Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 72: Màu mắt của bảo bảo




Hôm sau như thường lệ người tỉnh dậy trước là Tư Cảnh Hàn, đem cô từ ổ chăn ấm áp ra đối với cô là một việc rất tàn nhẫn. Dầu vậy, khi người kia đã muốn thì dù cô có hôn mê thật sự hắn cũng có cách khiến cô tỉnh lại.

"Không ngủ nữa, đến chỗ Mặc Lạc Phàm kiểm tra sớm, tôi còn có một buổi họp lúc 8 giờ." Tư Cảnh Hàn đứng bên giường kéo chăn của cô ra, nói.

"Hư hư hư..." Cô với giọng nói còn đang ngáy ngủ, nâng một mí nhìn hắn bảo lại: "Vậy anh cứ đi sớm đi, một lát tôi cùng Hàn thúc tự đi cũng được mà." Hà cớ gì bắt cô thức sớm đi cùng hắn đến đó rồi đưa cô trở lại biệt thự nhưng phải cho hắn vẫn kịp đến công ty. Quá trình phiền phức, còn phải chạy đi chạy lại ba nơi không cùng một đường nữa!

Lời cô nói rất hợp lý, cũng rất tiện nhưng Tư Cảnh Hàn không chịu, hắn nhất quyết ôm cô ngồi dậy, đi vào nhà vệ sinh.

Hoắc Duật Hy hậm hực lắm nhưng không thể chống đối lại hắn bằng cơ thể không lành lặn của hiện tại. Khi hắn đưa cô xuống nhà ăn thì phát hiện ra không khí hôm nay náo nhiệt hơn mọi khi, Lạc Tư Vũ và Mặc Lạc Phàm từ lúc nào đã ngồi sẵn vào bàn ăn, vừa thấy cô Mặc Lạc Phàm liền đưa tay lên vẫy vẫy.

Dường như Tư Cảnh Hàn cũng không được báo trước hai người kia sẽ đến nên mất mấy giây dừng lại hắn mới đi đến chỗ ghế ngồi, Mặc Lạc Phàm nhìn hắn bằng bộ dạng cà lơ phất phơ thường ngày cười hì hì bảo: "Mình thấy Tiểu Duật Hy đi đứng bất tiện nên nễ tình chúng ta là bạn bè mà đích thân đến khám cho cô ấy luôn."

Hàn thúc mỉm cười, đôn hậu nói: "Cậu Phàm thật có lòng." 

Hoắc Duật Hy ngược lại bĩu môi thầm nghĩ: Rõ ràng là muốn đến ăn trực mà còn mượn danh nghe thật tốt.

Hàn thúc kéo ghế của Tư Cảnh Hàn hay ngồi ra, thuận thế hắn đặt cô vào vị trí đó, gật đầu cảm ơn Hàn thúc rồi tự mình kéo ghế ngồi xuống cạnh Lạc Tư Vũ.

Hàn thúc xong việc đã dẫn người hầu ra ngoài, nhường không gian cho các vị chủ nhân trẻ.

Trong phòng ăn nhanh chóng bày ra cảnh tượng lạ lùng, chiếc bàn ăn hình chữ nhật dài mấy mét với vị trí chủ gia đình ở đầu bàn của Tư Cảnh Hàn được thay thế bằng Hoắc Duật Hy, bên tay phải cô là Mặc Lạc Phàm, tay trái có Tư Cảnh Hàn tiếp đến là Lạc Tư Vũ, ba người đàn ông ngồi xếp hai bên giống như tôn vinh vị nữ vương của tòa lâu đài.

Hoắc Duật Hy thì chẳng cảm thấy mấy vị trí này có gì lạ, vì đây cũng không là lần đầu cô ngồi ở vị trí của Tư Cảnh Hàn. Trên tay cô đã cầm sẵn muỗng và đũa, chỉ thấy ngồi ở vị trí này tuy nhìn thật oách nhưng chẳng gắp tới mấy món cả, gõ gõ đũa vào của Mặc Lạc Phàm, bảo anh gắp cô cho món trứng cá muối trước mặt anh.

Đương nhiên Mặc Lạc Phàm rất vui vẻ múc cho cô, chỉ là cái muỗng chưa đưa đến chén của cô đã có một ánh mắt sắc lẹm bắn bạt mạng về phía anh. Mặc Lạc Phàm rùng mình một cái rồi tự động cho cái muỗng ngược đường trở về miệng của mình.

Nhìn anh khổ sở nuốt ực xuống, Lạc Tư Vũ nhướng mày tỏ vẻ chia buồn.

Ngược lại Hoắc Duật Hy trợn mắt không hiểu, mắng anh một tiếng: "Mặc Lạc Phàm đáng ghét! Anh chơi em?"

