Tổng Tài, Vợ Ngài Là Hacker Ngầm

Chương 13: Cùng lên hết đi




Khi nắm đấm của lão côn đồ cách mặt của Hạ An tầm mười centimet, Trần Thanh Phong đã nắm chặt tay thành nắm đấm chuẩn bị nhảy lên làm anh hùng cứu mĩ nhân thì đúng lúc Hạ An cũng dơ tay lên cầm chặt tay của đối phương, tay còn lại thì đấm một đấm thật mạnh vào mặt của lão côn đồ.

Nhưng chưa kết thúc, Hạ An xoay tay của lão và dùng đầu gối đá một cú thật mạnh vào bụng của lão, máu từ mồm và mũi của lão thi nhau chảy ra, lão đau quá ngã khuỵu xuống ôm bụng lăn trên sàn nhà. Thanh Trúc thấy cảnh này đã quen nên không có biểu hiện gì, Trần Thanh Phong lúc này mới đỡ căng thẳng một chút, trên mặt anh lúc này nở một nụ cười, cô bé này trông nhỏ nhắn vô tội vạ vậy mà lại có những thứ khiến người khác phải ngạc nhiên, không ngờ được cô vậy mà là một hacker và bây giờ lại là một tay đánh nhau rất tốt, anh thầm nói trong lòng "Em thật là thú vị, làm cho tôi ngạc nhiên hết lần này tới lần khác".

Đám người trong quán hồi nãy còn cầu nguyện cho Hạ An thì giờ cũng phải gật gù thán phục, thì ra cô nàng này không hề đơn giản tí nào, ai nấy đều ngạc nhiên đến há mồm. Còn lão đại ca bụng phệ và đám đồng bọn thì mang một vẻ mặt đen kịt, lão chửi:

"Đm, đồ vô dụng."

"Tao đã nói tụi mày cùng lên hết đi, đỡ tốn thời gian của tao." Hạ An nói với giọng điệu khinh thường.

"Anh em, lên hết cho tao." Đại ca bụng phệ nghe được giọng điệu khinh thường của Hạ An thì tức tối và gào lên với đồng bọn. Đồng bọn nghe thấy thế thì lập tức xông lên, nhưng chưa được mười phút thì cả đám tầm chục người đều nằm sấp xuống sàn nhà hết, làm cho lão bụng phệ đen mặt chỉ vào Hạ An:

"Coi như cô có bản lĩnh, rút lui." Nói xong thì giận dữ bỏ đi, đám thuộc hạ cũng không dám chậm trễ cắn răng chạy theo.

"Hạ An, mày có sao không?" Thanh Trúc chạy đến trước mặt cô và hỏi.

"Mày nghĩ tao sẽ thua sao?" Hạ An cười hỏi.

"Tất nhiên là không rồi, ai không biết mày chứ tao thì chắc chắn biết." Thanh Trúc nói với một tư thế cao ngạo và tự tin.

"Tốt nhất qua ngày mai, mày đi học võ nghiêm túc cho tao, tao không phải lúc nào cũng có thể cứu mày đâu."

"Tuân lệnh." Vừa nói Thanh Trúc còn đưa tay lên theo kiểu chào quân đội. Lúc thấy Hạ An đánh nhau với cả đám, mặc dù cô biết là Hạ An rất mạnh nhưng mà cô cũng đã có quyết tâm sẽ đi học võ nghiêm túc, cho dù không giúp được Hạ An thì cũng phải phòng thân, không thể lúc nào cũng làm cái đuôi của Hạ An mãi được.

"Thức thời là tốt." Hạ An nói.

Trần Thanh Phong bây giờ mới lên tiếng:

"Hai người còn muốn ăn tiếp không?"

"Hết khẩu vị rồi, thôi về đi." Hạ An nói, cô đúng là không còn muốn ăn nữa, hồi nãy cô ăn cũng nhiều lắm rồi, tuy có đánh nhau một trận nhưng không còn cảm giác đói nữa, giờ cô muốn về ngủ một giấc.

"Vậy để tôi đưa hai người về." Trần Thanh Phong nói xong thì đi thanh toán và ra lấy xe, sau đó thì xuống xe mở cửa cho hai cô nàng rồi đưa Thanh Trúc về nhà trước. Sau khi Thanh Trúc xuống xe thì anh cũng xuống xe, hồi nãy có hai người nên để cả hai cùng ngồi phía sau, còn giờ chỉ còn mỗi Hạ An thì anh muốn cô lên ngồi ở ghế lái phụ, Hạ An cũng không ý kiến, đi lên đó ngồi. Cô biết ý nghĩ của việc ngồi ở phía sau là gì, mấy lễ nghi cơ bản này cô đã được bố mẹ dạy từ nhỏ.

Khi xe vừa chay thì Trần Thanh Phong hỏi:

"Cô học võ lâu chưa?" Trần Thanh Phong nhìn những lần ra đòn của Hạ An thì biết chắc cô được đào tạo rất bài bản, nhưng đến mức nào thì anh vẫn chưa biết vì thực lực của đám côn đồ đó quá yếu, cô chắc chắn chưa dùng hết khả năng của mình.

"Từ lúc tôi năm tuổi." Hạ An cũng thành thật trả lời.

"Ồ, sao cô lại học võ sớm như vậy?"

"Bố mẹ tôi muốn anh em tôi học võ để phòng thân, giống như trường hợp vừa nãy." Lúc Hạ An nói về gia đình, giọng của cô nhẹ dịu hẳn ra, khác với khẩu khí khi nói chuyện với đám côn đồ. Có thể nghe ra cô rất yêu gia đình của mình.

“Học võ để phòng thân thôi có cần phải giã man như vậy không?”

“Chả lẽ còn chờ anh tới giúp sao? Lúc tôi đánh nhau anh như người ngoài khoanh tay xem kịch hay thôi mà.” Lúc đánh lão đầu tiên xong, vô tình Hạ An liếc mắt về phía Trần Thanh Phong thì thấy anh ta đang nhếch mép cười, kiểu chỉ là người qua đường thôi, lúc đó bận đánh nhau nên cô cũng lười để ý, giờ nhắc mới nhớ. Đàn ông sống vậy mà được à?

Câu nói này của Hạ An làm Trần Thanh Phong không biết nói gì, rõ ràng lúc đó anh cũng chuẩn bị tư thế để bảo vệ cô, còn chưa kịp ra tay thì Hạ An đã xử trước rồi, sao trách anh được chứ. Vì không thể nói lại được nên anh đành phải đổi chủ đề: