Mặc Lạc Phàm đi đến kéo Tư Cảnh Hàn từ trong hộp điện thoại ra, hai người ngồi ở dãy ghế dưới gốc cây.
Mặc Lạc Phàm kéo cánh tay áo của hắn lên xem, dựa vào lượng ban đỏ xuất hiện anh nhíu chặt mày:
"Quái, sao nghiêm trọng thế này? Cậu nói ăn ít mà, chẳng lẽ cậu ra gió?"
"Ừ." Là lúc nãy đi tàu lượn với Hoắc Duật Hy.
Mặc Lạc Phàm dựng phắt dậy, giận đến phát run chỉ vào mặt Tư Cảnh Hàn: "Cậu giỡn với mình à, có phải lần đầu cậu bị dị ứng đâu mà không biết bản thân ra gió lớn sẽ phát ban nặng thêm? Cậu đang là muốn chọc cho bản thân sớm nhập viện sao?"
"Mình không yếu ớt như vậy." Tư Cảnh Hàn xoa xoa thái dương bị Mặc Lạc Phàm cằn nhằn đến đau nhức.
Không phải nói đây là lần đầu cũng là lần cuối sao, bây giờ một lượt không làm hết thì có khi sau này cũng không bao giờ có thêm cơ hội cùng cô làm được nữa.
"Ha, không yếu ớt, vậy mà khi đi đặc huấn ba ngày một trận nhẹ, năm ngày một trận nặng, tháng đầu tiên đã vào bệnh viện quân khu bốn lần vì những lý do không đâu. Có muốn mình nhắc lại không?" Mặc Lạc Phàm xoáy độc ánh mắt về gương mặt trắng bóc của Tư Cảnh Hàn, anh nhận ra bản thân so với tên này còn tốt hơn nhiều, dù anh bình thường cà lơ phơ phất nhưng khởi đầu của anh không đến nổi thê thảm như hắn - một tên bại trận!
Tư Cảnh Hàn không trả lời anh nữa mà mở miệng thở dốc, anh thấy thế thì lầm bầm mắng nhiếc rồi kéo hộp thuốc của mình ra, kê thuốc.
"Này, uống cái này vào trước." Dù sao anh hối hả chạy đến đây cũng là để cứu người mà, không thể vì tức giận mà bỏ hắn chết được.
Tư Cảnh Hàn nhận lấy thuốc, mở nắp chai nước khoáng anh chuẩn bị sẵn uống mấy ngụm liền. Mặc Lạc Phàm nhìn khí sắc trên mặt hắn lại than thở nhưng khí thế đã giảm hẳn sự hung hăng: "Cậu đúng là tự tìm đường chết, biết là thuốc độc mà cũng dám nuốt vào sao?"
Tư Cảnh Hàn vẫn không trả lời, hắn không đủ hơi sức để cùng anh tán gẫu. Thế nên vẫn chỉ có mình Mặc Lạc Phàm độc thoại: "Cậu giống học sinh tiểu học lắm rồi đấy, chỉ đi chơi thôi mà cũng phải đem luôn đội ngũ y tế đi theo phòng bị, ngay cả bản thân mình nên ăn cái gì, không nên ăn cái gì cũng không biết, đúng là tùy hứng, giống Tiểu Duật Hy lắm rồi. Nhưng cái này không nói, cậu tùy tiện lại kéo luôn mình vào, cậu có biết không Tư Cảnh Hàn, mình đang ở nhà giải quyết chuyện Nam Nam bỏ nhà ra đi đấy, chưa xong đâu vào đâu đã giật một giật hai chạy ra đây tìm cậu, có khi bây giờ quay về Nam Nam kia đã cắn đứt dây thừng bỏ chạy mấy rồi, cậu nói có tội nghiệp mình không, cậu có đền được tên Nam Nam khác cho mình không?"
Tư Cảnh Hàn vẫn lặng thin, Mặc Lạc Phàm lại nói: "Nhưng sao cậu lại dùng điện thoại công cộng vậy, điện thoại đâu?"
"Không có đem." Bây giờ hắn mới trả lời.
