹ nhà anh ấy. Đồ gian thương vô lương tâm, đồ tư bản hút máu.

Sau đó… Không có sau đó nữa. Cúp máy rồi.

Đồ bất lịch sự.

Trần Thanh Phong cúp máy liền, không kịp nói tạm biệt với Hạ An vì vừa đúng lúc có buổi meeting qua video.

Dùng đầu ngón chân cũng biết vật nhỏ kia đang chửi rủa anh bên kia.

Sáng thứ bảy, Lê Đình Hùng qua nhà chở Thanh Trúc đến nhà mình ra mắt bố mẹ. Hôm nay Thanh Trúc trang điểm rất nhẹ nhàng, mặc một váy liền thân đến đầu gối, rất giản dị, nhưng vẫn toát lên được vẻ sang trọng của cô.

Lê Đình Hùng nhìn đến ngây ngô, anh không ngờ được cô gái này khi nghiêm túc lại thu hút đến vậy. Vẫn biết cô được sinh ra trong một gia đình thượng lưu, nhưng bình thường chứng kiến cách ăn uống, đi đứng của cô rất hoang dã, anh có phần hơi khinh thường. Nhưng hôm nay, mọi thứ lại đảo ngược lại, người con gái ngỗ ngược đó lại mang một dáng vẻ dịu dàng, e thẹn thế kia, làm cho anh hơi ngạc nhiên.

Đang đắm chìm vào suy nghĩ, đột nhiên Thanh Trúc hỏi:

"Anh sao vậy?"

Ai bảo cứ nhìn người ta chằm chằm thế chứ, người ta cũng biết ngại nha.

"Không có gì."

"Có phải anh thấy tôi rất đẹp gái không?"

"A hèm, đúng là hôm nay cô rất đẹp."

"Cảm ơn, tôi cũng thấy thế. Nhưng mà anh không định mở cửa cho tôi vào sao?"

"À, đợi một tí."

Sao lại tro nên đần độn vậy chứ. Đến mở cửa xe mà cũng quên được, Thanh Trúc phục anh ta sát đất.