Thẩm Ngạn nhấp một ngụm canh, thản nhiên hỏi Mục Vô Nhai: "Cậu học trường đại học nào?"
Mục Vô Nhai nói: "Đại học B."
Thẩm Ngạn nói: "Chắc là sinh viên ưu tú nhỉ, đẹp trai xuất sắc như vậy, sao lại không có bạn gái?"
Mục Vô Nhai ngơ ngác nhìn anh, lặp lại: "Xuất sắc?"
Thẩm Ngạn nói: "Sao vậy? Ngạc nhiên thế! Trước đây chưa từng có ai khen ngợi cậu như vậy sao?"
Mục Vô Nhai mỉm cười, mơ hồ đáp lại.
Thẩm Ngạn lại hỏi: "Có một mình sao lại ra ngoài vào đêm khuya như vậy?"
Mục Vô Nhai nói: "Tôi cãi nhau với em trai."
"Cãi nhau với em trai? Cha mẹ cậu đâu?"
"Cha mẹ tôi đã ly hôn từ rất sớm."
Thẩm Ngạn hơi nghẹn lại: "Cậu không trọ trong trường à?"
"Không, tôi sống ở nhà."
"Ba hay mẹ?"
Mục Vô Nhai thành thật hỏi cái gì cũng trả lời: "Hiện tại tôi đang ở với ba."
Thẩm Ngạn dường như nghĩ tới cái gì không tốt, anh buông đũa xuống, nhíu mày thật chặt, tay phải nắm những đầu ngón tay trái có chút run rẩy, phải rất lâu mới có thể đáp lại: "Ồ..."
Hai người ăn xong mì, Thẩm Ngạn lấy điện thoại ra xem, đã là một giờ ban mươi phút sáng.
Thẩm Ngạn cất điện thoại di động: "Cậu có nơi nào muốn đi không?"
Mục Vô Nhai lắc đầu.
Thẩm Ngạn: "Cho tôi xem chứng minh thư và thẻ sinh viên của cậu."
Mục Vô Nhai lấy ra đưa cho Thẩm Ngạn.
Thẩm Ngạn bị hành động không chút đề phòng của hắn chọc cười, bất đắc dĩ lắc đầu, liếc nhìn: "Mục Vô Nhai... Cái tên này... Ừm, quả thực là đại học B. Như vậy đi, tôi cho cậu một ít tiền, cậu tự xem đến khách sạn hay đến quán net để qua đêm thì tùy cậu."
Mục Vô Nhai nhẹ giọng lẩm bẩm: "Tôi không muốn đi nơi nào..."
Thẩm Ngạn hơi tức giận bật cười: "Cậu không muốn đi, lại muốn lên thiên đường sao?"
Mục Vô Nhai hỏi: "Anh đi đâu?"
Thẩm Ngạn nói: "Còn có thể đi đâu được? Đương nhiên là về nhà, cậu không có nơi để đi, nhưng tôi có một nơi để về."
Mục Vô Nhai ngước mắt lên, kiên định nhìn anh, gằn từng chữ: "Tôi có thể cùng anh về nhà được không?"
Thẩm Ngạn sửng sốt một chút, sau đó cười lạnh nói: "Cậu không nên theo tôi về nhà, nên đến bệnh viện nhập viện khoa não thì hơn."
Thẩm Ngạn nói xong, từ trong ví móc ra năm tờ nhân dân tệ đỏ đưa cho Mục Vô Nhai: "Được rồi, đây đã là lòng tốt và sự kiên nhẫn của tôi, đừng khiêu khích tôi nữa."
Mục Vô Nhai gật đầu, đưa tay ra nửa chừng rồi thu lại, mỉm cười: "Không cần, tôi không cần nữa, cảm ơn anh."
Mục Vô Nhai cúi người với Thẩm Ngạn, giẫm lên bóng đèn ngoài đường, xoay người rời đi.
Đèn bên đường nhấp nháy, phát ra những tiếng rít lên đáng sợ, Mục Vô Nhai trong lòng lại cảm thấy bình tĩnh đến lạ thường, giống như lữ khách lang thang cuối cùng cũng tìm được ý nghĩa trở về nhà.
