Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh

Chương 114: Nụ hôn chờ đợi hơn nửa thế kỷ




Game over rồi , cái này thật là game over rồi ! Thân phận bị bại lộ , cô cũng biết bí mật không giữ được nữa

"Em quả nhiên là Nhan Mạt Hàn" Âu Dương Dật mở miệng rất nhàn nhã nhưng trong lòng cực kì vui sướng

Nhan Mạt Hàn quay đầu , khó tin nhìn Dạ Như " Hai người các ngươi?"

"ừ , đúng , chính là giống em suy nghĩ đó"

Âu Dương Dật nở nụ cười , ngồi ở trên sofa

Hiện tại , Nhan Mạt Hàn như kiến bò trên chảo nóng , thật sự không biết nhiều như vậy

Thản nhiên nhìn thoáng qua Âu Dương Dật , quay đầu " Dạ NHư , mình đi báo cảnh sát , xem April dùm mình"

Nói xong , buông April ra xoay người chạy đi

Ngay tại cửa "Phanh" một tiếng , Âu Dương Dật lập tức đứng dậy , gắt gao ôm Dạ NHư

"Tại sao? Vì sao em không nói sớm cho anh biết?"

"Dật , bởi vì cô ấy không muốn Nam Cung Ảnh đến tìm cô ấy" Dạ Như nhún nhún vai

"Bất quá , anh nghĩ tình huống hiện tại khẩn cấp như vậy , không bằng cho bọn họ vào kế hoạch để cứu đứa con?"

"Được" Dạ NHư vui vẻ gật đầu , cầm điện thoại đưa cho Âu Dương Dật

Thông thạo gọi ngay cho Nam Cung Ảnh

--

"Cái gì? Con tôi bị bắt cóc?" Còn đang ở trong hội nghị , Nam Cung Ảnh nhận điện thoại , câu đầu tiên nói ra làm cho cả phòng trợn mắt há hốc mồm

"Nam Cung Tổng Tài có con?"

"Như thế nào có thể?"

"Con của hắn nhiều a?"

"##%#$%#$#^%$%#^$%"

"$%^%^#%$%^$%^#;...$%^%^@#@$#@%$(@#"

"Câm miệng hết cho tôi" Nam Cung Ảnh tức giận quát , hai tròng mắt đỏ ngầu . Hắn đã biết , sớm đã biết , Tô Phi Á chính là Nhan Mạt Hàn ! Chính là Nhan Mạt Hàn của hắn ! Hắn đã đoán đúng...

Cầm áo khoác lên , không quay đầu lại chạy ra khỏi phòng hội nghị

Thẳng chân đạp ga , lại một lần nữa gọi điền nói " Tiểu Dương , xác định vị trí của Tô Phi Á ! Lập tức , ngay bây giờ"

Nói xong cúp máy , rất nhanh truyền đến một bản đồ , vị trí di đọng của cô là đang ở Công An

Nam Cung Ảnh không nhịn được nữa , bây giờ chỉ muốn thấy cô ấy ngay . Tất cả đều bỏ qua , mặc kệ là hiểu lầm , hắn vẫn không chờ thêm được nữa !

Xe chạy vội trên đường , rất nhanh , nhìn thấy một chiết xe nhỏ màu vàng nhạt , đang ở phía trước...

Hoàn hảo ! hắn không có đi sai đường , tìm đúng rồi

Chạy đến cách ba thước so với chiếc xe nhỏ màu vàng nhạy , quay xe chính mươi độ , hung hăng tắt máy lấy chìa khoá xe ra

Bên trong xe , Nhan Mạt hàn nhất thời bị doạ đến choáng váng..

Đây là tình huống gì!? Người đầu đất nào đang ở phía sau chặn đường đi của cô? Cô đang muốn đi cứu con mình nha!

