Mọi chuyện ở Thái Lan đã giải quyết xong, chỉ còn một ngày nữa họ sẽ rời khỏi. Sau bữa tối, Cố Khuynh Dao và Phong Ngôn Hành không trở lại khách sạn, cùng nhau tản bộ đến khu vườn bên cạnh khu nghỉ dưỡng.
Những ngày này bận làm thám tử, chưa từng thư giãn một phút nào. Trước khi quay về, ít nhất cũng phải ngắm cảnh một lần.
Phong Ngôn Hành ngồi bên hiên nhà, âm trầm thưởng trăng, hóng gió. Anh không nói lời nào, dường như sợ rằng sẽ phá hỏng bầu không khí yên ắng nơi đây. Cố Khuynh Dao không biết ngắm cảnh, chẳng qua là thấy hoa thơm rung rinh trước gió, hương thoảng qua chóp mũi một mùi thanh mát. Khung cảnh này, có trăng, có hoa, nhưng không có rượu.
Cố Khuynh Dao bỗng chốc cao hứng, quay sang nói với Phong Ngôn Hành:
“Phong Ngôn Hành, anh có muốn uống chút rượu không? Coi như là ăn mừng chúng ta kết thúc công tác thuận lợi.”
Phong Ngôn Hành hơi nghiêng đầu, đôi mắt hẹp dài khẽ liếc nhìn cô, như không như có nở một nụ cười nhạt.
“Cảm ơn em, nhưng tôi không thích uống rượu. Em cũng không được uống rượu.”
Anh nhìn một cái đã thấu tâm can của cô, biết rằng thế nào anh không uống cô cũng sẽ chạy đi tìm rượu thưởng thức một mình. Cố Khuynh Dao bị anh đoán trước được hành động, không vui, chu môi lên giọng điệu hờn dỗi.
“Ơ… chỉ là nhâm nhi một chút thôi mà. Anh không uống thì thôi, việc gì phải cấm tôi chứ?”
“Thứ gì không tốt cho sức khỏe thì đừng có động vào. Chắc là em vẫn còn nhớ lần say rượu gần nhất giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì đúng không, hửm?”
Phong Ngôn Hành lần nào nhắc đến cái đêm định mệnh đó trưng ra bộ mặt gian manh, vô cùng đáng ghét. Cố Khuynh Dao hận dáng vẻ không đứng đắn của anh, nhưng trước nay không làm gì được, chỉ có thể mắng:
“Lưu manh. Sao anh cứ nhắc đi nhắc lại chuyện đó mãi thế!”
“Còn chẳng phải là tôi cho em sao?”
“Hừ, không uống thì không uống. Sống với anh thật là nhạt nhẽo.”
Cố Khuynh Dao không thèm nói nữa, quay ngoắt sang chỗ khác. Bỗng nhiên, một khúc nhạc du dương vang lên. Những chàng trai cô gái ăn mặc đẹp đẽ không biết từ đâu xuất hiện, nắm tay nhau đi đến đài phun nước ở giữa khu vườn.
Cố Khuynh Dao chỉ nhìn thấy ở xa xa, có chàng trai quỳ trên một chân, nắm lấy bàn tay của cô gái, chầm chậm trao nhẫn. Lúc này, khuôn viên từ khắp các ngóc ngách đều lấp lánh ánh đèn, mấy chú bướm bị tiếng cười nói làm cho kinh động, đập cánh bay lên trời cao. Cứ thế, từng đôi nam nữ bắt cặp với nhau mà khiêu vũ. Quả thực, màn cầu hôn này lãng mạn hệt như truyện cổ tích.
Phong Ngôn Hành lặng lẽ nhìn sự ngưỡng mộ trong mắt cô, đợi đến khi khúc nhạc lên đến cao trào thì toan đứng dậy, một tay chìa ra trước mặt Cố Khuynh Dao.
“Chúng ta cùng khiêu vũ một điệu nhé? Em có biết nhảy không?”
Cố Khuynh Dao đặt tay mình vào trong tay anh, đồng ý nhưng không tự tin:
“Biết một chút nhưng nhảy không đẹp đâu, anh đừng có cười tôi đấy!”
Cô đưa quyền chủ động cho anh, tùy ý để anh dẫn dắt. Giày cao gót bước đi trên cỏ mềm, cảm giác bay bổng diệu kỳ. Lúc bàn tay còn lại của anh đặt trên eo cô, trong người của Cố Khuynh Dao cũng tự nhiên sinh ra nhịp điệu, uyển chuyển di chuyển.
Rõ ràng là Phong Ngôn Hành hôm nay không hề chải chuốt, không hề ăn diện, cớ sao Cố Khuynh Dao lại cảm thấy bản thân ngày càng đắm chìm trong nhan sắc của anh. Không thể nhận ra là lạnh lùng hay ấm áp, chỉ thấy mỹ nam đẹp đến phát sáng trước mắt. Cố Khuynh Dao không uống rượu mà cảm thấy say, say với dung mạo này, say với ánh trăng kia.
Một lúc sau, nhạc đã đến khúc trầm, Phong Ngôn Hành nhảy chậm lại, Cố Khuynh Dao mới cất lời:
“Phong Ngôn Hành, đột nhiên tôi muốn hỏi anh một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Tôi đi theo anh cũng mấy tháng rồi nhưng vẫn chưa hiểu về anh nhiều. Ngoại trừ cà rốt và rượu, anh còn không thích thứ gì nữa không?”
Phong Ngôn Hành nghe xong câu này, mày hơi nheo lại, nghi hoặc:
“Em đang muốn học cách lấy lòng tôi đấy à?”
