Tổng Tài Tuyệt Ái Tình Thê

Chương 28: Trước Ngày Giông Bão




“Hàn Lập Y, em sao vậy?” Trác Thành Quân bò lên giường, nghiên người ôm eo Hàn Lập Y từ phía sau, trầm giọng hỏi.

Cô không trả lời, hơi kéo tay của hắn ra.

“Em giận hả?”

“Không.”

Nghe giọng nói lạnh nhạt của Hàn Lập Y, hắn khẽ nhướng mày, chòm người dậy, nghiêng mình về phía trước, chống tay cúi đầu nhìn Hàn Lập Y.

Hàn Lập Y lấy chăn che mặt, không cho hắn nhìn ra biểu cảm của mình. Trác Thành Quân tiếp tục nhíu mày, đưa tay muốn kéo chăn xuống nhưng Hàn Lập Y giữ chặt khư khư.

“Hàn Lập Y, em khóc hả?”

“Không có! Hôi quá, thay đồ đi!” Giọng nói quả quyết, gần như là rống lên khiến Trác Thành Quân giật mình.

Hắn nằm sang một bên, bất giác cảm thấy tự ti, đưa cổ tay lên ngửi ngửi.

“Hàn Lập Y, chút nữa tắm được không? Bây giờ nói chuyện đi.” Trác Thành Quân lại ôm lấy eo của cô, chóp mũi luồn vào mái tóc của cô, nói.

Hàn Lập Y bực dọc đẩy chăn xuống. Trác Thành Quân thấy cô chịu ló mặt ra thì vui vẻ, lại ngẩn dậy chòm người qua.

“Trác Thành Quân, anh bị tâm thần phân liệt phải không?”

Trác Thành Quân có cảm giác ai tát cho hắn một cái, đôi môi cứng đờ. “Hàn Lập Y, có phải em cảm thấy dạo này rất dễ trêu đùa phải không, nên lời nói càng ngày càng không biết kiêng nể?”

“Anh chán ghét tôi hơn rồi à?”

“À…thì…cũng không phải, chỉ là đâu tôi có bị bệnh đâu.”

“Vậy mà tôi tưởng anh là người đa nhân cách, lúc thì rất tốt với tôi khiến tôi hiểu lầm, khiến tôi hoang tưởng. Lúc lại dửng dưng, đánh cho tôi một quyền để tôi bừng tỉnh, ý thức được vị trí của mình là ở đâu. Thật sự tôi rất chán ghét cảm giác này, cực kỳ chán ghét, sống dựa trên cảm xúc thất thường của anh!”

Trác Thành Quân ngây người, nhìn Hàn Lập Y đang phát gắt vào mặt mình. Sau cùng lại nén lại biểu cảm mà cất giọng lạnh nhạt hỏi:

“Em để ý mấy lời Tiêu An Kỳ nói sao?”

“Không.”

“Rõ ràng là có. Nhưng mà, như vậy là em để ý tôi phải không?”

“Trác Thành Quân, đối với một mối quan hệ chỉ dựa trên sự tồn tại của một đứa bé thì anh nghĩ tôi có cảm nhận gì với anh? Anh thích tôi sao? Hay anh yêu Tiêu An Kỳ?”

“Tôi đi tắm.” Nhắc đến vấn đề này Trác Thành Quân liền lảng tránh đứng dậy.

“Không, Trác Thành Quân. Anh cứ như vậy thì anh bắt tôi tỏ thái độ gì với anh đây?”

Trác Thành Quân chân nhanh hơn nói đã lao vào phòng tắm.

Dội nước rào rào, hắn rất sợ nhìn biểu cảm của cô thêm một lúc nữa hắn sẽ nhịn không nổi.

Không được, hắn phải đợi, đợi đến lúc đó.

Khoảng chừng nửa tiếng sau, Trác Thành Quân mới đi ra. Hàn Lập Y trên giường đã nằm im, có vẻ đã ngủ. Trác Thành Quân nhẹ nhàng đi đến, tắt đèn.

Hàn Lập Y lần nữa cảm nhận được hơi thở của Trác Thành Quân lởn vởn trên trán mình. Lòng của cô có chút đau đớn ẩn nhẫn thoáng qua, rồi hóa đau lòng.

