Tại sao?” Dạ Như trợn tròn hai mắt , có một chút không tin tưởng
Nhan Mạt Hàn nâng cốc cà phê , uống một ngụm nhỏ
“ Mọi chuyện là như vậy….” Nhan Mạt Hàn đem hết sự việc kể cho Dạ Như nghe , kể cả việc tờ báo
“ Cái gì? Vậy cậu bị mất việc ở Jayz nguyên nhân là do chuyện này? Dạ Như không dám tin , hét toáng lên , Mạt Hàn lấy tay che miệng Dạ Như , xung quanh toàn là hàng xớm , hét như vậy mọi người nghe sẽ không tốt
Nhan Mạt Hàn gật đầu một cái
“ Nè , Mạt Hàn cậu không bị gì chứ? Anh ta có làm gì cậu không?” Dạ Như đứng dậy kiểm tra thân thể Mạt Hàn . Nhan Mạt Hàn đẩy Dạ Như ngồi xuống , liếc cô một cái “ Không , tớ không sao hết” Nhan Mạt Hàn đem chuyển cũ kể cho Dạ Như , ngay cả việc ở chung phòng nhưng không có nói hai người nằm chung một giường , chỉ dám nói cô ngủ ở ghế sofa
“ Haizz” Nhan Mạt Hàn thở dài , Dạ Như bên cạnh cũng nói chỉ có Lạc Thân mới là người quan tâm Mạt Hàn thật sự .Nhớ đến Năm đó cô mất đi ba mẹ , ở trường học thì cô bị nói xấu sau lưng , những người từng nói là bạn tốt của Mạt Hàn cũng vì những điều này mà rời bỏ cô đi , không quan tâm đến cô . Kể từ lúc đó , Mạt Hàn trở thành người cô đơn , không có tình yêu cũng không có ai yêu thương cô . Cho đến một ngày , Lạc Thần tới trường học của cô , tức giận đá bay cánh cửa phòng hiệu trưởng , kéo cô đi , chuyển trường học cho cô . Sau khi chuyển đến trường mới , cô đã gặp được Dạ Như
“ Mạt Hàn , vậy cậu nên cẩn thận một chút” Dạ Như rất thương yêu Mạt Hàn , thương cô gái đã sớm mất đi ba mẹ , trước khi cô đến Jayz , quản lí của Jayz vì nể nang lời nói của Lạc Thần , mới cho cô ở một kí túc xá không tồi
“ Ừ , tớ biết rồi , biết cậu lo lắng cho tớ “ Nhan Mạt Hàn khẽ cười , cô ôm lấy Dạ Như cảm thấy trong lòng ấm áp . Rất Nhanh thôi , Lạc ca ca sẽ trở lại
Trước cửa sổ , một hình bóng to lớn lặng nhìn về phía xa xa nơi mặt trời lặn
Ngày mai , ông nội trở về , nhất định phải lấy được hết số cổ phần . Nam Cung Ảnh đứng trước cửa sổ , hai tay chóng nạnh , tự do mà huýt sáo . Nhưng chợt nhớ ra , ngày đó hắn đã đem chuyện của mình và Nhan Mạt Hàn kể cho Âu dương Dật và Doãn Thiệu Hàn nghe
“ Này , Dật , tôi là Ảnh đây” Nam Cung Ảnh lấy điện thoại nhấn dãy số gọi cho Âu Dương Dật
“ Ây da , có chuyện gì , sao hôm nay lại gọi cho tôi ?” Âu Dương Dật đầu dây điện thoại bên kia , trong tay đang ôm mỹ nữ , vừa hưởng thụ xong , liền nhận được điện thoại của Cung Nam Ảnh
“ Còn nhớ hay không , chuyện bữa trước tôi gọi cho cậu , kể chuyện của tôi và Nhan Mạt Hàn ? Ngày mai ông nội của tôi về rồi , Cậu cùng Doãn thiệu Hàn giữ miệng một chút , vạn lần đừng đem chuyện này bị lộ ra , chút nữa tôi sẽ gọi choi Doãn Thiệu Hàn . Nếu cậu nói , cậu chết chắn . Những ngày sau này , cậu phải nuôi tôi , còn nữa tối mai đến nhà ăn cơm , mai ông nội trở về rồi” Nói xong , Cung Ảnh tạm biệt , cúp điện thoại , gọi cho Doãn Thiệu Hàn , đem những lời y chang như vậy nói với Thiệu Hàn
Đột nhiên bài báo , lọt vào ánh mắt của Nam Cung Ảnh , nghĩ đến Nhan Mạt Hàn , khóe miệng cong lên , nở một nụ cười . Cô nàng này , thật sự ngốc nghếch , hay là do hắn chưa hiểu rõ cô ?
Cầm kéo lên , Cung Ảnh từ từ cắt tờ báo , sau đó lấy một chiếc hộp màu đen ra , lần lượt đặt theo thứ tự từ một đến sáu vào trong chiếc hộp . Trong chiếc hộp màu đen này , toàn là văn kiện quan trọng của hắn , đem bỏ vào ngăn kéo , khóa lại . Tự mình vỗ vỗ tay , mọi thứ coi như đã giải quyết xong
Vừa mới đứng dậy , có tiếng gõ cửa ở ngoài
“ Ảnh …” Một âm thanh nũng nịu truyền đến
Nam Cung Ảnh trau mày , nghe âm thanh này khá quen thuộc , nếu đoán không lầm chính là Dịch Điều Vi
Vừa mở cửa , một bóng dáng phụ nữ đã nhào tới ôm lấy hắn , đôi tay vòng qua hông của Nam Cung Ảnh
“ Ảnh .. em nhớ anh đến phát điên rồi “ Dịch Điều Vi tham lam , hít vào mùi hương trên người của Nam Cung Ảnh , quả nhiên mùi hương này và mùi hương của bốn năm trước vẫn là một