Mặc Lạc Phàm oan cỡ nào cũng đành ho khụ khụ cười xòa, giả vờ như bản thân đang trêu cô thật.

Lúc này Tư Cảnh Hàn mới đưa muỗng đặt ít trứng cá muối vào bát của cô một cách thân sĩ, giống như đang bù đắp chuyện cô vừa bị Mặc Lạc Phàm gạt vậy.

Nhưng thật ra là đang lừa ai? Mặc Lạc Phàm thầm phỉ nhổ người đàn ông kia, hắn lựa chỗ cho Hoắc Duật Hy ngồi ở vị của bản thân làm gì, mục đích không phải để cho cô không phải ngồi cạnh một trong hai người anh và Lạc Tư Vũ. Chỉ cần cô ngồi ở vị trí đó, hắn ngồi một bên sẽ cách được cô với Lạc Tư Vũ ra, anh ngồi đối diện Lạc Tư Vũ nên cũng là thêm một chỗ ngồi nữa mới gọi là ngồi cạnh cô như hắn.

Hắn là cô ghi hận chuyện đem qua Lạc Tư Vũ ôm cô đứng trước mặt hắn mà!

Từ đầu tới cuối ý tứ của Tư Cảnh Hàn hai người đàn ông kia đã hiểu quá rõ, nhất là Lạc Tư Vũ nên hắn chung qui giữ im lặng, đúng thân phận của một người đến ăn trực.

Đột nhiên Hoắc Duật Hy sực nhớ đến một chuyện, bỏ qua việc Tư Cảnh Hàn đang gắp thức ăn cho mình, cô chồm người nhìn về phía Lạc Tư Vũ, ngượng ngùng nói: "A Tư, hôm qua thật xin lỗi, đã làm bẩn áo của anh."

Lạc Tư Vũ có chút lạnh nhạt nói: "Không sao đâu."

Nhưng Hoắc Duật Hy vẫn thấy áy náy, cô lắc đầu: "Không được đâu, áo của anh chắc chắn rất đắc, một lát tôi lấy một cái mới đền cho anh."

Mặc Lạc Phàm ngồi một bên nghe thế không nhịn được cười một cái hứ, sau đó múc vội thức ăn bỏ vào miệng, cúi đầu để giấu ý cười. 

Lần trước anh bị đánh thế nào chắc cô còn chưa biết, mà hả hê nhất là cái tên Lạc Tư Vũ ngông cuồng lần này biết đâu cũng được lĩnh giáo, cho hắn chừa cái tội cười nhạo anh.

Ngay cả Lạc Tư Vũ giật mình, nghe cô nói câu này xong hắn đúng là không giữ được vẻ hững hờ nữa, đưa mắt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

Sắc mặt Tư Cảnh Hàn quả nhiên không tốt, thức ăn hắn gắp đang chuẩn bị đưa vào chén của cô liền biến thành một cái hất xuống, rồi lạnh lùng giật đũa lại.

Áo sơ mi mới của nam giới ở đâu mà cô có ngay để đền? Chẳng phải là lấy từ tủ quần áo của hắn ra sao? Cô cư nhiên dám lấy quần áo cô mua cho hắn tặng cho đàn ông khác, đúng là gan to bằng trời.

Ai ngờ, Hoắc Duật Hy cũng chẳng để ý biết thái độ của Tư Cảnh Hàn lúc này, còn nói thêm với Lạc Tư Vũ: "Chuyện hôm qua thật sự rất cảm ơn anh A Tư, nếu không có anh tôi cũng không biết phải làm sao nữa, có khi đã chết rồi cũng nên."

Câu này không biết cô nói có mang hàm ý hay không, nhưng ba người đàn ông nghe sao cũng giống như là cô đang nhấn mạnh việc Tư Cảnh Hàn bỏ cô lại, làm cô suýt chết, là hắn!

Là Tư Cảnh Hàn đáng tội, đáng trách!

"Tiểu Hy, em cảm ơn sai người rồi, hôm qua người hạ tên lính kia là anh, không phải A Tư đâu." Mặc Lạc Phàm oan oan miệng kể công, nhưng Hoắc Duật Hy lại khinh thường không tin: "Anh gạt ai đấy Mặc Lạc Phàm, ngay cả ngồi xe với em còn sợ hãi kêu la thảm thiết mà còn ở đây khoác lác. Anh có thể cầm nổi súng lục không nói, nhưng với cái vẻ của anh mà bắn, chắc là trúng em đầu tiên đấy chứ cứu người gì!"

