Phong Khinh Dạ chạy được vài bước thì đã bị một cô y tá ngăn lại.
"Bác sĩ Dạ, bên khoa thần kinh có chuyện gấp muốn bàn với bác sĩ."
"Có gấp lắm không?"
"Tôi thấy vẻ mặt bọn họ khá tức giận. Cho nên bác sĩ nên đi ngay bây giờ."
"Được rồi, tôi sẽ đến đó."
Phong Khinh Dạ đi về hướng ngược lại, nhưng đầu anh ta vẫn ngoái nhìn về phía sau, nhìn bóng lưng của người đàn ông đang chạy.
*'Diệp Băng Băng, lần này anh sẽ không cho phép em rời xa anh nữa. Hãy đợi anh*...'
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Cùng lúc đó, Hàn Trạch Minh vẫn đuổi theo Diệp Băng Băng đến cổng lớn của bệnh viện. Trước mắt là con đường lớn vô vàn xe qua lại.
Vậy mà Diệp Băng Băng vẫn không có ý định dừng lại. Hàn Trạch Minh lấy hết sức của mình để ngăn Diệp Băng Băng lại. Cũng may, Hàn Trạch Minh nắm chặt lấy tay của Diệp Băng Băng kịp thời. Nếu không chỉ còn vài bước nữa là Diệp Băng Băng đã xông vào con đường tử thần đó.
"Diệp Băng Băng, cô mau dừng lại đi. Đừng làm điều ngu ngốc nữa."
"Anh mau buông tôi ra đi. Tôi muốn đi theo con của tôi..."
"Con của cô đã chết rồi. Nó không còn sống nữa. Đừng có mà làm chuyện điên khùng trước mặt tôi nữa."
"Anh có đau lòng không? Đứa con của anh chết, anh có cảm thấy trong lòng xót thương không?"
"Cô nên nhớ rằng việc tôi làm cô mang thai chỉ là ngoài ý muốn. Vả lại nếu cô sinh nó ra, có chết tôi cũng không bao giờ xem nó là con tôi bởi nó không xứng.
Hừ, mà nhờ phước của tôi, nó cũng không bao giờ sống trên cõi đời này được nữa. Nó đáng phải chết..."
*'BỐP*'
Diệp Băng Băng nổi điên hất tay hắn ra sau đó liền cho hắn một bạt tay. Năm dấu tay in đỏ lên trên mặt Hàn Trạch Minh. Hắn khá sốc vì đây là lần đầu Diệp Băng Băng làm như vậy với hắn.
"Bất ngờ lắm đúng không? Đây là lần đầu tôi đánh anh. Cảm giác bị đánh thế nào hả?"
"Cô dám đánh tôi?"
"Bởi vì anh đáng phải bị đánh. Anh xúc phạm hay làm gì tôi, tôi cũng không nói gì. Nhưng động đến con của tôi, TÔI SẼ SỐNG CHẾT VỚI ANH."
*"Cô tưởng có thể thắng được tôi sao? Cô đừng lo, sau khi cô xuất viện. Tôi sẽ cho cô biết 'Sống chết với tôi*' là như thế nào?"
"Làm ơn, hãy ban cho tôi con đường Chết đi. Tôi mệt lắm rồi. Tôi không thể cầm cự được nữa..."
"CHẾT? Hừ... Cái chết quá nhẹ đối với cô. Tôi còn phải BẮT CÔ PHẢI TRẢ GIÁ NHỮNG GÌ BỘI SAM ĐÃ TRẢI QUA."
"Vậy ư?... Nếu anh nói vậy thì... Hãy để tôi tự ban CÁI CHẾT cho mình vậy..."
Lời nói nhẹ nhàng đến khác lạ, nhẹ nhàng vì Diệp Băng Băng đã quá yếu đuối, quá sức chịu đựng của một cô gái. Diệp Băng Băng đành phải chọn con đường này để giải thoát bản thân.
Nói xong, Diệp Băng Băng xoay người xông về phía con đường lớn. Hàn Trạch Minh cố gắng đưa tay nhưng vẫn vụt mất và...
'KÉTTTT... ẦM... ẦMM...'