Màn hình di động hiện lên , Lạc ca ca….
Khoé miệng Nhan Mạt Hàn cong lên , cảm giác dường như vô cùng ngọt ngào
“ Tôi, tôi… ra ngoài nhận điện thoại” Nhan Mạt Hàn nhìn Nam Cung Ảnh , vui sướng nhảy xuống xe
Nam Cung Ảnh nhìn Nhan Mạt Hàn vui sướng xuống xe , khó chịu “ Người nào gọi , mà vui mừng đến thế” sau đó nhìn lên kính chíu hậu
Nhan Mạt Hàn bắt điện thoại , đá đá chân , nở nụ cười , còn lại là một nụ cười rất ngọt ngào…
“ Ah , Lạc ca ca , như thế nào lại gọi điện cho em?” Con ngươi của Nhan Mạt Hàn lạnh lùng khom lưng nhìn tựa như trăng khuyết , nhờ có ánh đèn đường mà Nam Cung Ảnh nhìn thấy mặt của cô đang đỏ ửng
“ Tiểu Hàn , anh nhớ em rồi” ở một nơi khác, Lạc Thần cười cười
“ Khi nào thì anh sẽ trở lại?” Nhan Mạt Hàn vội vàng hỏi , không kịp đợi Lạc Thần trả lời
“ Tiểu Hàn ,nhanh như vậy liền nhớ anh?” Lạc Thần ở phía bên NewYork , bây giờ bên NewYork đã là 9 giờ sáng
“ Đúng vậy , em thật là nhớ anh , từ lúc em đánh mất công việc , liền nhớ anh” Nhan Mạt Hàn nhìn về phía xe , nghĩ thầm tất cả đều tại vì anh Nam Cung Ảnh
“ Hả? Mất việc? Chuyện gì đã xảy ra với em? Không phải công việc ở Jayz vẫn đang diễn ra tốt sao?” Vừa nghe Mạt Hàn nói mất việc , Lạc Thần có chút hoang mang
“ Àh , thì tại vì nhờ phúc của ai đó” Nhan Mạt Hàn thở dài ,tựa vào cột đèn ở bên đường
“ Tiểu Hàn , anh xử lí xong chuyện bên này , lập tức sẽ trở về tìm cho em một công việc khác tốt hơn , em không cần lo lắng” Lạc Thần nhìn đồng hồ , nhanh chóng đã đến giờ hợp
“ Vâng ! em cũng tính như thế , sau đó sẽ tìm một công việc khác , Lạc ca ca , anh mau trở về nha” Nhan Mạt Hàn khẽ cười . Trong xe , Nam Cung Ảnh bị một trận khó chịu , rốt cuộc cô gái này đang nói chuyện với ai?
“ Ừh ! Anh sẽ hoàn thành xong sớm thôi” Lạc Thần tưởng nhớ lại gương mặt của cô , nụ cười của cô , tất cả về cô . Nhưng thời gian hợp đã đến , không thể nói lời tạm biệt
“ Tiểu Hàn , anh phải đi hợp rồi , ở thành phố M em trước mắt cứ như vậy đi , hoàn thành xong việc bên này , anh sẽ lập tức trở về” Lạc Thần nói lời từ biệt với Mạt Hàn sau đó cúp máy đi hợp
Nhan Mạt Hàn lạnh lùng từ đầu đến cuối mang trên gương mặt một nụ cười ngọt ngào , mở cửa xe liền thấy gương mặt tái xanh của Nam Cung Ảnh
“Này , anh bị gì thế? Uống nhầm thuốc rồi hả?” Nhan Mạt Hàn thất vọng đau khổ , thật tức không thể đánh hắn một cái
“ Không cần , không có lần sau ,lần sau tôi sẽ không làm tài xế” Nam Cung Ảnh tức giận trừng mắt liếc nhìn Mạt Hàn
“ Thôi , Anh đưa tôi đến nhà bạn tôi nha …. Địa chỉ XXXXXXX . Khoang đã, chờ tôi một chút , năm phút thôi” Nói xong , Mạt Hàn đi xuống xe , chạy vào trong Jayz , chỉ một lúc sau , cô cầm một cái túi bước ra
“ A , anh thật nghe lời nha” Nhan Mạt Hàn lên xe , còn cố tình vẫy vẫy tay của Nam Cung Ảnh . Cô cười vì thấy hắn vẫn đậu xe ở đây đợi cô
Lái xe đến địa chỉ , Mạt Hàn cầm túi đồ , đi xuống xe nói cám ơn
“ Nè , hôm nay tôi đã cùng anh hoàn thành xong vở kịch , tạm biệt nhé” Nhan Mạt Hàn nhếch môi nở nụ cười , sau đó hướng về phía Nam Cung Ảnh , phất phất tay
Đem cô gái nhiều chuyện này đến nhà bạn , biết như vậy trong lòng hắn dễ chịu hơn , qua mặt được ba mẹ hắn , bây giờ hắn đã có thể trở lại cuộc sống tự do . Nam Cung Ảnh nở nụ cười ta mị , lấy điện thoại bấm dãy số