Bị khinh thường, Mặc Lạc Phàm muốn giãy đành đạch lên, ấm ức lắm ngậm lấy muỗng của mình liếc xéo Lạc Tư Vũ tranh hết công cũng không biện minh được gì cho bản thân.

Lạc Tư Vũ thấy thế lên tiếng can giải cho bạn thân: "Tiểu Hy, không có gì đâu, tuy là anh cứu được em nhưng nếu không có cậu ấy thì mọi chuyện cũng rất khó khăn."

"Thế sao?" Hoắc Duật Hy vẫn giả vờ bán tín bán nghi nhìn Mặc Lạc Phàm, anh giận dỗi không thèm nhìn cô nữa, lúc này cô mới cười nịnh nọt, múc một muỗng rau mầm bỏ vào chén của anh, cười dễ thương: "Phàm ca, đừng giận nữa, chỉ đùa thôi, Tiểu Duật Hy biết anh rất giỏi mà, cảm ơn anh chịu không?"

"Vậy còn nghe được." Mặc Lạc Phàm khá dễ bị dụ ngọt, chưa chi đã đồng ý.

Lúc này bàn ăn có bốn người nhưng chỉ có ba người tương tác với nhau để Tư Cảnh Hàn ngồi im lặng như bức tượng xinh đẹp. Đến khi Mặc Lạc Phàm vợt miếng rau mầm đưa lên miệng, thì "Oang" một tiếng làm anh hết hồn rơi luôn cái muỗng trên tay xuống. Tiếp sau đó là giọng nói lạnh cực của người đàn ông nào đó vang lên, hắn hỏi Hoắc Duật Hy với thái độ không thân thiện: "No rồi sao, còn có biết gắp thức ăn cho người khác?"

Ai biết được từ lúc cô đem muỗng rau mầm lên ánh mắt của hắn đã chạy theo nó để rồi rơi vào bát của tên ăn trực Mặc Lạc Phàm! 

Hắn ngồi gắp cho cô, cô lại gắp cho một tên đàn ông khác ngay trước mặt hắn?! 

Mặc Lạc Phàm nuốt bọt ực một tiếng nhìn Hoắc Duật Hy, Hoắc Duật Hy cũng sợ hết hồn nhìn Tư Cảnh Hàn.

Sao đột nhiên hắn lại nổi giận nữa rồi, cô làm sai chuyện gì sao?

"Cảnh Hàn, mình thấy..."

"Lạc phó tổng, hình như anh cũng no rồi thì phải?"

Ngay cả Lạc Tư Vũ muốn đỡ lời cho Hoắc Duật Hy cũng bị Tư Cảnh Hàn giày xéo, hắn đành thôi không nói nữa, cố gắng dửng dưng ăn tiếp phần của mình. 

Sau đó Tư Cảnh Hàn lại nhìn Hoắc Duật Hy, cô vội cụp mắt tránh đi.

"Em nói đi, no rồi?" Hắn cố tình hỏi.

"Không có..." Cô rù rì nói, xẹp hẳn khí thế lanh lợi như lúc ăn hiếp Mặc Lạc Phàm.

"Nhưng tôi thấy em no rồi mới lo được chuyện bao đồng như vậy." Hắn mỉa mai. "Hay tay chân hồi phục rồi, nếu thế hôm nay đến công ty đi làm luôn đi."

Hoắc Duật Hy đảo mắt, khuấy khuấy cái muỗng trong tay, nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao hắn tức giận đùng đùng, đành thành thật nói: "Tôi không biết đã làm sai cái gì mà. Anh nói đi, sẽ không như vậy nữa." 

Nói xong, cô ngước đôi con ngươi to tròn, long lanh lên nhìn Tư Cảnh Hàn, đôi môi đỏ chúm chím đầy hối lỗi, một bên má đã dán băng gạc nhưng bên còn lại không bị thương vẫn đủ sức hồng hào đáng yêu vô ngần, cô còn chớp mắt một cái khiến tâm tình hắn phải sao động.

Hắn hừ một tiếng quay đi. Hoắc Duật Hy lập tức nói tiếp: "Được không, tôi nhất định sửa lỗi. Tôi hứa mà..."

Cơn giận của Tư Cảnh Hàn vẻ nhu thuận, đáng yêu này của cô mà hơi hòa hoãn lại. Nhưng cuối cùng vẫn tỏ ra lạnh lùng vì không muốn cho hai người đàn ông còn lại thấy được biểu cảm đẹp mắt này của cô:

"Em tự mà suy xét lại đi, ngoan ngoãn ăn một chút, đừng hở một tý là lại nói chuyện. Khi ăn, tôi không thích ồn ào!"

