Tổng Tài Tuyệt Ái Tình Thê

Chương 3: Dẫn Phụ Nữ Về Nhà




“Con phải đánh chết thứ đàn bà đê tiện này!” Lực đạo trên tay của Trác Thành Quân lại tăng thêm vài phần. Đôi mắt đỏ ngầu gần như phát hỏa vì lửa giận.

Hàn Lập Y không kêu thành tiếng nhưng đã đau đến chảy nước mắt.

Mẹ Trác cuống quít muốn đi đến, kéo con trai ra: “Trác Thành Quân, có gì từ từ nói, Lập Y đang mang thai con của mày đó!”

“Con của con hay con của thằng đàn ông khác còn chưa biết chắc kìa.”

“Trác Thành Quân, dù tôi và anh không có tình cảm nhưng đứa bé này thật sự là con của anh, tôi không hề lừa gạc các người.”

“Ở đây không đến lượt cô lên tiếng!”

Mẹ Trác biết con trai mình lần này nổi điên thật rồi, không biết con dâu đã chọc gì đến nó nữa. Nhưng mà bà tin tưởng đứa con dâu này, cháu nội nhất định là ruột thịt của nhà họ Trác.

“Thành Quân, mẹ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng hôm nay con dám động đến Lập Y, mẹ nhất định sẽ không tha thứ cho con!”

“Xoảng!” Trác Thành Quân ném cái lồng cạp trên tay xuống đất, thức ăn bên trong vì thế tung tóe văng trên mặt đất.

Mẹ Trác cùng Hàn Lập Y cùng được một phen kinh hồn, nhưng Trác Thành Quân dù thế nào cũng là một người kính trọng ba mẹ, trước sự uy hiếp của mẹ, hắn cũng không thể làm gì khác là buông Hàn Lập Y ra.

“Hàn Lập Y, cô ráng giữ cái thai của mình cho tốt vào, nếu không một ngày nào đó đứa bé này không còn thì cô ở nhà họ Trác này nhất định sống còn thê thảm hơn chết!” Hắn đẩy cô ra, hầm hừ đi ra ngoài, không quên đá văng cái lồng cạp chướng mắt dưới chân.

Hắn vừa đi khỏi, mẹ Trác và Hàn Lập Y cùng nhau khụy xuống.

“Lập Y, có sao không con?”

“Con không sao.” Cô lắc lắc đầu, mỉm cười nhìn người mẹ chồng phúc hậu.

“Trời ơi, sao con xanh xao dữ vầy nè? Nói thật cho mẹ biết, lúc chiều con đã ăn gì chưa?”

“Con… con…” Hàn Lập Y không biết giải thích như thế nào cho phải, chẳng lẽ nói Trác Thành Quân đã đổ hết thức ăn vào bồn cầu sao?

“Mẹ biết ngay mà, làm gì có chuyện Thành Quân dễ dàng như vậy cho con ăn xong. Mẹ thật là sơ ý mà… mau, mau xuống bếp, mẹ nấu cho con ăn!”

Mẹ Trác làm nhanh hơn nói, kéo Hàn Lập Y xuống đứng lên.

“Thằng Trác Thành Quân, nó sắp điên rồi.”

“Không, không mẹ ơi…” Hàn Lập Y vừa khóc vừa nắm tay chặt tay mẹ Trác.

Mẹ Trác không hiểu: “Sao, Lập Y con muốn nói gì?”

“Mẹ đừng trách anh ấy…”

Không ai để ý một hộp thức ăn cô độc nằm lăn lốc trên sàn… Nhưng cô đã thấy rồi, nó là được Trác Thành Quân đem vào, là hắn mua về cho cô.

________

Mấy hôm sau, ba mẹ Trác có tiệc ở thành bên, cả ngày không về được.

Sáng sớm, Trác Thành Quân dẫn một người phụ nữ về nhà. Đuổi hết người hầu xuống bếp, rồi bắt Hàn Lập Y phải tiếp cô ta trong khi hắn lên lầu thay quần áo.

“Ể, cô không phải là thư ký của Thành Quân sao?” Người phụ nữ kia vừa vào nhà đã nhắm ngay Hàn Lập Y công kích.

“Đúng vậy.” Hàn Lập Y biết người phụ nữ này, cô ta là đối tác thân thiết của Trác Thành Quân, cũng là người dính nhiều đồn đại tình cảm với hắn nhất, tên Tiêu An Kỳ.

“Ha, trèo được lên giường của Thành Quân, một bước biến thành phượng hoàng, cô dùng chiêu gì vậy?”

“…” Hàn Lập Y quyết định im lặng không lên tiếng, có nói thêm bản thân cũng chỉ bị sỉ nhục mà thôi.

“Hừ, giả chết sao? Tôi bắt cô phải lên tiếng đó!”

“Soạt!” Tiêu An Kỳ cầm cốc nước trên bàn hất vào người Hàn Lập Y.

“Tiêu An Kỳ, cô làm gì vậy?” Cũng may nước không nóng lắm, nhưng tay cô vẫn đỏ lên một mảnh.

“Còn hỏi sao? Tôi cố tình đó, tốt nhất khiến cô mất luôn thứ tiện chủng trong bụng. Giải quyết rắc rối cho Thành Quân!” Người phụ nữ này nhân cơ hội Trác Thành Quân không có ở đây nói lời trơ trẽn.

Nhưng Hàn Lập Y ở nhà họ Trác cũng không phải hiền lành bị người khác ức hiếp: “Tiêu An Kỳ, cô đừng quá đáng, dù thế nào ở đây cũng là nhà họ Trác, Trác Thành Quân là chồng của tôi, chúng tôi như thế nào cũng không đến lượt cô xen vào.”

“Nhưng tôi cứ thích xen vào đo, sao nào…” Tiêu An Kỳ sấn đến, muốn tóc Hàn Lập Y, Hàn Lập Y cũng không nhu nhược đến nổi để cô ta muốn làm gì thì làm, cô liền đưa tay ra đẩy cô ta ra, sức lực không lớn nhưng không hiểu sao Tiêu An Kỳ lại thét lớn một tiếng, ngã xuống đất, đầu va vào cạnh bàn trà, rướm máu.

“Hàn Lập Y, cô làm gì vậy?!” Trác Thành Quân đúng lúc này xuất hiện, thấy ngay cảnh Hàn Lập Y đẩy Tiêu An Kỳ, hắn nhíu mày đi vội xuống.