Mặc Lạc Phàm ồ một tiếng hiểu ra, xem đồng hồ đủ năm phút anh lại kéo cánh tay của Tư Cảnh Hàn lên xem. Đổi thái độ, ra giọng bác sĩ:
"Ăn không nhiều, vậy là bao nhiêu?"
"Khoảng một muỗng."
Mặc Lạc Phàm gật gật đầu, lại mượn thế mắng: "Đúng là ngốc. Nhưng mà Tiểu Duật Hy vẫn không biết cậu bị dị ứng thịt cua sao?"
Tư Cảnh Hàn lắc đầu.
"Ha, cũng hay thật, không biết làm sao trước đây cậu qua mặt được cô ấy nữa."
Tư Cảnh Hàn lại không trả lời, đương nhiên có một lý do để hắn giấu cô chuyện này.
Lúc trước, khi cô đi ăn hải sản luôn nói: Tới nữa nếu lấy tôi nhất định lấy một người có chung sở thích ăn uống với tôi, đi ăn phải biết bốc vỏ tôm, tách thịt cua cho tôi thế này này. Không được quá kén ăn, ăn chua không được mà ăn cay cũng chẳng xong. Giống như anh vậy đó Tiểu Bạch, là rớt chắc rồi.
Cũng từ đó ngoại trừ việc hắn không ăn được đồ cay bị cô phát hiện thì hắn không nói thêm bất cứ loại thức ăn nào mà mình ăn không được cho cô biết. Hắn sợ bị chấm rớt.
Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy thật buồn cười. Tất cả là do hắn nghĩ nhiều rồi, bởi vì khi hắn đã là Tư Cảnh Hàn thì cho dù thế nào hắn cũng phải bị rớt thôi.
Đến thêm mười lăm phút sau, cảm thấy bản thân đã tốt hơn hắn mới đứng dậy, hỏi Mặc Lạc Phàm: "Nước của Hoắc Duật Hy đâu?"
Mặc Lạc Phàm đưa cho hắn, cũng là anh giúp hắn mua, quả nhiên người tận lực nhất để cho hắn và Tiểu Duật Hy đi chơi vui vẻ chỉ có Mặc Lạc Phàm anh thôi.
Biết Tư Cảnh Hàn phải đi, anh bèn dặn dò thêm lần nữa: "Nhớ một giờ sau uống thêm một liều nữa, tránh ra gió mạnh, tuyệt đối phải làm."
"Ừ, mình sẽ chú ý. Hôm nay có lỗi với cậu rồi." Tư Cảnh Hàn vỗ vỗ vào lưng anh, thật lòng nói.
"Không cần áy náy cũng không cần cảm ơn, chỉ cần cậu cho người điều tra giúp mình tên độc ác nào không có mắt gây họa bên ngoài rồi đổ vỏ lên đầu mình, làm mình bị Nam Nam cạch mặt rồi." Nói đến đây lông tóc của anh lại dựng lên căm phẫn.
Tư Cảnh Hàn đi được năm bước thì dừng lại, nhìn về phía anh: "Hình như cậu hiểu lầm rồi, mình xin lỗi không phải vì chuyện phiền cậu đem thuốc đến."
"Vậy vì cái gì?" Mặc Lạc Phàm khó hiểu nhìn hắn nghi hắn.
Tư Cảnh Hàn không vòng vo chỉ ngắn gọn nói một câu: "Tên độc ác không có mắt mà cậu nói, là mình."
Mặc Lạc Phàm chết đứng, cả cơ thể cứng đờ nhìn bóng lưng thẳng tít tắp của Tư Cảnh Hàn biến mất mới gầm lên: "Tư Cảnh Hàn! Tôi từ mặt cậu!"
____________
Khi Tư Cảnh Hàn tìm được Hoắc Duật Hy cô đang ở chỗ máy gắp thú, hắn nhíu mày đi đến, cô vẫn chưa quay sang mà chăm chú nhìn vào rơ moóc. Hắn trầm giọng trách:
"Đã bảo em không được chạy lung tung rồi, sao lại không ngoan thế hả?"
"Ai bảo anh đi lâu thế." Cô cộc tính đáp.