Cố Khuynh Dao không giấu diếm gì, thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng. Mặc dù đôi lúc cô không thích cách hành xử của anh, cũng rất ghét những lần bị anh trêu ghẹo, nhưng chung quy lại thì ngoại trừ hiểu lầm, chưa bao giờ anh có ý đồ xấu.
“Ừm. Tốt nhất là sau này không vô duyên vô cớ làm anh tức giận.”
Đối diện với sự ngoan ngoãn bất thường của Cố Khuynh Dao, Phong Ngôn Hành bị ánh mắt đang giương lên thành khẩn đó làm cho dao động. Bàn tay ở bên hông kéo cơ thể của cô dán chặt vào người mình, môi ghé sát vào tai thì thầm:
“Cố Khuynh Dao, trên đời này thứ tôi không thích nhiều vô kể. Nhưng em chỉ cần một điều duy nhất, chính là… không thích em từ chối tôi.”
Cố Khuynh Dao toàn thân bất động, mắt mở to, nhìn thấy rất rõ gương mặt của Phong Ngôn Hành đang áp sát mặt cô. Khoảng cách của hai người chỉ còn vài centimet, hơi thở nóng hổi phả vào da thịt. Thân mật đến thế này, Cố Khuynh Dao đương nhiên biết rằng Phong Ngôn Hành sắp hôn cô.
Nhưng…
Vì cái gì mà cô không đẩy anh ra, vì cái gì mà cô một chút phản kháng cũng không có, không hoảng loạn cũng không sợ hãi, ngược lại còn có gì đó gọi là mong chờ.
Cố Khuynh Dao không hiểu nổi bản thân nữa rồi. Đôi môi của cô trong phút chốc khẽ mở ra, tiếp nhận nụ hôn từ Phong Ngôn Hành. Cố Khuynh Dao lần đầu tiên tỉnh táo nhận thức được hôn môi là trải nghiệm như thế nào. Cảm giác mềm ấm rồi dần dần trở nên tê dại, đầu lưỡi còn nếm ra được hương vị ngọt ngào.
Cố Khuynh Dao chắc là điên rồi, vừa nghe anh nói không thích bị từ chối liền không chối từ tiếp nhận nụ hôn của anh.
Tống Thiên Kim lúc bấy giờ đứng ở ban công, vốn là hưởng chút không khí vui vẻ của những cặp đôi bên dưới khu vườn, nào ngờ lại vô tình trông thấy một nam một nữ đang hôn nhau dưới trăng. Một người là vị hôn phu, một người bạn thân hiếm có, Tống Thiên Kim bất giác đánh rơi một giọt nước mắt.
“Hóa ra, người anh Ngôn Hành thích chính là thư ký Cố.”
Tống Thiên Kim hiện tại mới nhìn thấu, tại sao bản thân không thể sánh được Cố Khuynh Dao. Từ đầu đã biết Phong Ngôn Hành để tâm đến Cố Khuynh Dao đến nhường nào, hai người đó thân thiết ra sao, vậy mà nó lại ngốc nghếch cho rằng bản thân mới là người anh phải yêu.
Tống Thiên Kim không muốn nhìn thêm, quay lưng chạy vào trong phòng, đến trước mặt Phong Tử Tuyên, chất vấn hắn:
“Phong Tử Tuyên, có phải chú biết rằng anh Ngôn Hành không thích em cho nên mới cố tình giữ em ở bên cạnh chú đúng không?”
Hành động của nó chẳng khác nào quát thẳng vào mặt hắn, Phong Tử Tuyên nhất thời đơ ra.
“Cô… làm sao mà giận dữ thế?”
“Cố Khuynh Dao và Phong Ngôn Hành, hai người họ yêu nhau, chú cũng biết có đúng không? Tại sao… tại sao chú không nói cho em biết, để em giống như một con ngốc không có liêm sỉ, chuyên làm trò con bò như vậy chứ?”
Miệng của Tống Thiên Kim méo xệch, bao nhiêu uất ức, tức giận đều trút lên đầu của Phong Tử Tuyên. Tình huống này có phải nhầm lẫn rồi không, Cố Khuynh Dao và Phong Ngôn Hành làm nó buồn, sao lại đi trách Phong Tử Tuyên.
Phong Tử Tuyên trong lúc bối rối, bản thân đội nồi cũng không đòi lại công đạo, tự nhiên vỗ về an ủi Tống Thiên Kim.
“Chỉ là một người đàn ông thôi mà, bây giờ vẫn chưa muộn, tôi giúp cô giành lấy nhé?”
Phong Tử Tuyên giúp nó giành lấy Phong Ngôn Hành? Nhìn nó giống như cần phải giành giật với người khác sao?
Tống Thiên Kim trừng mắt, hất mặt sang một bên:
“Em thà ở giá chứ không làm người thứ ba nha.”
Màn mạnh miệng này kéo đai không quá ba giây, dáng vẻ suy sụp của kẻ thất tình đã khiến Tống Thiên Kim ngồi sụp xuống, thảm thiết kêu gào.
“Chỉ có việc lấy chồng cũng làm không xong, nhà họ Tống đúng là bị đứa ngốc nghếch này làm cho mất hết mặt mũi mà.”
Tống Thiên Kim sinh ra đã không có tài cáng, phẩm hạnh cũng chẳng hơn ai, chỉ được di truyền ngoại hình mỹ miều từ mẹ, còn có gia tài đồ sộ của bố chống lưng, vậy mà đem gả không ai thèm lấy. Lần này quay về nhà, nhất định sẽ bị bố mắng cho một trận tơi bời.