Tổng Tài Tuyệt Ái Tình Thê

Chương 5: Một Chút Do Dự




Hôm sau.

“Cô Hàn, đợt trị liệu của mẹ cô lần này đã thành công.”

“Cảm ơn bác sĩ Vương, cảm ơn anh rất nhiều.”

“Nhưng mà, tôi phải nói trước. Bệnh của mẹ cô thật ra đã rất trầm trọng, lần này qua khỏi nhưng lần sau cũng không biết sẽ tái phát lại lúc nào. Cô thật sự muốn duy trì trị liệu tốn kém thế này sao?”

“Muốn, tôi muốn, dẫu đắt đến đâu chỉ cần cứu được mẹ tôi thì đều được.”

Lúc Hàn Lập Y về nhà, Trác Thành Quân đã đợi cô sẵn ở phòng khách.

“Cô đi đâu vậy, chẳng phải nói hôm nay sẽ đi phẫu thuật lấy thai sao?”

“Anh không cần quan tâm, chúng ta đi thôi.”

Trác Thành Quân là chồng cô, nhưng ngay cả mẹ cô là ai, bệnh trầm trọng như thế nào hắn đều không biết, càng không quan tâm, có lẽ đối với hắn cô chính là sự thừa thải và dơ bẩn nhất đối với cuộc đời mình.

Nhìn Hàn Lập Y thẫn thờ đi ở phía trước, Trác Thành Quân khẽ nhíu mày lại, còn có cái gì khiến người phụ nữ này không vui đến như vậy. Cô đã sắp lấy được số tiền mình muốn rồi hà tất phải diễn kịch trước mặt hắn làm chi?

“Phu nhân, người đang ở đâu vậy? Hu hu hu… hôm qua thiếu gia dắt một người phụ nữ về, sau đó buổi tối… thiếu phu nhân với thiếu gia lại ký một khoảng giấy tờ, bây giờ lại đến bệnh viện nói là phẫu thuật gì đó…” Nữ hầu đi theo bên cạnh mẹ Trác sụt sùi nói vào điện thoại.

Trác phu nhân vừa đáp chuyến bay, nghe được tin này thì mặt lúc trắng lúc xanh, hôm qua có bão nên sau khi gọi cho Hàn Lập Y liền mất sóng, bây giờ về thành phố mới mở lại điện thoại. Vậy mà không ngờ lại nghe được tin chẳng lành này, đột ngột có một dự cảm xông đến.

“Không xong rồi! Trác cha, mau cho tài xế lái đến bệnh viện ngay!”

_______

Bệnh viện.

“Các người giải quyết nhanh đi.”

“Trác tổng cứ yên tâm, tuyệt đối không để lại di chứng.” Bác sĩ cam đoan sau đó liền dẫn Hàn Lập Y vào phòng phẫu thuật.

Trác Thành Quân nhìn cửa phòng từ từ đóng lại trên mặt không biểu hiện quá nhiều cảm xúc, chỉ nói với Hàn Lập Y một câu:

“Tuyệt đối đừng giở trò với tôi, hôm nay việc này không thành tôi liền khiến cô sống không yên thân.”

Hàn Lập Y không nói gì, chỉ cúi đầu lặng lẽ.

Phòng phẫu thuật đã sáng đèn, Trác Thành Quân đưa tay lên xem đồng hồ từng giây từng phút bắt đầu trôi qua, giống như đếm từng phút giây cuối cùng còn lại của một sinh mệnh nhỏ nhoi, cũng là con của hắn.

Con của hắn.

Trác Thành Quân khẽ mím môi lại, tại sao hắn lại có ý nghĩ này chứ? Chẳng phải bản thân hắn luôn nói cái thai chưa rõ hình dạng đó chắc gì đã là của mình sao, cớ gì bây giờ lại nghĩ đó là con của hắn rồi.

Hắn nhớ lại lần đó xảy ra sự cố, buổi sáng tỉnh dậy Hàn Lập Y chỉ là một nhúm bông nhỏ nằm co ro trong lòng mình, trên ga giường còn có một đóm máu. Lúc đó hắn có biết bao nhiêu áy náy cùng cảm thán, thật sự nếu như Hàn Lập Y không đột nhiên trở mặt, trơ trẽn đến tìm đến họ Trác đòi hắn phải cưới cô thì có phải bây giờ mọi chuyện đã tốt đẹp hơn rất nhiều.

Chỉ cần cô đừng hám tiền lợi dụng đứa trẻ, chỉ cần cô chủ động nói cho hắn biết hắn đã gây ra hậu quả lớn mà không phải dùng cách hạ tiện như vậy thì chắc chắn, chắc chắn hắn sẽ cho cô một bồi thường xứng đáng, không phải là một hôn nhân lén lút, không phải là những ngày gặp nhau mà cứ như cực hình.

Nhưng Hàn Lập Y, vì sao lại như vậy? Lại là một người phụ nữ trơ trẽn, hám tiền? Chẳng lẽ tất cả đàn bà tiếp cận hắn đều vì tiền tài của hắn thôi sao, không một ai thật lòng, kể cả người mà hắn từng nghĩ là ngoại lệ…

Nhưng đứa trẻ đó thì có tội gì?

Hàn Lập Y từ sau cái đêm đó chưa từng lọt khỏi tầm mắt của hắn, vậy thì cái thai đó là của ai? Chính là của hắn!

Hắn thừa hiểu, chỉ vì muốn tổn thương cô nên hắn mới không tiết lời khinh rẻ, chán ghét cô rồi nên liền muốn ghẻ lạnh luôn đứa nhỏ?

Nhưng rốt cuộc thì nó đã phạm tội gì? Tội của nó là không được quyền lựa chọn ba mẹ nên phải chịu cảnh chưa chào đời đã phải trở thành một vũng máu bấy nhầy sao?

Không, nó vô tội mà…

Trác Thành Quân vừa muốn bước đi thì từ đâu tiếng bước chân dồn dập tiến đến, hắn chưa kịp phản ứng đã ăn một tát tai đến rướm máu khóe môi.

Mẹ Trác thẳng tay giáng cho con trai một tát rồi xong đến cửa phòng phẫu thuật, đập cửa.

“Các người dừng lại cho tôi, dừng lại ngay!”

“Trác phu nhân?!” Thấy người xong vào, các y tá và bác sĩ đều giật mình kinh ngạc.

“Các người làm gì vậy hả?” Mẹ Trác đẩy mấy bác sĩ đang đứng cạnh bàn mỗ ra, hoảng hốt gọi Hàn Lập Y: “Lập Y, con tỉnh lại đi, Lập Y….”

Nhưng Hàn Lập Y vẫn nhắm nghiền mắt, không hay biết. Lúc này Trác Thành Quân đi vào, đôi mắt vô cảm nhìn người phụ nữ nằm trên bàn mỗ, đôi môi của hắn lại nhếch lên:

“Biết ngay không đơn giản mà. Có thể để mẹ kịp quay về đây chắc đã nằm trong dự liệu cô ta, không cần đau lòng đâu?”