"Nhóc con này, em lại cãi lời?" Tư Cảnh Hàn không hài lòng kéo tay cô cô, nhưng cô giật mạnh lại, không trả lời nữa mà nhấn nút hạ rơ le xuống, "Hơ, lại trượt rồi."
Tư Cảnh Hàn không vui khi cô xem mình bằng không, hắn lần kéo vai của cô quay về phía mình chuẩn bị mắng một trận. Nhưng cô vừa quay sang, lúc ngẩn đầu lên trên mặt đã toàn là nước mắt làm hắn có chút hoảng hốt, mi tâm nhíu thật chặt tiến sát lại, hỏi: "Em làm sao thế? Có chuyện gì rồi? Đau ở đâu sao, là tôi mạnh tay làm vết thương của em bị đau?"
"Hu hu hu..." Hoắc Duật Hy nhào vào ngực của Tư Cảnh Hàn, khóc lớn chỉ vào cái máy gắp thú: "Lừa đảo, cái máy kia là đồ lừa đảo. Nó đã nuốt hết tiền xu của tôi rồi vẫn không cho tôi gắp được con nào cả, chắn chắn là hệ thống của cái máy kia có vấn đề lừa đảo người chơi. Hu hu hu..."
Tư Cảnh Hàn bất động, không ngờ cô lại khóc vì một lý do ngớ ngẩn như vậy khiến hắn vừa tức giận vừa buồn cười. Những người chơi xung quanh bắt đầu chú ý nhìn về phía của hai người không ngừng xì xào, Tư Cảnh Hàn hơi nghiêng mặt đi, đại khái là dùng kính râm che đi nửa khuôn mặt. Kể từ lúc bị săn trúng ảnh cùng với Tề Thiếu Khanh thì nhiều người biết đến hắn hơn, hắn không thể quá tự do đi lại nơi đông người như trước được.
"Sao thế? Cô gái kia sao thế?" Người kia hỏi.
"Hình như làm nũng với anh chàng kia thôi, tôi thấy cô ấy đứng đây gấp thú rất lâu rồi cũng có sao đâu. Anh chàng kia vừa lại đã khóc đến long trời lở đất. Haiz..." Người nọ nói.
"Chắc vậy, chậc, đúng là được cưng chiều đến hư, xem kìa khóc đến bù lu bù loa. Có người yêu đẹp trai lại nhẫn nại đến thế thì không hư sao được..." Người kia trả lời.
"Phải nha, nếu như tôi là cô gái kia, có được anh chàng cao lớn đẹp trai như vậy quan tâm, không khóc đến long trời lỡ đất để anh ấy dỗ thì cũng phải té cho ngã bông gân rồi bắt anh ấy cõng, hí hí hí..." Người nọ cười.
"Bồ háo sắc vừa thôi, hí hí..." Người kia xấu hổ.
Không ít người bàn tán về diện mạo của Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy, cũng bình phẩm luôn về hành động của cô khiến cô có chút xấu hổ giấu mặt đi.
"Thấy không, còn vì chuyện vặt vảnh này mà khóc ở chỗ đông người như vậy, xấu hổ muốn chết, còn không mau giấu mặt đi." Tư Cảnh Hàn trêu.
Hoắc Duật Hy hừ giọng mũi, lau lau nước mắt vào áo của hắn cho bỏ ghét, Tư Cảnh Hàn chỉ cười không nói gì, càng không đẩy cô ra, dù rằng phía sau phong áo ban đỏ vì nước mắt của cô mà trở nên trầm trọng hơn. Hắn là một người bị chứng dị ứng rất nghiêm trọng, đặc biệt là khi nổi ban rồi mà còn gặp chất bẩn xúc tác.
Những người xung quanh vẫn liếc nhìn về phía bên này hai người đang đứng, trong nhóm 4 năm người có một cô gái tinh ý nói với người bên cạnh: "Cậu có thấy anh chàng kia trong rất quen không? Hình như đã từng thấy qua ở đâu đó."
"Phải không?"
