Tổng Tài Truy Thê: Ngoài Cô, Ba Cháu Không Thiếu Gì

Chương 27: Buổi sáng




Ngày đầu tiên về làm dâu còn nhiều bỡ ngỡ. Mộc Tử Niên dự tính mình sẽ dậy thật sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho mọi người rồi cùng mọi người nói chuyện để hiểu nhau hơn, sau đó đến công ty làm việc vì ngày hôm nay chính là ngày quay video ra mắt sản phẩm mới. Dự tính quay đoạn video đó trong vòng một tháng. Mọi thứ dường như sẽ đúng như dự định của cô nếu cô không ngủ quên đến chín giờ sáng. Tỉnh dậy mở điện thoại lên xem, Mộc Tử Niên hốt hoảng:

- Sao đã chín giờ rồi? Rõ ràng hôm qua mình đặt báo thức lúc sáu giờ mà, chuyện gì thế nhỉ? Báo thức tại sao lại không kêu?

Đang hoảng loạn với những thứ diễn ra, cánh cửa phòng tắm bất ngờ mở ra. Hạ Tuấn Thiên với chiếc khăn tắm quấn ở hông, phần bên trên lộ rõ cơ bụng sáu múi săn chắc. Mái tóc vẫn còn ướt, từng giọt nước tí tách rơi xuống bờ vai rồi lăn dài xuống cơ bụng. Một cảnh tượng thật hoàn mỹ. Mộc Tử Niên nhìn đến ngây người thiếu điều chảy nước miếng nữa mà thôi.

Thấy vẻ mặt háo sắc của cô, Hạ Tuấn Thiên cau mày, thẳng tay ném chiếc khăn lau tóc của mình lên đầu cô.

- Mộc Tử Niên, cô đang nhìn cái gì vậy hả? Cơ thể của tôi là thứ cô có thể tự tiện nhìn sao?

Kéo chiếc khăn xuống, Mộc Tử Niên phụng phịu đáp:

- Là do anh không mặc quần áo hẳn hoi vào đấy chứ. Đã vậy lại còn lượn lờ trước mặt tôi thế nên nó đập vào mắt tôi, bắt tôi phải nhìn đấy. Chứ tôi đâu có muốn nhìn anh đâu. Anh làm như tôi ham hố lắm đó Hạ tổng. Nếu mà anh không muốn tôi nhìn anh thì lần sau anh mặc đồ cho tử tế vô rồi đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Như vậy là tôi sẽ không nhìn thấy anh, vừa lòng anh chứ?



Hạ Tuấn Thiên bất lực, anh nói được một câu, cô cãi đến mười câu thì sao anh dám nói nữa. Chẳng qua là anh quên mất bản thân đã lấy vợ, vẫn giữ thói quen suốt ba mươi ba năm kia. Đi tới tủ lấy quần áo, Hạ Tuấn Thiên một lần nữa bước vào nhà tắm.

Khi anh đi ra ngoài lần thứ hai, Mộc Tử Niên lên tiếng hỏi:

- Hạ tổng, hôm nay anh không tới công ty sao? Với lại hôm nay là ngày đầu tiên tôi về nhà anh làm dâu mà dậy muộn như vậy mọi người không trách tôi chứ?

Vừa nói, Mộc Tử Niên vừa bày ra bộ mặt vô cùng tủi thân. Nước mắt cá sấu cũng đã sẵn sàng chỉ việc đợi lệnh để rơi xuống. Nhìn cô, Hạ Tuấn Thiên khẽ thở dài:

- Cô cứ nghỉ ngơi đi. Hôm nay tôi lùi lịch quay video cho cô sang tuần sau rồi. Làm dâu của Hạ gia mới cưới xong sẽ không ai bắt cô đi làm ngay, cô không phải lo. Với lại mọi người trong nhà ai cũng có việc cần làm của mình, chẳng ai rảnh rỗi để tâm đến cô đâu. Cô cứ lo xa làm gì. Dì Quế (trưởng bếp) đã nấu xong đồ ăn sáng rồi, cô xuống nhà ăn đi. Ông nội chắc cũng đang đợi cô đó.

Nghe đến đây, Mộc Tử Niên bất giác lo lắng, cô bám chặt lấy cánh tay của Hạ Tuấn Thiên, đôi mắt mở to hết cỡ:

- Ông nội đang đợi tôi? Có khi nào tôi vừa đi xuống đó ông sẽ la tôi không?

Dùng tay gõ vào trán Mộc Tử Niên, Hạ Tuấn Thiên nói:

- Cô bớt suy diễn linh tinh hộ tôi. Xuống nhà ăn sáng đi. Ông nội tôi không phải người như vậy.

- Ò. Hạ tổng, anh có xuống dưới đó không?

- Có.



- Vậy anh đợi tôi. Tôi xuống với anh nha nha nha.

Thấy Hạ Tuấn Thiên gật đầu, Mộc Tử Niên nhanh chóng chạy vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo. "Thật may quá vẫn có người ngủ dậy muộn như mình."

Tay trong tay, Hạ Tuấn Thiên cùng Mộc Tử Niên sánh bước bên nhau đi xuống. Thấy hai người, Hạ Trì vui mừng nói:

- Tiểu Niên dậy rồi sao? Hôm qua chắc chắn rất mệt rồi sao không ngủ thêm chút nữa?

Mộc Tử Niên vội xua tay:

- Dạ không mệt đâu ông. Cháu ngủ quá giờ luôn rồi, không dậy nữa thì thật có lỗi.

- Không sao không sao! Con cứ thoải mái như ở nhà đi. Bây giờ nhà này cũng là nhà con mà. Không phải lo lắng gì hết nha.

Thấy Hạ Trì thay đổi xưng hô, gọi một cách thân thiết, gần gũi hơn, Mộc Tử Niên mỉm cười.

- Vâng ạ!

- Được rồi! Mau vào ăn sáng đi thôi. Để lâu quá đồ ăn cũng không ngon đâu.

Cùng nhau đi vào dùng bữa, Mộc Tử Niên mới nhận ra sự thiêu thiếu, cô hỏi:

- Mà ông ơi, tiểu Tru không ở nhà ạ?

- Thằng bé hôm nay phải tới trường nên dậy sớm ăn sáng trước rồi đi học rồi.

- À vâng ạ!

Mộc Tử Niên ngủ dậy muộn nên nào có biết trong lúc cô ngủ, Hạ Trì, Hạ Tuấn Thiên cùng tiểu Tru đã ăn sáng xong. Hạ Tuấn Thiên cũng đã đưa tiểu Tru đi học còn Hạ Trì cũng đã tưới xong vườn hoa hồng trong sân. Quả nhiên ai cũng bận bịu với công việc của mình có mỗi cô là vẫn còn say giấc nồng trên giường. Nhưng cũng chẳng ai trách cô. Họ chỉ lo cô vừa mới bận việc đám cưới xong sẽ mệt nên vẫn muốn cô nghỉ ngơi nhiều hơn.

- Con bé cũng vất vả rồi. Cứ để cho con bé ngủ. Ngủ một giấc dậy mới có sức được. Tiểu Thiên con cứ hack vào điện thoại của Tiểu Niên nếu con bé đặt báo thức thì tắt hết đi. Giấc ngủ quan trọng lắm đó. (Lời của Hạ Trì lúc nửa đêm.)

- Vâng! Con biết rồi.