Đột nhiên phía sau vang lên một thanh âm: "Chờ một chút."
Mục Vô Nhai dừng lại.
Hắn đột nhiên có hơi hoảng loạn.
Hắn không muốn dừng lại, hắn luôn cảm thấy một khi dừng lại, sự quyết tâm cuối cùng mà hắn đã vất vả đặt ra sẽ lập tức sụp đổ.
Mục Vô Nhai đang muốn nhanh chóng rời đi, nhưng giây tiếp theo, Thẩm Ngạn đột nhiên bước tới, nắm lấy cánh tay hắn.
Thẩm Ngạn cau mày, nhìn chăm chú vào tay Mục Vô Nhai: "Kéo tay áo lên cho tôi xem."
"Tay áo...?" Mục Vô Nhai ngơ ngác quay đầu lại, đột nhiên nhớ tới cái gì.
Trên cánh tay hắn có những vết sẹo do tự mình gây ra.
Thấy Mục Vô Nhai im lặng, Thẩm Ngạn kéo tay áo của Mục Vô Nhai lên, quả nhiên vừa rồi khi nhìn Mục Vô Nhai thu tay lại, anh còn tưởng mình bị hoa mắt mà nhìn thành vết bầm.
Trên cánh tay của Mục Vô Nhai chi chít những vết bầm tím và trầy xước, có cái còn mới, có cái gần như đã lành, Thẩm Ngạn đã quá quen thuộc với những vết sẹo này, những ký ức bị kìm nén từ sâu trong tâm trí như ùa về, khiến anh không thở nổi.
Thẩm Ngạn ngẩng đầu hỏi: "Cha mẹ ly hôn sao?"
Mục Vô Nhai: "Hả?... Ừm."
"Sống với ba à?"
Mục Vô Nhai lại gật đầu.
Mục Vô Nhai không biết Thẩm Ngạn vì sao lại hỏi chính mình như vậy, nhưng Thẩm Ngạn đột nhiên dùng ánh mắt dò hỏi nhìn hắn, khiến hắn như cảm nhận được sự đồng cảm từ đồng loại.
Và mức độ đồng cảm sâu sắc này khẳng định của đơn phương cũng giống hắn.
Mục Vô Nhai cũng không biết trong ba giây ngắn ngủi Thẩm Ngạn đã nghĩ gì, và anh đoán được lai lịch của mình như thế nào.
Tóm lại, Thẩm Ngạn bỗng nhiên thay đổi thái độ, cúi đầu nhẹ nhàng kéo tay áo lên cho mình, sau đó ngẩng đầu tức giận nói: "Cậu đã học đại học rồi, sao còn... Thôi vậy, cậu quay về với tôi đi."
Nói xong, Thẩm Ngạn vẻ mặt kiên định vỗ vỗ vai Mục Vô Ngạn.
Như muốn tiếp thêm sức mạnh cho hắn, lại như một sự quan tâm, lo lắng của một người anh lớn cho sự lúng túng của hắn.
Không biết vì sao, Mục Vô Nhai đột nhiên lại cảm thấy buồn cười.
Hắn chợt nhớ đến một loại kẹo mà hắn đã từng ăn khi còn nhỏ.
Loại kẹo đó được bọc giấy bạc bên ngoài, cầm vào tay vừa cứng vừa lạnh nhưng sau khi bóc lớp vỏ bên ngoài ra thì bên trong là một lớp kẹo dẻo ngọt ngào, mọng nước.
Mục Vô Nhai thích cảm giác bóc lớp giấy bóng kín rồi cho kẹo vào miệng, không phải cảm giác thích thú khi được ăn kẹo mà là cảm giác đưa kẹo vào miệng.
Vì làm như vậy sẽ không ai có thể lấy đi chiếc kẹo nữa.
Hãy ngậm thật chặt trong miệng, không ai có thể lấy đi được.