"Đúng vậy, đúng rồi... rất giống Tư Cảnh Hàn." Cô gái kia suýt kêu lên nhưng may còn che miệng lại kịp, thở dốc nói nhỏ vào tai của cô bạn bên cạnh. Người kia cũng trợn tròn mắt lần nữa nhìn về phía Tư Cảnh Hàn, bán tín bán nghi: "Có thể không, cậu càng nói càng trong thấy giống, nhất là khuôn cằm ấy."
"Đúng vậy, chỉ có điều trên các trang thông tin không có tiết lộ chiều cao của Tư Cảnh Hàn nên không biết đại khái anh ấy cao lớn bao nhiêu, nhưng dáng vẻ trong tấm ảnh trông sơ qua thì giống y hệt với anh chàng này luôn ấy."
Cô bạn kia cũng nhìn Tư Cảnh Hàn, nhưng mà nghĩ nghĩ rồi lại phản bác: "Nhưng không thể, người như Tư Cảnh Hàn làm sao có thể xuất hiện ở những chỗ như thế này, lại còn ăn mặc đơn giản như sinh viên chúng ta được chứ, có lẽ chỉ vì người giống người thôi. Bây giờ cũng đâu hiếm chuyện thanh niên thích ăn mặc, trang điểm giống người nổi tiếng để thu hút sự chú ý. Biết đâu người này cũng thế thôi, chủ yếu đến đây chụp hình đăng lên mạng xã hội để câu lượt view không chừng."
"Cậu nói cũng có lý, nhưng mà trông thật sự rất giống, cũng rất bắt mắt nha." Cô bạn kia vẫn luyến tiếc nói.
"Đi thôi, đừng hóng chuyện nữa, người ta nhìn chúng ta luôn rồi kìa." Người nọ đành kéo bạn của mình đi. "Đi nhanh, đừng nhìn nữa, đẹp đến đâu cũng không phải của cậu đâu."
"Hư..."
Trở lại với Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy bên này.
"Được rồi, không phải buồn vì mất hết xu sao, tôi giúp em lấy lại thú bông còn trị giá hơn số xu đó."
"Tôi không muốn, tôi phải tự gắp mới được. Anh chỉ tôi gắp thế nào mới bắt được đi." Cô chu môi ủy khuất nhưng còn đòi hỏi.
Tư Cảnh Hàn nhíu mày muốn mở miệng từ chối nhưng thấy nước mắt trên mi của cô trực trào hắn đành thôi.
"Qua đây." Tư Cảnh Hàn miễn cưỡng nói, làm gì có bí quyết nào, là do kỹ năng phán đoán trực quan của mỗi người tốt đến đâu thôi. Đúng như lời cô nói, cái máy gắp thú này quả thật đều có vấn đề nhưng nếu người có kinh nghiệm muốn thì vẫn có cách sử dụng được nó.
Hoắc Duật Hy chạy đến trước cần điều khiển, Tư Cảnh Hàn ở phía sau nắm lấy tay phải của cô, hai người đã sẵn sàng, chưa bao giờ hắn thấy Hoắc Duật Hy chú tấm làm một việc nào đến thế, hắn thầm thở dài, tay bắt di chuyển.
"Như thế này... được rồi, em nhấn đi."
"Thế này à?"
"Ừ... À không, qua đây."
"Đến đây à, tôi thấy được rồi đấy, nhấn nha."
"Không, chưa được đâu, qua đây chút đi..."
"Nhấn nha?"
"Khoan, không phải thế, đến đây... em ngốc quá!" Một lát sau Tư Cảnh Hàn phải mất kiên nhẫn mà mắng cô ra tiếng.
"Tôi không ngốc!"
"Cạch."
"Xoạch."
"Hơ, trượt rồi."
Cô nhìn cái sọt trống không, lại nhìn Tư Cảnh Hàn, hắn cũng nhìn cô khẽ than: "Tôi đã bảo không được hấp tấp rồi mà."
"Hư... tôi đúng là vô dụng. Tôi biết ngay anh sẽ chê tôi mà..."
"Không phải." Tư Cảnh Hàn giải thích, hắn thấy nước mắt cô nhiễu xuống, trong lòng có chút xót xa thoáng qua. "Tôi không phải muốn chê em đâu, đừng khóc, lại đây nào, làm thêm lần nữa."
