Đứng trước cửa hàng rộng rớn đầy màu sắc , nhìn từng món đồ đầy giá trị , Mạt Hàn nắm chặt bàn tay . Nơi này là khu mua sắm lớn nhất tại thành phố M , những món đồ trong đây đều hơn một trăm nghìn nhân dân tệ , cô nghèo như vậy về cơ bản là không xứng bước vào đây
“ Nè , em chọn xong chưa vậy?”Nam Cung Ảnh không kiên nhẫn , cầm điện thoại trong tay , nhìn thấy cô gái đang đứng trước đủ kính có vẻ đang lúng túng
“ Không có ! Tôi không phải đã nói là không cần mặc hay sao?” Mạt Hàn liếc nhìn Cung Ảnh một cái
“ Được ! vậy để tôi giúp em chọn” Nam Cung Ảnh nhíu mày , tuỳ tiện kéo cô vào một cửa hiệu
Nam Cung Ảnh đi đến hướng nhân viên trong cửa hiệ búng tay một cái “ Hãy thay đổi cho cô ấy !” Chỉ với một câu ngắn gọn , ngay cả việc từ chối Mạt Hàn còn chưa kiệp thì đã bị nhân viên trong cửa hiệu kéo cô đi
“ Ah ! Nè … nè … nè!” Mạt Hàn thật sự không thích những người nhân viên này xoay quanh mình
“ tiểu thư ! phiền cô hãy hợp tác một chút !” Một nhân viên có mái tóc màu vàng , khoanh tay khinh bỉ nhìn Mạt Hàn
“ Ạch ! cái gì … thôi , thôi được rồi . Các người hãy nhanh lên một chút” Mạt Hàn nhìn những người nhân viên đứng xung quanh cô , bất đắt dĩ đành ngồi xuống ghế
“ Tiểu thư , làn da của cô thật đẹp , chắc không cần đánh phấn nữa” Một nhân viên nữ tóc thẵng nhìn cô hâm mộ nói , cô cảm thấy vừa vui vừa sợ , da của cô mà gọi là đẹp ? Nhưng ngước nhìn người đứng trước mặt thì quả thật mà nói thì đúng là da của cô có phần được hơn . Lịch sự cô chỉ mĩm cười đáp lại
“ ây da ... nhẹ nhẹ tay một chút” Tóc của Mạt Hàn bị cô nhân viên có mái tóc vàng tức giận kéo xuống , nghĩ thầm mỹ nhân này , à không phải , cô gái tầm thường này có điểm nào mà làm cho Nam Cung Ảnh coi trọng đến như vậy?
“ tôi nói , cô có thể nhẹ tay một chút hay không vậy?” Mạt Hàn tức giận trừng mắt nhìn người đằng sau mình , cũng tại vì người này cứ kéo tóc nàng xuống phía dưới .
Rốt cuộc cũng trãi qua cực khổ ….
“ Xong rồi đó !” cô nhân viên ném cây lượt mạnh xuống bàn , khoanh tay đứng nhìn Mạt Hàn
“A….a…. cái này tôi có thể mặc không …” Nhan Mạt Hàn đứng trước gương , không thể tin rằng đó là mình , sao có thể thay đổi 360 độ như vậy…cuối cùng cô nhân viên kéo cô ra gặp Nam Cung Ảnh
Một chiếc váy màu đen có điểm thêm một vài bông hoa bó sát người của cô , mái tóc được bới lại một cách gọn gàng , mang đôi giày cao gót . Sợi dây chuyền kim cương lấp lánh càng tô điểm cho chiếc cổ trắng ngần của cô , gương mặt nhỏ nhắn càng thêm xinh vì lớp trang điểm nhẹ nhàng mà không làm mất đi vẻ đẹp tự nhiên của cô
“ A , chiếc váy này có phải khó coi lắm không?” Nhan Mạt Hàn cúi người xuống , có một chút sợ hãi nhìn Nam Cung Ảnh khẽ uốn người một chút , độ sâu chiếc váy lộ ra bộ ngực đầy đặn hiện ra trước mặt của Cung Nam Ảnh
“ đứng thẳng lên !” Nam Cung Ảnh ra lệnh , thoáng chốc làm cho Mạt Hàn hoảng sợ
“ A ! Nếu khó coi quá tôi có thể đi thay đổi một bộ khác !” Mạt Hàn thất vọng đau khổ liền nghĩ bản thân mình mặc váy sẽ không bao giờ đẹp , vẫn là đi thay đổi sẽ tốt hơn . Vừa định xoay người liền bị Nam Cung Ảnh bắt lại , mập mờ bên tai của cô mà nói “ Tối nay , cứ như vậy là được rồi !”
Nhan Mạt Hàn bỗng cảm thấy như cơ thể có một luồng điện xẹt qua , khiến cô run lên .
“ Ok ! Tính tiền” Nam Cung Ảnh cà thẻ , dẫn Mạt Hàn rời khỏi khu mua sắm . Dọc lối đi , đi nhanh về phía trước , trong lòng Nam Cung Ảnh lúc này đã khẵng định không cần phải cưới Tư Đồ Ngưng nữa rồi
“ Nè , anh có thể đi chậm một chút không?” Nhan Mạt Hàn cầm túi xách trong tay , cẩn thận mà di chuyển . Ăn mặc như vậy quả thật không thích hợp , lại còn mang đôi giày bó .
“ Em , em thật phiền thoái …” Nói xong , Nam Cung Ảnh đột ngột xoay ngang ôm Mạt Hàn , kéo cô đi về phía trước
“ Nè , anh làm gì thế?” Nhan Mạt Hàn bất thình lình bị Cung Ảnh ôm lấy , cô thoáng giật mình . Nam CUng Ảnh nhìn người phụ nữ đang sợ hãi bên cạnh , nở một nụ cười tà mị .