Trong lúc nhất thời , cô mở cửa xe đi xuống , nổi giận đụng đùng tiến lên

"Tôi nói tiên sinh như thế nào lại vô lễ như vậy ! Tránh ra cho tôi đi"

Nói xong liền kéo cửa xe Nam Cung Ảnh , chửi ầm lên , khả năng tiếp theo , người cứng đơ tại chỗ

Tay đang lơ lững nhất thời không biết dấu ở đâu miệng mở to hình chử "O" , trợn mắt há hốc mồm

Theo bản năng , lui về phía sau , lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống đất

TRên đường , các chiếc xe cũng hùng hùng hổ hổ , chỉ trỏ nhưng sau đó liền rời đi

Cổ tay căng thẳng , thân thể bị Nam Cung Ảnh túm vào lồng ngực của hắn

Chế trụ ót của cô , Nam Cung Ảnh không thể nhịn nữa hôn lên môi của cô , nụ hôn này hắn tựa hồ đã đợi nửa thế kỹ ..

Đứng ở trung gian đường cái , ở trong mắt người khác , giống một đôi tình nhân yêu nhau cuồng nhiệt , say sưa hôn nhau

Nhan Mạt Hàn nhất thời hỗn độn , gió thổi thổi tóc của cô

Lúc này mới phản ứng lại , hung hăng đẩy Nam Cung Ảnh ra , trong ánh mắt mang theo vài phần khủng hoảng . Theo bản nang xoay người chạy về hướng xe của mình

"Phanh" một tiếng đóng cửa lại , ở trong xe Nam Cung Ảnh hạ chân ga đuổi theo xe của cô , đột nhiên xe thể thao của hắn hướng phía trước chạy tới

Cô đầu óc trống rỗng , lúc này di động vang lên

Số lạ gọi đến làm cho trong lòng cô càng rối loạn , hiện tại cô thật sự như một gốc cây trong gió không có trụ , không có cây nhỏ

Gió lớn hơn một chút nữa , cô sẽ trực tiếp bị thổi đứt ra

Nhìn thấy đằng sau không có xe thể thao quen thuộc , cô đem xe đứng ở ven đường nhận điện thoại , đối phương là nữ , nhưng thật lễ phép chào hỏi ..

"Mạt Hàn , ha ha , đã trở về rồi sao?" Âm thanh này , làm cho cô cảm thấy rất quen thuộc .. tựa như sáu năm trước....

Sáu năm trước?!

"Dịch Điều Vi?" Cô thốt ra sợ hãi , không thể tin được che miệng mình lại

"Haha , đúng vậy ! Tôi đang "Chăm sóc " con của cô , thế nào? Muốn gặp nó không?"

Dịch Điều Vi cười , đầu ngón tay bóp chặt cằm của Austin , xe đứng ở ven đường dã ngoại , trói Austin , bịt miệng thằng bé lại

Austin rất tỉnh táo , đôi mắt nhỏ cứ hung hăng nhìn chằm chằm vào Dịch Điều Vi

"Cô bắt con tôi như thế nào?!" Nhan Mạt Hàn cực lực khống chế tình cảm , nước mắt cũng đã trào ra , cô thật sự sợ , thật sự sợ !

"Ha Hả , đến đại lộ XX trên núi , tôi chờ ở đó" Noi xong , Dịch Điều Vi cúp máy , lưu lại là là gương mặt của Nhan Mạt Hàn đã đầy nước mắt ..

" Nữ tiện nhân" Nhan Mạt Hàn hung hăng đem điện thoại ném về phía ghế sau , đập vào tay lái

Cuối cùng cô bụm mặt , hai vai kịch liệt run rẩy . Trong lòng đau đớn , cô không thể mất đi Austin , không thể!

Bỗng nhiên cửa xe bị mở ra , cô lại ngã vào một cái ôm chặt cứng

"Anh biết con ở đâu , theo anh"

Là NAm Cung Ảnh , Nhan Mạt Hàn ngẩn ra , con của hắn?!

Không không phải ! không phải con của hắn ! không đúng không đúng..

