Tổng Tài, Vợ Ngài Là Hacker Ngầm

Chương 16: Trâu còn phải kêu mày một tiếng “chị”




Nói xong Thanh Trúc chạy thẳng một mạch vào bếp, bê đĩa bánh su kem lên sô pha ngồi và ăn liền mấy cái, đây là một thói quen của cô. Cô coi nhà Hạ An cũng như nhà mình mà sử dụng, không có bất kì một khoảng cách gì giữa hai người hết.

Vừa ăn vừa nói:

“Mày thay đồ đi, rồi chúng ta đi.”

Hạ An cười khổ:

“Đợi đi, nhưng mà chừa lại cho tao ít bánh, tao còn chưa ăn cái nào đâu đấy.”

Con bé này đúng là biết ăn mà, đã thế còn không biết khách khí nữa chứ, nói ăn là ăn cho bằng sạch mới vừa lòng sao.

“Được rồi, được rồi. Mày làm như tao là trâu không bằng vậy.” Vừa nhai ngồm ngoàm vừa nói.

“Trâu còn phải kêu mày một tiếng “chị” đó.” Nói xong Hạ An vào phòng thay đồ, để lại một mình Thanh Trúc ngồi ăn ở ghế sô pha, Thanh Trúc tuy thấy uất ức khi bị Hạ An nói vậy, nhưng cũng chỉ “Hừ” một cái rồi vừa ăn vừa lướt điện thoại.

Một lát sau thì Hạ An thay đồ xong và đi ra, một nửa đĩa bánh đã không cánh mà bay vào bụng của Thanh Trúc rồi, ngao ngán, bất lực, lắc đầu và nói:

“Đi thôi.”

Nói xong thì Thanh Trúc vội nhét thêm một cái bánh nữa vào miệng rồi ôm túi xách chạy theo Hạ An, Thanh Trúc lái xe chở Hạ An đi đến trung tâm thương mại SaiGon Center để mua quà sinh nhật cho mẹ. Thanh Trúc cũng được sinh ra trong một gia đình có học thức, và cũng thuộc giới thượng lưu, bố cô là doanh nhân thành đạt, còn mẹ là tiến sĩ, giảng viên của một trường đại học danh tiếng tại sài gòn. Nhưng mà họ cũng không bắt ép cô quá nhiều lễ nghi, cho cô thoải mái sống, chỉ cần đừng làm những việc đi ngược với luân thường đạo lý hay phạm pháp là được.

Nói là đi mua quà sinh nhật cho mẹ, nhưng khi vào đến trung tâm thương mại thì hai người vẫn đi chọn đồ cho bản thân đã đời trước. Lúc đi vào một shop đồ, Hạ An nhìn thấy một cái váy màu xanh da trời hơi nhạt, dạng váy sơ mi suông dài khá thích hợp với dáng người cao ráo của cô, nên cô nói người bán lấy xuống để thử.

Cái kiểu này rất hợp với vóc dáng của Hạ An, cô mặc vào có cảm giác rất giản dị nhưng lại toát lên vẻ thời thượng. Điều mà Hạ An băn khoăn nhất vẫn là giá cả, nó hơi chát, Thanh Trúc biết Hạ An tiếc tiền, nên đã năn nỉ cô mua cho bằng được. Sau một hồi do dự thì Hạ An quyết định mua, đúng lúc chuẩn bị đưa thẻ thanh toán thì một giọng nói chanh chua vang lên:

“Tôi lấy cái kia.” Cô gái này vừa nói vừa chỉ tay lên cái váy Hạ An đang cầm.

Phục vụ cũng hơi bất ngờ:

“Thưa quý khách, cái váy này đã được hai người này chọn trước rồi ạ. Hay là tôi giới thiệu cho quý khách mẫu mới bên shop được không ạ?” Phục vụ rất lễ phép, vì cô biết có thể vào trong đây mua đồ thì toàn những bậc gia thế, không thể đắc tội với người nào được.

Tuy nhiên cô gái vẫn không chịu bỏ cuộc với một lý do không thể hoang đường hơn:

“Nhưng tôi thích cái này.”

Hạ An và Thanh Trúc cũng phải bất ngờ với cái tính bất lịch sự này, Thanh Trúc nói:

“Váy này tôi đã chọn trước rồi, cô muốn mua thì đi chọn cái khác mà mua.” Tuy nói rất lịch sự nhưng Thanh Trúc đang chửi thầm trong lòng, con nhà nào mà vô giáo dục vậy không biết.

Vậy nhưng cô gái này đâu biết mình bị chửi và vẫn phô diễn nét vô văn hóa của mình:

“Không cần biết, tôi thích cái này, tôi phải lấy nó cho bằng được.”

Điều này làm cho Hạ An cùng Thanh Trúc ngán ngẩm, và đồng thời nhìn phục vụ bằng một con mắt đồng cảm. Họ là những người thuộc lớp dưới của xã hội, không dám phản bác lại với những con người bất lịch sự nhưng có tiền này. Cho dù có bị chửi thì cũng phải cười nói nhẹ nhàng, bởi vì khách hàng chính là thượng đế.

Đối mặt với loại người này, Thanh Trúc và Hạ An cũng lười so đo, nên cô ngoảnh lại nói với phục vụ:

“Vậy tôi không lấy cái này nữa.”

Phục vụ nhìn hai người bằng một ánh mắt có lỗi và biết ơn, rồi lấy cái váy từ tay Hạ An đưa cho tiểu thư chanh chua kia.

Những tưởng mọi chuyện như vậy là xong, nhưng cô gái này lại không muốn dừng lại, cứ Hạ An và Thanh Trúc chọn cái nào là ngay lập tức cô ta sẽ lấy luôn, đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Lần thứ nhất thứ hai có thể chấp nhận được, nhưng lần thứ ba thì không thể khoanh tay đứng nhìn nữa. Lần này hai cô sẽ ra tay, Thanh Trúc nói:

“Tôi sẽ lấy cái này.”

Và bài ca như trên vẫn lặp lại, nhưng lần này Thanh Trúc không nhường nhịn nữa, đối với loại người vô văn hóa này thì càng nhường người ta càng không coi ai ra gì.

Cô gái kia nói:

“Hai người nhà quê các người có biết tôi là ai không?”

Thanh Trúc xòe hai tay ra và nhướng mày: