*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoàng hôn buông xuống, trên đường lái xe về nhà, Khuất Thiếu Tư bỗng dưng nghĩ đến một câu hỏi trước nay không nghĩ đến bao giờ.
Vì sao hắn lại về nhà?
Hắn rõ ràng là đang thảo luận một cuộc hợp tác vô cùng quan trọng, làm gì có lý do để về nhà.
Nhưng mà bây giờ, hắn đúng là đang trên đường về nhà. Tài xế trước giờ chưa xin nghỉ ngày nào không dưng biến mất, điện thoại gọi không ai nghe, hắn không còn cách nào ngoài một mình lái xe trên con đường về nhà.
Mặt trời lặn, ánh hồng khúc xạ vào những căn biệt thự, nhà cao tầng, chiếu vào tầm mắt làm Khuất Thiếu Tư cảm thấy hơi chói, tốc độ của những chiếc xe bên cạnh đều chậm lại, đèn xanh ở ngã tư đang nhảy xuống số 1, sắp thành đèn vàng.
Khuất Thiếu Tư chuẩn bị dừng xe lại.
Lúc này, một luồng âm thanh len lỏi vào tâm trí của hắn.
_______
"Ký vào."
"Hừ, không phải là hợp đồng quyên thận thì còn là cái gì được nữa?"
Khuất Thiếu Tư tưởng rằng có điện thoại gọi đến, liếc mắt qua, điện thoại vẫn nằm im ở hộp tỳ tay*.
*Cái hộp nhỏ vừa để tỳ tay vừa để đựng đồ ở bên cạnh ghế lái ô tô.
"Kết quả kiểm tra độ phù hợp có rồi, thận của cậu phù hợp với các điều kiện nuôi cấy, sắp xếp giải phẫu vào ngày mai." Giọng nói tiếp tục, "Khóc gì? Có thể quyên thận cho anh ấy là phúc phận của cậu. Cậu có hai cái thận cơ mà, quyên tặng một cái thì có làm sao?"
Ngay lập tức, ấn đường Khuất Thiếu Tư hơi nhíu lại.
Một mặt là khinh miệt lời nói ngu người lâu năm* này, mặt khác là phát hiện rằng giọng nói này quen tai lắm, rất là quen tai, hắn chắc chắn biết.
*Gốc: 此话没有十年脑瘫说不出来, (câu nói không phải não tàn mười năm thì không nói được). Chắc bắt nguồn từ câu hỏi không phải não tàn mười năm thì không hỏi được, kiểu câu rất là ngu luôn ấy, nghe vào là tụt IQ.
Là trò đùa của đứa não úng nước nào?
Mặt Khuất Thiếu Tư đen đi hẳn.
Thời gian đèn giao thông chuyển đèn đỏ ngày càng gần, mà khi đèn vàng chuyển sang màu đỏ, Khuất Thiếu Tư rõ ràng vô cùng, hắn đã đạp phanh rồi nhưng xe lại tăng tốc một cách không logic, chạy như điên vào dòng xe cộ nối đuôi nhau phía trước.
Bùm!
Một tiếng động lớn vang lên.
Chất lỏng sền sệt lọt vào tầm mắt Khuất Thiếu Tư, mắt hắn chớp chớp, trước mắt có lúc đỏ lại có lúc đen, mọi thứ mờ đi, mà bên tai vẫn nghe được giọng nói quen thuộc kia.
"Cục cưng, anh sẽ không tổn thương em nữa đâu, anh thật sự yêu em!"
Khuất Thiếu Tư tựa đầu vào tay lái, ánh chiều tà dừng lại ở trên khuôn mặt máu thịt không rõ, một giây trước khi cả thế giới biến thành màu đen.
Khuất Thiếu Tư nghĩ ra rồi.
Chủ nhân của giọng nói, tên ngu người lâu năm, là hắn.
_______
Tai nạn giao thông thê thảm như vậy, Khuất Thiếu Tư tưởng rằng hắn chết luôn rồi. Thế mà trong bóng tối, hắn lại nghe rõ ràng âm thanh xung quanh.
Hắn nghe được xe cứu thương đã tới, hắn được nâng lên cáng. Tiếp theo, ba mẹ hắn đã đến bệnh viện kịp, chưa đến nửa tiếng, toàn bộ chuyên gia khoa nội khoa ngoại trong bệnh viện thành phố đã tập trung trước phòng phẫu thuật.
Thực tế, thương tích của Khuất Thiếu Tư không được tính là nghiêm trọng, độ an toàn của chiếc xe thể thao tính bằng giá bán một tỷ của nó. Nhưng mà các chuyên gia ở hiện trường đều bó tay không có cách chữa.
Khuất Thiếu Tư biết, chỉ có một người mới có thể cứu hắn.
Không phải trình độ y khoa của người nọ cao siêu, thắng toàn bộ chuyên gia ở đây, chỉ là người nọ là thụ chính của thế giới này.
Trong thời gian mà xe cứu thương đi đến bệnh viện, Khuất Thiếu Tư đã thức tỉnh ý thức, biết thế giới mà hắn đang sống, thực ra là một quyển tiểu thuyết đam mỹ ngược đăng mạng.
Mà hắn là công chính trong sách.
Hôm nay hắn sẽ bỏ lại hợp đồng để về nhà, tài xế biến mất đâu không thấy, chân thắng lại biến thành chân ga vượt đèn đỏ, tất cả chỉ vì hôm nay hắn phải gặp mặt thụ chính, mở ra màn đầu của vở kịch ngược luyến tình thâm, vậy nên hắn phải tạo ra tai nạn giao thông, vậy nên nào chuyên gia nào danh y cũng chẳng ai điều trị cho hắn được.
Quyển tiểu thuyết này dài đến tận 5 triệu chữ.
Bốn triệu chữ trước, Khuất Thiếu Tư phụ trách cố chấp biến thái, ngược thụ chính đến chết. Chín trăm chín mươi nghìn chữ sau, hắn phụ trách thâm tình phát kẹo, nuông chiều thụ chính đến chết.
Mười nghìn chữ cuối, kết cục cuối cùng là vai chính bị bệnh nguy cấp, đến lượt hắn lấy thận cứu người, nhưng mà để thông suốt chủ đề truyện ngược từ đầu đến cuối, tác giả không cho hắn kích hoạt hào quang nhân vật chính, hắn an tĩnh mà chết trong lồng ngực thụ.
Hưởng dương 25 tuổi.
Một cuộc đời, tổng cộng 5 triệu lẻ 2 chữ.
Nằm trên giường phẫu thuật, tim Khuất Thiếu Tư đã lạnh thấu.
Năm nay hắn 22 tuổi, chỉ sống được thêm 3 năm nữa, hơn nữa 3 năm này hết ngược thân lại đến ngược tâm, hết phá sản thì lại phá sản, cẩu huyết lại tiếp tục cẩu huyết...
Xung quanh giường phẫu thuật, các bác sĩ sôi nổi lắc đầu, nôn nóng không thôi, lúc này có người đẩy cửa chạy vào, lại không giấu nổi tâm trạng kích động: "Chủ nhiệm ơi, liên hệ được rồi! Một giờ sau sẽ đến ạ!"
Nghe vậy, bác sĩ ngoại khoa đứng bên trái giường phẫu thuật thở phào nhẹ nhõm, vui mừng nói: "Tốt quá đi thôi, Tiểu Tề đến, có hy vọng rồi."
Có bác sĩ ngạc nhiên nói: "Bác sĩ Tiểu Tề á? Năm nay cậu ấy vừa tốt nghiệp mà, có được không vậy?"
"Bác sĩ Trương một tháng không ở đây, không biết bác sĩ Tiểu Tề này không phải là sinh viên vừa tốt nghiệp tầm thường đâu, vài tuần nay cứu được bao nhiêu ca bệnh nguy cấp rồi đấy..."
_______
Tiếng trò chuyện khe khẽ đánh vào màng tai Khuất Thiếu Tư, nghe một lúc, hắn bỗng phản ứng lại, đầu quả tim quặn thắt lại một lúc, bác sĩ Tiểu Tề trong lời nói của bọn họ, còn không phải là thụ chính à!
Dựa theo tuyến thời gian trong nguyên tác, bây giờ là màn mở đầu của tiểu thuyết, còn một giờ nữa, hắn sẽ gặp mặt thụ chính!
Không.
Đời hắn không nên như thế!
Đầu ngón tay cứng đờ của Khuất Thiếu Tư hơi giật giật, đến hắn cũng chỉ được xem là một nhân vật trong sách, nhưng bây giờ tự có suy nghĩ của mình rồi, là một "mình" khác hoàn toàn mới. Cuộc đời phía trước nên do hắn tự quyết định, chứ không phải là 5 triệu chữ kia.
Hắn từ chối làm vai chính trong truyện ngược, hắn muốn sống, hắn muốn làm một người bình thường, muốn sống thật tốt một cách bình thường!
Đi khỏi đây, hắn phải lập tức rời khỏi bệnh viện này, tránh mặt thụ chính ngay từ đầu! Thay đổi cốt truyện!
Sự bồn chồn trong lồng ngực càng lúc càng kịch liệt, khát vọng sống mãnh liệt trào ra từ cơ thể Khuất Thiếu Tư, hắn cố gắng vài lần, cuối cùng dồn toàn bộ sức lực vào cổ tay.
Vừa có thể cử động, hắn đã nóng lòng giơ tay lên, run rẩy, kiên cường nắm lấy đèn trên đỉnh đầu, kéo mí mắt lên hét to tiếng:
"Tôi phải đi!"
_______
Bệnh viện thành phố có 21 tầng, phòng cấp cứu nằm ở tầng 2.
Đêm đã khuya, mẹ Khuất và ba Khuất đứng ở hành lang tối tăm yên lặng, mẹ Khuất đang lau nước mắt còn ba Khuất thì đang an ủi bà.
Cạch cạch.
Cửa phòng cấp cứu đột ngột mở ra, hai người nhìn về phía cửa cùng lúc, bất chợt chết lặng.
Những hạt nước mắt của mẹ Khuất vẫn đang đọng lại trên mi, rung rinh sắp rơi nhưng thật lâu vẫn không rớt xuống được.
Phía sau có người đuổi theo, Khuất Thiếu Tư không kịp giải thích, chỉ bỏ lại một câu "Đừng đuổi theo con." mà xách chân trần chạy biến như bay.
Hai giây sau, từ phòng cấp cứu, cơ man là người lao ra.
Trán của chủ nhiệm dẫn đầu sáng bóng như là bôi mỡ, nhìn thấy cha mẹ Khuất, cổ họng của ông giống như bốc khói mất: "Không tốt rồi bà Khuất ơi, thiếu gia Khuất trong tình trạng hồi quang phản chiếu, đầu óc không minh mẫn chạy mất rồi! Không tìm về để làm phẫu thuật e là lành ít dữ nhiều đó!"
Mẹ Khuất vừa nghe, xém nữa ngất xỉu, vội nói: "Mau lên! Mau tìm nó về đây!"
Khuất Thiếu Tư chạy đến chỗ thang máy, thấy thang máy đang đi lên, hắn dứt khoát tiếp tục chạy về phía trước.
Rẽ qua hành lang, có một phòng là đang để cửa khép hờ, Khuất Thiếu Tư lách mình vào ngay lập tức, ấn nhẹ vào then cài để khoá cửa, áp tai phía sau cửa, nín thở nghe động tĩnh ngoài cửa.
Tiếng bước chân vang lên thật nhanh, vội vàng băng qua cửa, thẳng đến khi ngoài cửa lặng yên một lần nữa, tấm lưng căng chặt nãy giờ của Khuất Thiếu Tư mới được thả lỏng. Cùng lúc đó hắn mới cảm nhận được cảm giác dính dính trên trán, miệng vết thương đã được khâu cẩn thận lại nứt ra rồi.