Hoắc Duật Hy miễn cưỡng đi lại. Đưa tay cầm cần điều khiển.
"Không phải như thế, khi tôi nói em đừng vội, đừng run tay, làm lệch rơ moóc. Phải như thế này, sau đó buông tay, rồi... làm lại đi."
Lần này cô làm y hệt hắn nói.
"Cạch."
"Xoạch."
"A... Được rồi, được rồi này." Hoắc Duật Hy vừa thấy con thú bông liền vui đến nổi nhảy dựng lên, kết quả đầu của cô đập mạnh vào cằm của Tư Cảnh Hàn khiến hắn phải đau kêu ra tiếng.
Lúc cô lấy con thú hình cún quay lên thấy hắn đang ôm mặt thì mới ý thức có chuyện gì, giả vờ cô tội đi đến hỏi thăm: "Anh có sao không? Tôi không có ý, xin lỗi."
"Ừ." Dù vậy nhưng Tư Cảnh Hàn vẫn đau đến khó nói nên câu hoàn chỉnh, cô gái này đúng là ngịch ngợm.
Hoắc Duật Hy biết hắn đau thật, trong lòng hơi áy náy đi đến đưa tay sờ sờ cái cằm nhọn của hắn, "Hết đau này, hết đau này! Hôn xong cấm đau này!"
Cô đọc mấy lời ngớ ngẩn xong lại nhón chân lên hôn lên vết đỏ thật, dù chỉ là thoáng qua cũng khiến Tư Cảnh Hàn chấn động. Hắn không nghĩ sẽ có lúc cô chủ động làm ra động tác như với mình, trước đây không phải có mưu mô cũng là do hắn bí bách. Cho nên lúc này hắn thật có chút bị động theo hành động của cô mà chịu dẫn dắt.
"Thế nào? Hết đau chưa?"
"Hừ." Tư Cảnh Hàn không nhịn được cười một tiếng, một nụ cười có nét lạ lùng so với bình thường, hắn ừ một tiếng có chút thõa mãn.
Vì không muốn làm cô mất hứng nên hắn đành dẫn cô quay lại máy gắp, cho cô gắp thêm vài con nữa, nhưng chủ yếu là có hắn thì cô sẽ gắp được, còn một khi hắn buông tay cô ra thì đều vuột cả.
Tuy vậy, kết quả vẫn giúp cô ôm được rất nhiều con vật khác nhau, hai tay cũng ôm không hết nên Tư Cảnh Hàn phải cầm nước bồi cho cô uống, cô uống xong thì chép miệng: "Sao lúc nãy anh đi lâu quá vậy?"
Tư Cảnh Hàn thu lại ly nước, thản nhiên đáp: "Chỗ bán hơi đông nên phải xếp hàng."
"Ồ, chỗ đó vẫn đắc giống như trước đây nhỉ." Cô thoải mái ôm gấu bông đi về phía trước, tấm tắc.
"Ừ." Tư Cảnh Hàn ngắn gọn đáp, sau đó bổ sung: "Tiếp theo em muốn đi đâu?"
Không khó cho việc Hoắc Duật Hy nghĩ ra một địa điểm để đi đến, cô đã chuẩn bị sẵn cả một bụng rồi: "Giờ này chợ đêm còn chưa náo nhiệt, đi cũng không vui. Hay là chúng ta đến quảng trường đi, chỗ đó có khu đền thờ vừa mới trùng tu tấp nập khách lắm, với cả gần đến trung thu rồi, chắc là đông lắm đây, chắc vui lắm luôn."
"Em đi chùa không muốn cầu nguyện lại cầu đông vui?" Tư Cảnh Hàn thật hết cách với cô.
Hoắc Duật Hy cười tít mắt: "Thì chẳng phải chỗ đó dùng để ban phúc lành sao, nếu tôi đến đó cảm thấy vui vẻ sẽ cười nhiều hơn, mà một nụ cười bằng mười than thuốc bổ, như vậy là ban phúc cho tôi rồi."