"Nó không phải con anh , không phải" Dùng hết sức đẩy Nam Cung Ảnh ra , hai tròng mắt của cô đỏ bừng

"Nếu muốn cứu con trai mình thì đừng nhiều lời" Nói xong , gọi điện cho Tiểu Dương đến đem xe của Mạt Hàn đi

Trực tiếp kéo cô vào trong xe của mình , không khí lập tức trở nên xấu hổ , không biết như thế nào hắn lại biết vị trí của Austin

Nhưng hiện tại cấp bách , muốn tìm đến hắn

"Còn chưa tới?" Xe đã chạy nhiều giờ , đã dần dần rời khỏi thành phố , Nhan Mạt Hàn rốt cục không chịu được

" Cô ấy không phải nói là trên núi?"

"Anh theo dõi ghi chép trò chuyện của tôi?"

Nhan Mạt Hàn nóng nẩy , một chút ngồi dậy nhìn thẵng vào hắn

Nam Cung Ảnh nhún vai , gật gaật đầu . Vẫn là đồng dạng tự nhiên

Rốt cuộc hơn 10 phút sau , chính mình gặp xe ở ven đường , xe bên trái , là trên núi Thổ Lộ . Không có thi công

"Tới rồi" trước tiên Nhan Mạt hàn xuống xe , hướng tới phía trên núi chạy tới

"chờ một chút ! giày của em không được" Nam Cung Ảnh vừa dứt lời cũng là lúc gót giày của Nhan Mạt Hàn lúng vào trong bùn đất

"A" Thân mình lập tức hạ xuống , làm cho Nhan Mạt Hàn mất thăng bằng , ngã trên mặt đất, quần áo dơ bẩn , dính đầy bùn đất

"Trời ạ , như thế nào lại xúi quẩy như vậy" Cô ngồi trên mặt đất , cỡi giày ra

Cô ngồi dưới đất , tựa như sáu năm trước , bộ dạng ngây thơ

Cởi giày xong , cả người đều dính bùn đất làm cho Nam Cung Ảnh bật cười , nhưng muốn tận dụng thời gian

Hắn không nói nhiều , tiến lên ngồi xổm xuống , cởi giày của cô ra cầm trong tay , âm thanh rất nhẹ " Đi lên , anh cõng em"

Hắn hạ lưng xuống , ý bảo Nhan Mạt Hàn lên

Nhất thời cô giật mình , không biết nên làm gì

"Lên đi" Chân hắn có chút tê , thúc giục cô

Nhìn thấy cả người trước mắt còn không nhúc nhích , Nam CUng Ảnh dũi cánh tay , trực tiếp kéo Nhan Mạt Hàn lên lưng , không để cho cô có cơ hội cự tuyệt liền đứng dậy

Khoá trụ hai chân của cô , mại khai bộ tử lên núi ..

Tuy rằng nói Nam Cung Ảnh rất mạnh , nhưng dù sao cũng là sườn núi , mới qua mười phút ngắn ngủn , Nhan Mạt Hàn có thể cảm nhận được tim hắn đập nhanh . Hô hấp dồn dập...

Tâm , bỗng nhiên đau xót , rất muốn vươn tay giúp hắn lau mồ hôi

Nhan Mạt Hàn có chút không thoải mái nói " Nam Cung Ảnh , thả tôi xuống trước , tôi có thể đi"

"Phốc? Chân trần? Đừng giỡn" Hắn cố tình xoay tay , buồn cười nhìn cô , nói rất nhẹ nhàng

"Nhưng anh sẽ mệt chết đó"

"Em quan tâm anh?" hắn nháy nháy mi , tâm tình tốt

Nhan Mạt Hàn trở mình xem thường " Được , tôi không quan tâm , cho anh mệt chết luôn" Nói xong , liền dùng sức ôm cổ của hắn.. Tận lực chính mĩnh hiểu rõ sức nặng toàn bộ đều gánh lên tay hắn

Nam Cung Ảnh khoé miệng cong lên , ngẩnng đầu nhìn một rừng cây .. Đường này nhỏ nên phải hết sức cẩn thận

"Nói thật , anh gọi điện báo cảnh sát sao?" Nhan Mạt hàn nghi vấn

Nam Cung Ảnh gật đầu " Đương nhiên , bất quá trước mắt phải cứu được con , bọn họ sẽ liền xuất hiện . EM yên tâm"

từng một bước , hắn rất cẩn thận

hai tay ôm cổ của hắn , có thễ cảm giác được rõ ràng ướt át , đó là mồ hôi , nhưng Mạt Hàn không hề thấy bẩn cũng như không hề ghét bỏ . Có lẽ trong lòng cô đang tác quái , có lẽ cô còn yêu hắn..