Lúc biết được rồi thì Khuất Thiếu Tư mới cảm thấy đau, hắn chửi vài tiếng, ấn then cửa đang định đi ra ngoài thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng trò chuyện.
"Nãy chị có thấy không? Đôi vợ chồng đứng chung với chủ nhiệm là ông chủ nhà họ Khuất và vợ của ông chủ đó."
"Nhà họ Khuất nào cơ?"
"Nhà họ Khuất trên thương trường đấy, các tầng lầu mới của bệnh viện chúng ta là do nhà họ Khuất tài trợ cả."
"Thì ra là nhà họ Khuất này! Hèn chi trên người quý bà kia toàn là đồ hàng hiệu phiên bản giới hạn thôi!"
"Vậy là không đúng rồi, công ty đa quốc gia, vừa có bất động sản vừa có trung tâm mua sắm, có thể không có tiền được à? Nghe nói con nhà đó hôm nay bị tai nạn giao thông, đang ở bệnh viện chúng ta cấp cứu kìa."
"Đang êm đẹp sao lại bị tai nạn giao thông vậy trời, có nghiêm trọng không?"
"Không biết nữa. Dù sao nếu em là thái tử nhà họ Khuất, chết rồi cũng phải bò lại về từ cầu Nại Hà, gia sản mấy chục tỷ đó, hu hu hu, hâm mộ quá!"
"Chị cũng vậy. Nếu chị là anh ta, chị từ chức rồi đi du lịch ngay lập tức, sau này muốn mua cái gì cũng được, aaaa! Nghĩ là thấy hạnh phúc rồi!"
_______
Hai cô y tá càng nói càng xúc động, đứng lại ở hành lang, băng gạc quấn quanh trán của Khuất Thiếu Tư có vài vết máu lớn, chân lại để trần, nếu đi ra ngoài với dáng vẻ này, y tá chắc chắn sẽ kêu người đến đây, hắn quyết định thu tay về, tìm đường ra khác.
Quay người lại nhìn, thì ra hắn đã vào phòng để nước sôi*.
*Phòng chứa máy nấu nước nóng để lấy nước hoặc phích nước sôi. Người Trung Quốc có thói quen uống nước sôi nên có cái phòng này.
Phòng để nước sôi có hai cái cửa sổ, đã được đóng lại cả, Khuất Thiếu Tư bước nhanh tới đẩy cửa sổ ra, tầng lầu thấp, tầng 2 không lắp song cửa sổ, gió đêm đầu tháng tư còn chứa chút hơi lạnh, thổi đến phía trên sân có mùi hoa anh đào nhàn nhạt.
Bên ngoài có hai cây hoa anh đào nở rộ rực rỡ, khoảng cách của chúng rất gần, giống như là từ một thân cây mà ra vậy.
Cạch cạch.
Cùng lúc đó, phòng bên kia có tiếng động, một y tá của ngoài nói: "Ể, cửa này sao lại khoá trái?"
Cốc cốc cốc.
Cô gõ cửa hỏi: "Trong đó có ai không?"
Đợi một lúc cũng không có câu trả lời, cô lè lưỡi nói với y tá bên cạnh: "Gặp ma rồi, chẳng lẽ cái cửa này tự khoá trái lại từ bên trong hay sao? Em quay lại lấy chìa khoá."
Chờ đến khi cô y tá đi lấy chìa khoá về mở cửa, phòng chứa nước sôi đã im ắng, cũng không có người nào, chỉ có cửa sổ mở toang ra, có vài cánh hoa đào chầm chậm rơi vào, dừng lại ở phía trên cửa sổ.
_______
Đằng sau toà nhà lớn của bệnh viện thành phố có một con đường hoa đào, thứ cần thiết nhất cho Khuất Thiếu Tư bây giờ là một chiếc xe để chạy đến bệnh viện gần nhất, xử lý vết thương.