Dù nói thế nào thì cuối cùng hai người vẫn băng qua một quãng trường dài để đến được chỗ kia, Tư Cảnh Hàn cũng bội phục Hoắc Duật Hy chạy nhảy như vậy mà không thấy mệt, đến nơi cô đã chạy rào rào đi tìm nơi thú vị, nhưng ở nơi thiêng liêng như vậy làm gì có chuyện quá hứng thú để cô vui đùa. Cô lại đành thôi, đi bên cạnh hắn để được đút uống nước.
Sảnh chính toàn mùi nhan trầm và những làn khói nghi ngút, quả thật có rất nhiều người, đa số là tín đồ đến dâng lễ, một bộ phận đang quỳ trên thềm hành lễ, một bộ phận khác đứng chờ đến lượt mình thắp hương. Đương nhiên cũng có những du khách đến đây tham quan hoặc người bản địa đến để tìm chỗ ngắm nghía như Hoắc Duật Hy, tạo ra cảnh đông đúc như ở hội Tết.
Tư Cảnh Hàn không bước vào, hắn đứng bên ngoài đợi cô.
Đến khi chơi chán Hoắc Duật Hy tự động mò ra, hút nước trong ly hắn đang cầm, uống xong cô phẩy tay đi tiếp, không quên ngoái đầu lại hỏi: "Này, sao anh không vào trong?"
Tư Cảnh Hàn theo chân cô đi dọc trên dãy hành lang dài để đến một khu thờ cúng khác, nghe cô hỏi hắn cười nhạt: "Người như tôi không phù hợp đến những chỗ như vậy, dù là dùng thân phận làm ăn ở bạch đạo hay tranh giành trong hắc đạo thì cũng không phù hợp."
Hoắc Duật Hy ồ một tiếng sực nhớ ra, rồi lại ồ thêm tiếng nữa: "Thế anh có tin vào phật không? Tôi thấy người ác chừng nào lại hay mê tín chừng ấy đó, sợ tuyệt tử, sợ chết yểu..."
Điều này càng làm Tư Cảnh Hàn cười đậm nét hơn: "Nói thế nào cho em rõ nhỉ? Mẹ tôi là người theo đạo thiên chúa."
"A... ra là vậy, thế lúc nhỏ mẹ anh có hay đưa anh đến nhà thờ để rửa tội không?" Lần đầu Tư Cảnh Hàn nhắc đến mẹ của hắn nên Hoắc Duật Hy rất tò mò, thậm chí cả gia đình hắn đến giờ cô cũng chẳng biết gì nên không nén nổi cảm giác hiếu kỳ đến chết đó.
Nhắc đến đây, khóe môi Tư Cảnh Hàn hơi cứng lại, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ hửng hờ: "Không."
"Tại sao?"
"Vì lúc nhỏ tôi không ngoan. Giống như em bây giờ vậy, không nghe lời nên bị cho ở nhà cả năm."
"Tư Cảnh Hàn, anh lại trêu tôi."
Hoắc Duật Hy muốn vung nắm đấm con con lên người hắn nhưng bị người kia bắt lại: "Em quên ở thánh địa không địa tạo nghiệt rồi sao?"
"Hứ." Cô là tin thật nên giật tay lại, cũng không dám phỉ nhổ hắn vì cô thật sự sợ mình mạo phạm đến bề linh thiêng.
Đi thêm một lát nữa thì đến hậu viện phía sau ngôi nhà thờ chính, nhưng chưa vào điện lễ của nhà thờ thứ hai Hoắc Duật Hy đã nhắm đến phía đám đông ở hành lang cuối dãy.
Cô kéo Tư Cảnh Hàn chạy nhanh đến, bảo hắn dùng chiều cao lợi thế ngó vào.
"Là xem chỉ tay thôi."
"Cái gì là xem chỉ tay thôi, mau, chúng ta cũng xem một chút." Hoắc Duật Hy không bằng lòng với thái độ của hắn.
"Không phải chỉ nói cho em nghe mấy lời tốt đẹp sao? Có gì đáng xem." Tư Cảnh Hàn càng khinh thường nói.