Theo bản năng , tay vòng qua lau mồ hôi trên người hắn

Tại chỗ , Nam Cung Ảnh sửng sốt , khoé miệng nở nụ cười tươi , lúc này chính là nụ cười hạnh phúc thật sự

Nhan Mạt Hàn không nói gì , không hề yêu cầu hắn bỏ mình xuống , chỉ chuyên tâm lau mồ hôi cho hắn

Cô không thèm để ý , không thèm để ý mồ hôi của mình

Nam Cung Ảnh trầm mặc , khoé miệng vẫn thuỷ chung nở nụ cười . Hắn cảm thấy được , bản thân có thêm nhiều khí lực , có thể cõng nữ nhân này đưa lên đến đỉnh núi

Bỗng nhiên , dưới chân trợt

"Tê lạp" một tiếng , Nam Cung Ảnh theo lá khô dưới đường trượt xuống , thả một tay , Nhan Mạt Hàn té ngã...

"A" Nhan MẠt Hàn thét chói tai , thân thể không khống chế ngã xuống ! Bên cạnh chính là Nam Cung Ảnh , đang dùng tay xung quanh cầm đồ vật này nọ , muốn dừng lại . Bên hông của cô căng thẳng , là cánh tay của Nam Cung Ảnh

"Cẩn thận đầu" Nam Cung Ảnh hung hăng ép Nhan Mạt Hàn vào lồng ngực , bảo vệ

“A” một tiếng , cánh tay của Nam Cung Ảnh máu tươi văn khắp nơi …

Hai người bắt đầu lăn xuống . Nhan Mạt Hàn gắt gao ôm thắt lưng của hắn , một lần trượt xuống , cô có thể cảm nhận Nam Cung Ảnh đem chính thân chống lên thân mình không cho áp đảo qua

Gắt gao cắn môi dưới , trên người truyền đến cơn đau đớn , cô gắt gao ôm hắn

Theo lá cây truyền đến âm thanh , hai người rõ ràng hiểu được tiếp tục trượt xuống

"Mạt Hàn , không phải sợ" Nam Cung Ảnh gào thét , hai tay gắt gao ôm chặt cô , sợ cô bị thương

Cúi cùng , cũng dừng lại , hai người choáng váng , lăn đã lâu , rốt cuộc cũng ngừng lại

Nam Cung Ảnh lăn thật xa , nằm trên mặt đất , hơi thở dồn dập

Nhan Mạt Hàn day day thái dương , khởi động thân mình " Nam Cung Ảnh....Nam..."

Hắn ngã trước người , cánh tay chảy rất nhiều máu... rất nhiều

"Không , không cần ! Nam Cung Ảnh ! Không không , không phải , anh sẽ không xảy ra việc gì" Nước mắt lại trào ra , tầm mắt mịt mờ..

"Cô gái ngu ngốc" Nam Cung Ảnh một tay khởi động liền ôm cô vào người , trong rừng cây thực im lặng

"Tại sao phải như vậy ? Tại sao? Ô..ô" Cô khóc rất lớn , nhào vào trong lòng ngực hắn , rất nhanh rờ rờ bên hông hắn " Cho em xem , anh bị thương ở đâu" Nói xong , Nhan Mạt Hàn lau nước mắt , bắt đầu cẩn thận kiểm tra thân thể

"Quần áo rách , da cũng trầy ! Cái trán ! A , thật nhiều chỗ bị thương ! Làm sao bây giờ"

Nhìn thấy cô cẩn thận kiểm tra , trong nháy máy Nam Cung Ảnh liền thấy dù cho cơ thể có bị thương nhân vẫn không đau , nhìn bộ dáng cúi đầu , nghĩ muốn hung hăng đẫy ngã cô trên giường..

"Còn đau không? Còn chỗ nào bị thương không?" Cô lo lăng , lông mày gắt gao nằm cùng chỗ , xé áo của mình băng bó cánh tay của hắn

"Nơi này" Ngón tay thon dài , chỉ chỉ trước ngực mình

"A?! Đau tin?!? Sẽ không phải là bệnh tim ? TRời ạ?" Nhan Hàn nói xong , liền phủi quần áo đứng dậy kiểm tra , màu da màu lúa mạch , rõ ràng nên cái gì cũng không có

"Anh đùa giỡn em a"

Cô lau nước mắt , ngồi dưới đất

"Cứu con quan trọng hơn" Nam Cung Ảnh cắn răng , khởi động thân mình " Tìm cách đi lên , nguy hiểm thật lăn xuống không phải là dốc , bằng không chúng ta cũng mất mạng . Đến , cầm tay anh" Nói xong , hắn dũi tay ra

Nhan Mạt Hàn bĩu môi , hai tròng mắt ửng đỏ liếc hắn " Tự chính mình đứng dậy đi"

Nam Cung Ảnh buồn cười , khoé miệng nâng lên , mại khai bộ tử , gót chân liền truyền đến đau đớn

"A" Hắn kêu một tiếng đau đớn thíu chút nữa ngã trên mặt đất

Phía trước không xa , Nhan Mạt Hàn lập tức quay lại đỡ hắn " Nam Cung Ảnh , đừng làm em sợ ! Có thể tự đi được không?"

"Mạt Hàn , làm cho chúng ta trở lại sáu năm trước đi"

Nam Cung Ảnh một phen ôm cô , chiếc cằm nhẹ nhàng cọ sát mái tóc mềm mại . RẤt thơm , thật mềm mại

"Nam Cung Ảnh , đừng nói lời ngu xuẩn , còn muốn cứu Austin phải nhanh thôi" Cô nhẹ nhàng đẩy hắn ra , không nhiều lời , đỡ vai của hắn , khập khiễng tìm nhánh cây có thể chống đỡ sức của bọn họ , chậm rãi bước trở lại con đường nhỏ

Hai người mặt đã sớm dính đầy bùn đất

chờ rốt cục tới đỉnh núi , Dịch Điều Vi đã không thể kiên nhẫn , uốn éo đầu , tức giận " Tôi nói , ngưoi muốn đâm đầu vào chỗ chết lâu như vậy"

Khả tiếp giây theo , cư nhiên thấy Nam Cung Ảnh , Nhan Mạt Hàn đang đỡ hắn , khập khiễng

"Mẹ, mẹ.." Austin bị trói , gian nan thốt ra được hai chữ

"Austin ! Mẹ đến đây ! Không cần sợ ! Không cần sợ" Nhan Mạt Hàn nhìn thấy đứa con trai đang bị trói , trong tâm hung hăng đau đớn

"Con trai , ba ba cũng đến đây"

Dịch Điều Vi không thể tin được trợn to hai mắt , Nam Cung Ảnh cư nhiên đến đây và miệng còn thừa nhận chính mình là ba ba?!

"Ảnh.." Dịch Điều Vi có chút run rẩy

Nam Cung Ảnh nhìn thẳng Dịch Điều Vi " Điều Vi , không cần làm chuyện ngu xuẩn . Thả con tôi ra , cô sẽ không có chuyện gì"

"Ảnh ! Em yêu anh , em yêu anh" Dịch Điều Vi điên cuồng gào thét , dao cầm trong tay loạn xạ khắp mọi nơi

Nhan Mạt Hàn cùng Nam Cung Ảnh nhìn nhau , cô hơi mở miệng " Dịch Điều Vi , đưa con cho tôi , Nam Cung Ảnh , tôi để anh ấy ở lại nơi này"

Nam Cung Ảnh bình tĩnh , Dịch Điều Vi trong lòng vui mừng

"Hừ ! Tôi đã nói là một con đàn bà đê tiện , có thể xử dụng ba ba để đổi lấy đứa nhỏ ! Tiện Nhân"

Dịch Điều Vi không chịu thả người , đến gần Austin , đem day nhẹ nhàng xẹt qua má Austin " Nhan Mạt Hàn , tôi không muốn cái gì khác , chỉ muốn cô chết đi " Dịch Điều Vi hung tợn nói , hiện tại lúc này Dịch Điều Vi như kẻ điên

"Điều Vi , thả đứa bé ra" Nam Cung Ảnh nhẹ nhàng đẩy Nhan Mạt Hàn ra , khập khiễng đi tới

"Ảnh ! Không cần lại đây ! Bằng không em sẽ xuống tay" Dịch Điều Vi , hai tròng mắt đỏ ửng , đứng phía sau , dao gâm đặt trên cổ trắng nõn của Austin

"Thả đứa bé ra" Nam Cung Ảnh tiếp tục tới gần . Khẩu khí lạnh lùng " Dịch Điều Vi , không cần tự hành hạ mình như thế . Thả đứa nhỏ ra"

"A ! không thích nghe , không thích nghe ! Tôi phải giết các người ! Phải làm cho Nhan Mạt Hàn chết ! Tôi muốn Nhan Mạt Hàn chết" Dịch Điều Vi điên rồ hét chói tai , âm thanh vang vọng quanh vách núi

Austin nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt , hắn chính là baba trong truyền thuyết? Quyền lực thật tốt , lập tức lại thêm nhiều thiện cảm với Nam Cung Ảnh

Cầm dao gâm , chạy tới trước mặt Nhan Mạt Hàn , đẩy cô đi "Đến trước vách núi đen"

Vách núi đen?! Người đàn bà điên rồ này không phải thật sự muốn giết chết cô chứ?!

Nhan Mạt Hàn không chút do dự , chậm rãi mại khai cước bộ , trong lòng bắt đầu bất an , mỗi bước đi tim càng lúc đập nhanh hơn...

"Dịch Điều Vi ! Tôi sẽ đi theo cô , đem Nhan MẠt Hàn và Austin thả ra" Đứng trước cây , Nam Cung Ảnh nhanh cởi trói cho Austin , sau đó đứng lên , lôi áo Austin

"Ảnh ! em yêu anh nhưng nếu người đàn bà này không chết , chúng ta sẽ không thể quay lại ! Nó phải chết"

Lúc này , không trung vang lên " Ong ong ong" Là trực thăng đến

Vừa nghe âm thanh , Dịch Điều Vi hoảng sợ ngẩng đầu . Thật ra Nhan Mạt Hàn không hề ngạc nhiên , bởi vì Nam Cung Ảnh đã nói trước điều này. Cô yên tâm một chút , vì tựa hồ đã sắp được cứu rồi

Cạnh vách núi đen , chỉ cần Dịch Điều Vi dùng sức một chút Nhan Mạt Hàn sẽ té xuống dưới ..

"Ảnh? Đây là Anh gọi tới sao?"

Đã là thế lực của Nam Cung Ảnh thì đây là chuyện nhỏ

"Là tôi ! Cô muốn thế nào?" Không ngờ , người trả lời lại là Nhan Mạt Hàn ! Cô nhẹ nhàng quay đầu , nhìn thoáng Nam Cung Ảnh , liếc mắt một cái , rất dài , khuôn mặt tràn ngập vẻ phức tạp

"Cư nhiên , người này là đàn bà điên" Cô vừa dứt lời , người trên trực thăng bước xuống , liền một tiếng toàn bộ súng đều được nhắm đến..

Trang phục màu đen , mỗi người ngồi tư thế chồm hổm , rất hoàn mỹ

Nam Cung Ảnh ngồi xổm xuống , nhanh nói " Austin , đứng không nên cử động biết không? Không , đến phía sau khối tròn to kia đi , không cần xuất hiện ở đây !" Nói xong , tách hai tay Austin ra

Tiến lên

"Không cần lại đây ! Kẻ điên ! Đều là kẻ điên ! ! ! A..."

Nói xong , Dịch Điều Vi múa may dao gâm , hướng tới sau lưng Nhan Mạt Hàn

"Để cho.. Không cần" Một cái xoay người , Nam Cung Ảnh đẩy Nhan Mạt Hàn ra...