Nam Cung Ảnh không nói nhiều lời , trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ mọng của mỹ nữ đang ngồi bên cạnh
“Ưm..” Cô gái rên rĩ một tiếng , ma sát vùng nhạy cảm của Nam Cung Ảnh
Ngồi trên người Nam Cung Ảnh , cô gái này cả người ma sát với hắn
Bàn tay Nam Cung Ảnh dò vào quần áo của cô , vuốt ve khu vực mềm mại , mang theo bao nhiêu cảm xúc
“ A...Ưmm” Mỹ nữ nhất thời cảm thấy cả người trống rỗn , không cần gì...
“ Đẹp trai... Cho em... Ưm..” Đôi tay không kịp chờ đợi liền cỡi dây lưng quần của Nam Cung Ảnh
Đột nhiên lúc này , một khuôn mặt nhỏ nhắn tinh khiết xuất hiện trong tâm trí của hắn.. Mang theo một nụ cười ngây thơ...
Là Nhan Mạt Hàn ..Nhan Mạt Hàn...Nhan Mạt Hàn...
“Shit” Nam Cung Ảnh liền lập tức đẩy nữ nhân trên người , liếc mắt nhìn cô , mặc quần áo lại ..
“A? Thế nào , tiếp tục thôi..” Mỹ nữ dường như không muốn mất hứng , chu môi lên
“Cút” Một chữ , ngữ điệu lạnh như tảng băng .. Nam Cung Ảnh nghiêm mặt , tựa như nếu một giây nữa cô không bước ra , thì hắn sẽ giết chết
Mỹ nữ liền bị doạ sợ đến chết , nhặt quần áo lên đi ra
Nam Cung Ảnh ngồi trên ghế salon , xoa xoa thái dương .. Là như thế nào? Tại sao là nhớ đến Nhan Mạt Hàn?
Không lâu sau , Âu Dương Dật cùng Doãn Thiệu Hàn đẩy cửa đi vào
“ Ây .. Mới vừa rồi thấy cô gái đó cuống quít chạy đi , đây là như thế nào?” Doãn Thiệu Hàn nhìn ra ngoài cửa sau đó nhìn bên trong gian phòng Nam Cung Ảnh , trau trau mày..
“ Tôi phải đi tìm Nhan Mạt Hàn”
Nói xong , Nam Cung Ảnh lập tức đứng dậy chạy ra ngoài
Âu Dương Dật thọt Doãn Thiệu Hàn đứng bênh cạnh “ Xem ra lần này hắn thật lòng rồi”
Hai người cười một tiếng , nâng ly rượu uống..
“Mạt Hàn , cái tiểu ngốc này , muộn thế này rồi , có chuyện gì vậy?” Ngôn Lạc Thần bên trong biệt thự của thành phố M .. Nhan Mạt Hàn ngồi ôm chân trên ghế salon
“ em ... Em phải rời đi rồi” Cô tuỳ tiện biện ra một cái cớ , Ngôn Lạc Thần rót ly sữa , đưa đến trước mặt của cô
Nhan Mạt hàn đưa tay cầm ly sữa” Cám ơn”
“ Muốn đi thì đi .Thành phố A cách nơi này cũng không xa”
Ngôn Lạc Thần ngồi xuống bên cạnh cô
“Kia , ngày mai có xe không?”
“ Anh tiễn em”
Ngẩng đầu , Nhan Mạt Hàn chống lại con ngươi trong suốt của Ngôn Lạc THần cười cười , lắc đầu một cái “ Không cần , không muốn làm phiền anh.. Em có thể tự đi một mình .. Rất lâu rồi không có ngồi xe , muốn thử nghiệm lại”
“ Mạt Hàn , có phải em và Nam Cung ảnh giận dỗi không? Em biết , con người của anh không phãi là nóng nảy , nhưng anh tuyệt đối không để cho ai ăn hiếp em” Ngôn Lạc Thần ngước mắt , liếc nhìn Nhan Mạt Hàn vẫn ngồi trên ghế salon , bộ dạng của cô thật thê thảm .. Nhìn kỹ thấy cặp mắt có chút xưng đỏ , hỏi cô tại sao , cô chỉ nói là gió bụi bay vào thôi.. Ngôn Lạc Thần cũng không hỏi thêm gì...
Nhan Mạt Hàn lắc đầu , cô hy vọng không ai nhúng tay vào chuyện này” Không có , chỉ là em nhớ nhà thôi”
“ À , vậy tối em có về nhà không?” Ngôn Lạc Thần thở dài nhìn đồng hồ đã 11g đêm
“ Không , em không có về nhà” Nhan Mạt hàn cười “ Nhưng em không có mang theo gì hết”
Ngôn Lạc Thần sờ sờ tóc của cô “ Không sao , bàn chãi đánh răng mới anh có , gian phòng cũng đã dọn dẹp sạch sẽ , bên trong có người chuẩn bị xong rồi”
Thật không nghĩ tới điều này , Ngôn Lạc Thần thật tỉ mỉ , đột nhiên cảm thấy , mình thật ngốc , tại sao ban đầu lại không chọn Ngôn Lạc THần? Mà để cho mình rơi vào bẫy của Nam Cung Ảnh