Hoắc Duật Hy lập tức hoảng hốt kéo hắn sang một bên: "Suỵt, cho dù anh không tin cũng không được nói như vậy trước mặt người khác biết không. Nhưng nói thế nào thì hôm nay tôi cũng phải xem cho bằng được, anh xem mặc anh, tôi tin, anh không tin, mặc anh."
Thế là Hoắc Duật Hy chen vào đứng xếp hàng, Tư Cảnh Hàn thấy cô và những người khác chen lấn, tay chân va chạm nhau lung tung thì không vui, cũng nép người vào đứng sau lưng cô, che chắn khỏi những người khác.
"Anh trai cao lớn gì ơi, có thể khom người thấp một chút không, tôi không nhìn thấy gì cả."
Hắn đứng không bao lâu, đã có người kêu.
"Phải đó, anh chàng đẹp trai này, cậu có thể nhường cụ già này đứng trước không."
Tư Cảnh Hàn cứ như con chim hạc đứng giữa bầy gà, số người réo gọi hắn ngày càng tăng lên. Có điều chỉ cần là người già hắn đều nhường chỗ, kéo Hoắc Duật Hy đứng ra phía sau, kết quả nhường hết một lượt hai người đã đứng vào vị trí chờ cuối cùng.
"Anh có biết chen không vậy hả, sao anh đề nghị anh cũng nhường hết là sao?" Hoắc Duật Hy bất mãn kêu lên.
Hắn thản nhiên đáp: "Ở thánh địa không được hung hăng, cũng không được cáu giận, nhường chỗ là tích đức."
"Anh..." Hoắc Duật Hy vung cánh tay chỉ vào hắn nhưng không nói được gì.
"Tôi không biết, người ta phàn nàn là anh, là chiều cao lố lăng của anh, nên anh cứ đứng mà xếp hàng, tôi chen vào là được." Cô lần nữa muốn xông vào nhưng bị Tư Cảnh Hàn kéo áo giật ngược lại, hắn nhíu mày: "Đừng vào đó, sẽ có người lợi dụng móc túi, trong ba lô của em đem không ít tài sản. Mất rồi, tôi không đền cho đâu."
"Ách..." Cái này hắn nói cũng đúng, cô vẫn là nên bảo vệ cái thẻ đen có cả khối tiền kia.
Cuối cùng cô vì tài sản đành thu liễm cùng Tư Cảnh Hàn đứng một bên dựa vào cột đứng chờ, phải qua rất lâu người mới vãn bớt, lúc này cũng đã ngã về chập tối.
Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy bước lên, người ở bàn xem chỉ tay là một người ông lão đã già, đeo một chiếc kính lão trông rất cũ, khuôn mặt ông có những nếp nhăn già nua, còn già hơn Hàn thúc. Nhưng lại mang nét thâm trầm, cổ kính và sâu sắc.
"Cô gái, cô muốn xem gì?" Ông cất giọng ồm ồm trầm thấp của người có tuổi nhưng đôn hậu.
Hoắc Duật Hy ngẫm nghĩ một lát sau đó cười bảo: "Xem tương lai đi, tương lai của cháu thế nào, có xinh đẹp, có giàu không? Có lấy được chồng đẹp trai không?"
Ông lão bật cười, những người còn lại cũng bật cười, chỉ có Tư Cảnh Hàn là nhíu mày.
"Được được, cô viết tử vi của mình ra đây, rồi đưa tay cho lão xem nào."
"Được, chờ một chút." Hoắc Duật Hy lập tức nhận lấy bút viết vào giấy, lúc này ông lão hơi ngẩn lên nhìn, lần này thì nhìn kỹ mặt của Tư Cảnh Hàn, đôi mắt già cõi càng thêm suy tư, ông thâm thúy hỏi:
"Cậu trai trẻ này, có muốn xem một chút luôn không?"
Tư Cảnh Hàn không cần suy nghĩ đã lắc đầu nhưng Hoắc Duật Hy quay lại nhìn hắn bảo: "Chờ lâu như vậy mà không xem sao, xem một quẻ thử xem. Biết đâu sau này anh lấy được một con khủng long làm vợ thì sau, nhân có hội này xin cải số."