Nhà Thẩm Ngạn nằm trong một khu dân cư kiểu cũ, những tòa nhà chung cư chỉ có năm tầng chen chúc nhau, những sợi dây thường xuân bò trên những bức tường trắng xám, những cánh cửa sắt của các tòa nhà chung cư rỉ sét, hành lang hẹp và tối, nhưng sạch sẽ và gọn gàng.
Mục Vô Nhai chưa bao giờ đặt chân đến một nơi đơn giản tràn đầy sức sống như vậy, sau khi do dự vài giây trước cửa tòa nhà, hắn vẫn bám sát Thẩm Ngạn.
Thẩm Ngạn lấy chìa khóa ra, đi được hai bước thì đột nhiên quay người lại.
Mục Vô Nhai suýt chút nữa đụng phải anh, may mắn hắn phản ứng kịp thời mà dừng lại.
Khoảng cách giữa hai người chỉ bằng một nắm tay, Thẩm Ngạn đứng trên bậc thang, hơi cúi đầu nhìn Mục Vô Nhai: "Nói chuyện trước đi, ba tôi lúc này chắc chắn đã ngủ rồi. Sau khi cậu vào, hãy đi thẳng theo tôi vào trong phòng, tay chân phải thật nhẹ nhàng. Nếu dám gây ồn ào, tôi sẽ cắt thận của cậu để mua điện thoại di động."
Mục Vô Nhai gật đầu như một kẻ ngốc, nở một nụ cười nịnh nọt với Thẩm Ngạn.
Thẩm Ngạn liếc mắt cảnh cáo hắn một cái, xoay chìa khóa trong tay đi lên, khi anh quay người lại, khóe miệng hơi nhếch lên bất đắc dĩ.
Dù sao cũng chỉ là sinh viên đại học, chưa bước chân ra ngoài xã hội, nói gì cũng nghe, thậm chí bị đe dọa cũng không tức giận.
Thẩm Ngạn phải mất trọn năm phút mới mở được cửa.
Nhà anh có một cánh cửa sắt màu xanh, toàn bộ cánh cửa đã rỉ sét bong tróc, dễ phát ra tiếng động, vì vậy động tác của Thẩm Ngạn rất nhẹ nhàng và chậm rãi.
Sau khi hai người vào nhà, Thẩm Ngạn lại tốn năm phút nữa mới đóng cửa lại.
Sau khi đóng cửa, Thẩm Ngạn quay người lại, không biết vì lý do gì mà đụng vào lồng ngực của Mục Vô Nhai đang đứng sau lưng mình.
Trán anh truyền đến cảm giác đau đớn, phản ứng đầu tiên của Thẩm Ngạn là Mục Vô Nhai sắp kêu lên.
Nhưng Mục Vô Nhai lại không kêu, hắn không những không kêu, còn bịt miệng Thẩm Ngạn.
Hai người cùng đông cứng trong bóng tối, hơi thở hòa quyện với nhau, nhịp tim đập thình thịch.
Thẩm Ngạn nín thở, lắng nghe âm thanh trong phòng một lúc, sau khi xác nhận ba Thẩm không bị quấy rầy, mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó hất tay đang che miệng của Mục Vô Nhai ra.
Mục Vô Nhai lui về sau một bước, cúi đầu, tựa hồ có chút thất vọng.
Thẩm Ngạn suy nghĩ một chút, xoa xoa trán, giơ ngón tay cái lên cho Mục Vô Nhai.
Đôi mắt Mục Vô Nhai sáng lên, hắn lại nở ra nụ cười lấy lòng đó, đôi mắt cong cong phản chiếu ánh trăng trắng trong vắt.
Không biết vì sao, Thẩm Ngạn đột nhiên muốn sờ đầu hắn.
Thẩm Ngạn cúi đầu, ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: "Theo sát tôi, vào phòng, không được đụng vào đồ đạc, cũng không được làm ồn."
Mục Vô Nhai nói: "Tối quá, tôi nhìn không rõ."
Thẩm Ngạn chậc lưỡi, suy nghĩ một lúc rồi đưa tay ra nắm chặt tay Mục Vô Nhai.