Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh

Chương 9: Nhìn thấy phải gọi bác trai hay bác gái




Đáng chết” Nam Cung Ảnh phủi phủi bụi trên người , hắn điên rật rồi . Không may cô sắp ngã suốt , tuyệt nhiên lại đem chính bản thân mình ra là điệm đỡ . Bây giờ thì tốt rồi , tất cả đã đều bị chụp ảnh lại

“ Nè , anh kích động quá làm gì ?” Nhan Mạt Hàn lò mò ngồi dậy , nhìn gương mặt có chút tái của Nam Cung Ảnh

“Đêm nay , em sẽ tự biết” Nam Cung Ảnh liếc con ngươi , đeo kính đen vào

“ Đi thôi , đi ăn sữa hai lớp” Nhan Mạt Hàn chỉ chỉ , giống như chuyện đang xảy ra không hề liên quan đến cô

“ Em … em còn có tâm trạng để ăn sao?” Nam Cung Ảnh im lặng

“ Tất nhiên rồi , anh nhanh lên một chút” Mạt Hàn hấp ta hấp tấp đi vào quán , đương nhiên tình huống sau đó tất cả mọi người đều có thể biết , Nam Cung Tổng Tài nổi tiếng như vậy lại đi vào một quán xá bình thường để ăn sữa hai lớp? Chủ quán đã sớm bị hù doạ từ lâu , kết quả ăn xong , tiền phần ăn chủ quán cũng không lấy

“ Mọi người điên hết rồi sao? Như thế nào lại không thu tiền?” Nhan Mạt Hàn tò mò nhìn chủ quán , đẩy Nam Cung Ảnh một cái . Không có gì ngạc nhiên , Nam Cung Ảnh đã sớm biết như vậy , chẵng qua là đêm nay bị người khác chụp ảnh , hắn hết sức khó chịu.

7 giờ , một chiếc xe thể thao kèm theo âm thanh chói tai dừng lại trước nhà của Nam Cung Ảnh

“ Này….” Nhan Mạt Hàn nhìn Đại Biệt Thự ở trước mắt , miệng há to , gần như có thể nhét một quả trứng gà vào miệng cô

“ Đến rồi , xuống xe !” Nam Cung Ảnh rút chìa khoá ra , nghênh ngang đi vào nhà

“ Nè , đây là ở đâu vậy?” Nhan Mạt Hàn cũng chạy nhanh xuống xe , đi theo bóng dáng to lớn của Nam Cung Ảnh , biệt thự thật to lớn như vậy , sợ sẽ bị lạc a.

“ Thiếu gia , ngài đã về rồi” Vừa thấy Nam Cung Ảnh , quản gia liền bước tới

“ Ba Mẹ đâu?” Nam Cung Ảnh nhân tiện nắm lấy Nhan Mạt Hàn , ôm lấy eo của cô , không cho cô có cơ hội phản bác

“ Nè , anh làm gì thế?” Nhan Mạt Hàn trừng to hai mắt nhìn Nam Cung Ảnh

Hắn cuối người xuống , mập mờ nói “ Đêm nay , nghe theo lời tôi , một lát nữa đi vào đừng làm tôi mất mặt” Nam Cung Ảnh nói nhỏ , âm thanh chỉ đủ để hai người nghe

“ Đây chính là anh nói muốn diễn trò sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Mạt Hàn méo sang một bên . Này là vì cái gì? Một chút nữa sẽ gặp ai? Diễn trò? Kia chẵng lẽ muốn nói đó là việc sẽ giúp hắn hoàn thành.

“Đúng, cho nên tốt nhất em đừng làm tôi mất mặt. Bằng không , tôi sẽ cho em biết cuộc sống sau này còn lại của em cũng sẽ không yên ổn với tôi” Nam Cung Ảnh uy hiếp cô , sau đó nở một nụ cười tà mị .

“Đi thôi , đi gặp ba mẹ” Nam Cung Ảnh không nhìn người quản gia , ôm lấy Nhan Mạt Hàn hướng về cánh cửa của biệt thự

“ Tôi có một chút lo sợ” Thừa dịp xung quanh không có ai , Nhan Mạt Hàn vội nói

“Em cứ diễn vai của em , những chuyện khác cứ nhìn theo ánh mắt của tôi mà diễn” Hai người kẻ hát người hò , chỉ chốc lát đã đến cửa lớn

“ Một chút nữa gặp họ , em phải gọi là bác trai , bác gái” Nam Cung Ảnh không quên dặn dò , liền nhấn chuông cửa