Hắn... sắp không cầm cự nổi nữa rồi. Cốt truyện chuẩn bị đổi khác rồi đó, đổi thành hắn ngỏm trước 3 năm.
Khuất Thiếu Tư ấn chặt bụng, lo lắng có người đuổi kịp, anh không dám chạy chậm chút nào, nhịn đau chạy về phía trước, nhìn về phía xa xa thấy một chiếc xe Bentley xanh dương đậu trên đường.
Đèn xe Bentley nhấp nháy, cửa sổ ghế lái hạ xuống, bóng người đàn ông ngồi trong xe chỉ thấy hơi mờ mờ, đèn đường màu cam chiếu xuống sườn mặt của anh, khi chớp khi tắt nên nhìn không rõ.
Nhưng mới chỉ lướt mắt nhanh qua một lần, Khuất Thiếu Tư đã lùi lại mấy bước theo phản xạ, dáng vẻ của người này đẹp đẽ tinh khôi hơn nhiều so với những người hắn từng gặp, không phải là thụ chính chứ!
Trong truyện, thụ chính đúng là vạn người mê, có một khuôn mặt đẹp đẽ đến kì lạ khiến người đàn ông nào hễ đã gặp là phải yêu ngay.
Nhưng Khuất Thiếu Tư rất nhanh đã không nghĩ như vậy nữa.
Trong quyển tiểu thuyết này, ngoại trừ ngược ra thì còn có các đoạn ngắn cẩu huyết lung tung khác nữa, trong đó, có một đoạn là nói đến thiếu gia thật thiếu gia giả. Thụ chính là thiếu gia thật bị đưa đến gia đình bình thường, ba tháng sau người nhà cậu ta mới đến tìm cậu ta về.
Hiện tại thụ chính chắc chắn không lái được Bentley.
Đoán rằng không phải thụ chính, bước chân Khuất Thiếu Tư nhanh nhảu hơn, lại chạy về phía trước thêm một lần nữa, đến chỗ ven đường hắn mới thấy được mấy mét phía trước chỗ đậu xe Bentley còn có một cậu thanh niên.
Bên cạnh cậu thanh niên là một chiếc xe mô tô hạng nặng đã tắt máy trông rất ngầu, cậu ta đang rất kích động mà hét gì đó với xe Bentley, hết quơ chân lại múa tay. Xem ra hình như là cậu ta ngăn xe Bentley lại nên chủ xe mới dừng xe giữa đường.
Hơi thở của Khuất Thiếu Tư còn chưa kịp đều lại thì xe Bentley lại bất ngờ di chuyển rồi lái thẳng về phía trước.
Đồng tử Khuất Thiếu Tư giãn rộng ra, lái kiểu vậy cậu thanh niên không chết thì cũng tàn, người trong xe có bị điên không!
Cậu thanh niên cũng không ngờ đến tình huống này, hai tay cậu vẫn để ở tư thế mở, nhìn người lái Bentley bằng ánh mắt rất kinh ngạc sau đó bất động tại chỗ luôn.
Đúng lúc mà chiếc Bentley sắp va chạm, cậu ta mới hoàn hồn lại, ôm đầu lăn sang một bên, lăn xuống đệm cao su giảm chấn ô tô bên đường*.
* Chắc là loại này
Bùm!
Một tiếng nổ vang ầm lên, cùng lúc đó chiếc xe mô tô hạng nặng giá một triệu của cậu bị đâm bay, văng tung toé trên đường, đầu xe Bentley cũng đã móp méo hơn phân nửa, đèn xe đã vỡ nát, kính chắn gió có vài vết rạn khổng lồ, tốc độ xe lại chẳng giảm đi chút nào, chạy qua mặt của Khuất Thiếu Tư.
Cũng trong nháy mắt đó, Khuất Thiếu Tư đã thấy rõ mặt của người đàn ông ngồi ghế lái.