Những người khách khác lại thêm một trận cười.
Tư Cảnh Hàn vẫn lắc đầu, nhưng Hoắc Duật Hy mặc kệ, dựa theo những hiểu biết về bát tự của Tử Mặc viết ra: "Đây là của hắn, ông xem xem sau này hắn thế nào?"
"Cô gái, lão không nhận xem quẻ nếu không được sự đồng ý của người khác, hơn nữa cậu trai đi cạnh cô là người đặc biệt, không phải chỉ xem bát tự là được."
Hoắc Duật Hy ồ một tiếng, chỉ nhìn mặt mà đã biết hắn đặc biệt rồi sao? Quả nhiên là rất lợi hại.
"Thế ông xem giúp, cháu sau này như thế nào." Cô vội đưa tay ra.
Ông lão xem quẻ nắm lấy bàn tay phải của cô, nhìn không bao lâu thì gật đầu: "Cô gái, cô yên tâm, tương lai của cô về sau tuy có trắc trở, nhưng về sau sẽ được bình an thuận lợi vượt qua, các nhân thiên tướng, cô có mệnh phú quý, dù trước kia hay sau này thì điều này cũng không thay đổi. Là đại phú đại quý."
"Thật sao?" Hoắc Duật Hy mừng rỡ kêu lên, cô không quên cười hì hì nhìn Tư Cảnh Hàn, hắn cũng nhìn cô cười bất đắc dĩ.
Ông lão xem chỉ tay lại nói: "Còn một điều nữa, là những điều cô mong muốn sau này đều sẽ thực hiện được, bất kể đó là gì." Một câu nói đầy ý tứ nhưng Hoắc Duật Hy không phát hiện ra điểm nào bất thường, cô cảm ơn ông lão đã xem giúp mình, muốn biếu cho ông một số tiền nhưng ông từ chối.
"Cô gái, tiền này của cô tôi không lấy được, cô cứ giữ lại. Xem như là tôi xem giúp cô."
"Hả, vậy sao? Nhưng thật ngại quá, cháu vẫn mong ông nhận lấy nếu không cháu sẽ thấy khó xử lắm."
Hoắc Duật Hy vùng vằng mãi ông lão mới nhận lấy.
Cô xem chỉ tay xong thì cùng Tư Cảnh Hàn đứng sang một bên nhường chỗ cho người khác, hắn biết cô còn muốn vào trong trong điện xem người khác bái phật nữa nên cầm lấy ba lô cho cô, nhàn nhạt dặn: "Bây giờ vào trong không được phá phách lung tung, tranh thủ ra đây còn đến chợ đêm để về nhà đúng giờ, không được thức khuya để đi chơi."
"Biết rồi, anh dặn tôi mãi có câu này ý." Cô lách người ra khỏi ba lô, cởi luôn áo khoác ngoài cho hắn. Chỉ cầm điện thoại vào bên trong bằng tốc độ nhanh nhất.
Tư Cảnh Hàn vẫn đứng góc cột chờ, bây giờ hàng quán của ông lão cũng vắng khách, trên hành lang ngoại trừ khách ra vào đại điện chỉ còn ông lão và hắn bất động.
Ông lão tranh thủ dọn dẹp lại bút và giấy, hành động chậm rãi nhưng chắc chắn, Tư Cảnh Hàn cũng không cố kỵ quan sát.
"Cậu trai trẻ, cậu qua đây giúp lão dọn nhấc cái bàn ra phía sau một chút đi." Không phải là một câu hỏi mà là một lời đề nghị mang ý lệnh không thể từ chối.
Đặc biệt Tư Cảnh Hàn cũng không có ý định từ chối mà đi đến, giúp ông.
Lúc hắn nhấc chiếc bàn đi ông lão cũng di chuyển theo, nhìn nét mặt nghiêng của hắn ông thở dài tiếc nuối: "Cậu trai này, tôi khuyên cậu một câu, mệnh của cô gái kia khắc với cậu, tốt hơn hết nên sớm tách ra nếu không... Cũng có một ngày cậu bị cô ấy hại chết."