Đứng giữa hai người phụ nữ, Trác Thành Quân mềm mỏng với cô nhưng cũng không có nghĩa đối với Tiêu An Kỳ bài xích. Trong hoàn cảnh lúc nãy, thà rằng hắn lạnh lùng với cô nhưng dứt khoát vạch rõ mối quan hệ giữa hai người, còn hơn vùng vằng không rõ ràng bắt cô sống trong vòng lẩn quẩn.

Nhưng Hàn Lập Y, mày còn mong đợi gì đây? Chẳng phải vì bảo bảo Trác Thành Quân mới cần mày sao?

Đã nói là vì bảo bảo mày mới ở lại đây, sao này đường ai nấy đi, lưu luyến càng nhiều, chia ly càng đau khổ.

Trác Thành Quân! Bây giờ tôi ghét anh lắm! Anh vì bảo bảo mới cần tôi, mới tốt với tôi…

Nước mắt của Hàn Lập Y trong đêm dài rơi xuống, người nằm bên cạnh như biết như không khẽ thu vòng ôm chặt hơn, đem cô vùi vào trong ngực, hơi thở đều đều tựa như ngủ, tựa như không.

Sáng sớm Hàn Lập Y tỉnh dậy, Trác Thành Quân đã rời giường, hơn nữa còn đang sấp xếp quần áo vào vali, nhịn không được hỏi.

“Anh đi đâu vậy?”

“Tôi đi Canada công tác một chuyến, khoảng 5 ngày sẽ về.”

Hàn Lập Y có chút bất ngờ, không nghĩ Trác Thành Quân đột nhiên sẽ đi công tác.

Thấy Hàn Lập Y đứng nghệch ra, Trác Thành Quân lại nói: “Em xuống ăn sáng đi, ba mẹ đang chờ đó.”

“Anh không ăn sao?”

“Không, tôi đến sân bay rồi ăn luôn. Có chút văn kiện chờ trợ lý mang đến nữa.”

Trác Thành Quân lại xem đồng hồ, cầm vali. “Đến giờ rồi, tôi đi đây.”

Hàn Lập Y không hiểu sao có chút chơi vơi, hắn đường đột rời đi mấy ngày liền, đến bây giờ cô mới biết thì không kịp tiếp thu, bỗng dưng có chút không nỡ không nên có.

Trác Thành Quân đi đến cầu thang, bỗng có một lực đạo kéo cánh tay hắn lại: “Trác Thành Quân, ăn sáng rồi hãy đi.”

_________

Trên bàn ăn.

Ba Trác nhìn mẹ Trác, mẹ Trác nhìn Hàn Lập Y, Hàn Lập Y nhìn Trác Thành Quân, Trác Thành Quân nhìn bát cháo.

“Ăn đi.”

Bất giác tiếng nói của Trác Thành Quân đánh tỉnh mọi người.

“À, đúng đúng, ăn đi. Hôm nay ta dặn tài xế mua bánh quẩy về nè, Lập Y, con ăn thịt viên nhé.”

Ba Trác lại đưa đĩa thịt viên cho Hàn Lập Y, Trác Thành Quân lần này vẫn nhìn thịt viên, nhưng không có đưa đũa gắp, tự giác cúi đầu coi như không thấy, không nghe, không ngửi được.

Nhưng đột nhiên, một viên thịt đột nhiên phóng to trước mặt hắn, hình ảnh này cũng quá chân thực đi.

Trác Thành Quân ngẩn đầu dậy, ngơ ngẩn nhìn.

“Lập Y cho mày đó, không ăn à, vậy để ba ăn.”

“Xoạch”

“Cạch cạch”

Trác Thành Quân nhanh nhẹn chặn đũa của ba mình lại, “Đây là phần của con, ba kêu mẹ gắp cho mình đi.”

Ba Trác liếc xéo giật đũa ra, quay sang mong chờ mẹ Trác gấp cho mình. “Thành Quân, ba con là người tự lập, chẳng cần mẹ gắp mới chịu ăn như con đâu! Phải không, Trác cha?”

“À…ừm…” Ba Trác ngậm ngùi tự cấp tự túc, sao vợ mình chẳng hiểu phong tình gì cả.

Thằng Trác con cũng tốt số, hết được đút lại được gắp cho, nó đẹp trai hơn ông lúc trẻ sao?

Xấu muốn chết!