-Anh em tốt? Đấy là với cậu thôi còn với tôi cậu chẳng là gì cả.
Câu nói của Vương Tuấn Khang khiến cho Hạ Tuấn Thiên đứng hình. Anh không ngờ tình cảm anh em bao năm qua mà anh luôn trân trọng lại bị Vương Tuấn Khang xem như không khí.
-Thì ra, với cậu mối quan hệ của chúng ta chỉ đến vậy. Nếu đã thế thì chúng ta từ nay đừng liên quan gì tới nhau nữa.
-Được thôi.
Kể từ ngày hôm đó, Hạ Tuấn Thiên và Vương Tuấn Khang thật sự chấm dứt quan hệ với nhau. Cả hai không còn đi cùng nhau, không ăn chung, không nói chuyện. Được một thời gian thì cả hai tốt nghiệp và mỗi người đến một thành phố và sống một cuộc sống của riêng mình.
--------------
-Hạ tổng, bao nhiêu năm không gặp thật không thể ngờ cậu vẫn như ngày nào đó. Không thay đổi gì hết.
Hạ Tuấn Thiên liếc nhìn Vương Tuấn Khang, anh thật sự không muốn nói chuyện với hắn ta một chút nào.
-Nói xong chưa?
-Từ từ đã nào. Tôi còn muốn hợp tác cùng AZ mà. Có rất nhiều chuyện cần nói với Hạ tổng đó.
-Chúng tôi sẽ không bao giờ chấp nhận hợp tác với những con người như cậu đâu. Cậu nói tôi vẫn giống trước? Nhưng tôi thấy người vẫn luôn luôn giống trước đây là cậu mới đúng. Cậu vẫn dùng cái cách bỉ ổi đấy để đối phó với tôi. Như vậy là hèn đấy Vương Tuấn Khang.
Vương Tuấn Khang nghe anh nói liền cười lớn:
-Vậy sao? Tôi hèn nhưng vẫn hạ gục được cậu đó.
-Nói như vậy thì cậu đang tự thừa nhận cậu đã sao chép sản phẩm của tôi sao?
Vương Tuấn Khang nhíu mày nhìn Hạ Tuấn Thiên, hắn ta nói bằng giọng đầy khiêu khích:
-Hạ tổng, không có bằng chứng thì không được buộc tội người khác đâu.
-Được thôi. Vậy chúng ta hẹn gặp nhau trên toà nhé.
Nói xong, Hạ Tuấn Thiên liền bước đi ngay. Nếu đã vậy thì Hạ Tuấn Thiên anh không cần phải nể tình xưa cũng không cần nhẹ tay với Vương Tuấn Khang nữa.
Hạ Tuấn Thiên vừa rời đi, Vương Tuấn Khang đã nhận ngay được một cuộc điện thoại gấp. Thư ký ở đầu dây bên kia với giọng nói gấp gáp, anh ta vội vàng lên tiếng:
-Chủ tịch, anh mau về công ty gấp đi, có chuyện không hay rồi.
Tại nhà của Lệ Lệ,
Đang ăn bữa tối, đột nhiên Lệ Lệ cảm thấy trong người nôn nao, khó chịu. Dù rất đói nhưng cô lại không thể ăn được gì cảm tưởng như không có vị giác vậy. Cứ ngửi thấy mùi thức ăn là cô lại thấy vô cùng buồn nôn. Đưa đũa xuống gắp miếng thịt, cố gắng ăn, vừa nhai được một ít, cô liền cảm thấy phía bụng cồn cào. Và rồi cảm giác buồn nôn lại trào dâng. Cô vội vàng bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh. Trong người không còn chút thức ăn nào nên chỉ có thể nôn khan.
Khó khăn lắm Lệ Lệ mới có thể bước ra khỏi nhà vệ sinh. Cô chống tay lên bàn, từ từ nằm xuống ghế sofa. Chắc do mấy nay làm việc quá sức nên cơ thể không được khoẻ. Nhưng Lệ Lệ lại chợt nhớ đến đã hai tháng rồi, cô vẫn chưa có kinh nguyệt. Cảm thấy được sự bất thường, cô vội mặc chiếc áo khoác rồi đi xuống cửa hàng tiện lợi dưới sảnh để mua que thử thai.
Sau các bước thực hiện, nhìn vào que thử thai ở trên tay, cả người Lệ Lệ liền run rẩy. Hai vạch đỏ chót khiến cô như không tin vào mắt mình. Cảm giác vừa sốc lại vừa lo lắng. Sự xuất hiện bất ngờ của đứa bé khiến cô không biết phải làm sao. Cô sợ cô không thể chăm sóc được cho đứa bé, không thể cho nó một cuộc sống đầy đủ, hạnh phúc. Đưa tay xoa vào phần bụng vẫn còn bằng phẳng cô khẽ thủ thỉ "giờ mẹ phải làm sao mới được đây." Nhưng cô không hiểu rõ ràng sau hôm quan hệ với Adis rõ ràng cô có uống thuốc tránh thai tại sao vẫn có thể mang thai chứ?
Mang theo tâm trạng hoài nghi cùng cảm xúc phức tạp đến bệnh viện, Lệ Lệ lo lắng nằm lên chiếc giường, cô lo lắng đến mức tay nắm chặt lấy vạt áo, trái tim đập liên hồi. Sau một hồi kiểm tra, bác sĩ vui vẻ trả kết quả cho cô.
-Xin chúc mừng cô, cô mang thai được hai tuần rồi. Em bé rất khoẻ mạnh, mẹ bé nhớ giữ gìn sức khoẻ và bổ sung các loại thực phẩm chứa nhiều chất dinh dưỡng để cho cả mẹ và bé cùng khoẻ nha.
Lệ Lệ kinh ngạc, hai mắt mở to nhìn bác sĩ:
-Thật vậy sao bác sĩ? Tôi có em bé sao?
-Đúng vậy! Mẹ bé cũng đừng bất ngờ quá, mọi chuyện là thuận theo tự nhiên, sự xuất hiện của một tinh linh nhỏ này chắc chắn sẽ là sự may mắn với cả hai vợ chồng. Lần khám tới nhớ đi cùng chồng nha.
Đưa vỉ thuốc tránh thai cho bác sĩ, giọng Lệ Lệ run nhẹ:
-Bác sĩ xem giúp tôi đây là loại thuốc gì với ạ.
Nhìn vỉ thuốc tránh thai, bác sĩ liền nói:
-Đây cũng có thể được xem là một loại thuốc tránh thai, nhưng loại thuốc này dường như không tồn tại việc tránh thai, nó chỉ giúp điều tiết kinh nguyệt, phải dùng một lượng nhiều và đều đặn thì may ra mới có thể tránh thai.
Bước ra khỏi bệnh viện, Lệ Lệ như người mất hồn. Cô đứng trên cầu nhìn xuống bên dưới, từng cơn gió thổi qua khiến cô càng khó đưa ra quyết định. "Nên giữ hay bỏ đây?"