Mặc Lạc Phàm nhún vai nhìn Lạc Tư Vũ, hai người thấy Hoắc Duật Hy ồ một tiếng từ đó liền yên ắng ngồi sát vào Tư Cảnh Hàn, chờ hắn lấy thức ăn cho mình, thậm chí có cảm tưởng cô còn có thêm một cái đuôi không ngừng quẫy quẫy quẫy cho hắn thấy cô ngoan.

Cả hai thầm thở dài trong lòng, xem ra cũng nghe lời người kia không ít. Vậy mà còn cố tình kéo hai người khổ mệnh này vào cho tên độc tài kia xéo sắc oan uổng.

Vì Mặc Lạc Phàm đã đến tận nơi nên Hoắc Duật Hy không cần đường xa đến Á Luật Tư nữa. Sau khi ăn sáng xong Tư Cảnh Hàn đành để cô ở lại biệt thự cùng Lạc Tư Vũ lên xe đến công ty dự họp theo kế hoạch.

Hoắc Duật Hy nửa nằm trên sa lon vảnh ngón tay ăn trái cây, còn Mặc Lạc Phàm thì ngồi xem mấy vết thương rồi thay thuốc cho cô y hệt một tên khổ sai. Người hầu đứng bên cạnh nghe anh và cô chí chóe lời qua tiếng lại với nhau phải cố gắng che miệng mới không cười ra tiếng. Hàn thúc theo thói quen bây giờ đang ở vườn hoa nên cả biệt thự trên dưới bây giờ cô là lớn nhất.

Nhưng nằm một chút, cô vẫn thấy buồn miệng nên mở lời bảo: "Hai em ra phía sau nói với Tiểu Mễ chị muốn ăn chè hạt sen, rồi phụ Tiểu Mễ nấu cho chị vài bát đãi cậu Phàm luôn nhé."

"Vâng ạ." Hai hầu nữ lập tức đi ngay.

Ở trong phòng khách không còn ai nữa Mặc Lạc Phàm mới bĩu môi: "Rõ ràng là em muốn ăn còn nói đãi anh cái gì?"

Hoắc Duật Hy cười hì hì không trả lời. Anh lại nói tiếp: "Rõ ràng một cô gái như em bị hành hạ ra thê thảm như vậy thì sức khỏe cũng mất vài ngày mới ổn định được chứ làm gì có việc ngồi đây đòi ăn lắm thế!"

"Ai nói sức khỏe em có vấn đề, hôm qua không đi nổi là bởi vì nhịn đói quá lâu thôi. Ăn no liền khỏe lại, có cái gì mà phải chờ hồi phục, còn mấy vết thương này không phải chỉ gây đau hơi nhiều thôi sau, có làm ảnh hưởng đến nội tạng đâu mà ăn không nổi?" Cô phản bác.

Mặc Lạc Phàm hết nói với cô, lúc sau khi nghĩ gì đó anh cười tội nghiệp cho Tư Cảnh Hàn: "Ha, Tiểu Bạch hắn đúng là đáng thương, rước vào nhà một cái của nợ đã giỏi phá của lại còn tham ăn, mỹ nữ người ta ai cũng sợ béo không dám ăn, chỉ có em đấy Hoắc đại tiểu thư, ăn sắp thành một con khủng long rồi!"

Lời anh vừa dứt Hoắc Duật Hy đã dùng sức đạp cho anh một cái ngã ra sau, tiếp đó là những cái đánh dồn dập: "Ai là khủng long!? Anh dám nói em là khủng long, anh đáng ghét! Mặc Lạc Phàm, em về sẽ nói với hắn cho hắn lột da anh!"

Mặc Lạc Phàm kêu la oai oái xin tha, anh không dám đùa chống trả lại cô vì sợ đụng đến vết thương của cô, Tư Cảnh Hàn về thấy nhất định đem anh giết bỏ nên chỉ biết né tránh thôi:

"Được được được, đại tiểu thư tha mạng, anh sai rồi em đừng đánh nữa... Em xinh đẹp nhất, duyên dáng nhất chịu không? Oái..."

"Bộp bộp bộp" Hoắc Duật Hy lấy đồ đấm bốp gõ lên người anh thêm mấy cái nữa mới hả dạ ngồi lại chỗ của mình, "Vậy còn nghe được."

Mặc Lạc Phàm mếu máo thở dài, "Em bớt tính khí hung dữ này lại đi, nếu không chẳng đàn ông nào dám cưới em đâu."

"Cho dù em muốn gả thì bây giờ còn gả được sao?" Cô băng quơ nói nhưng Mặc Lạc Phàm lại hiểu cô đang ám chỉ mối quan hệ của cô và Tư Cảnh Hàn không cho phép cô nghĩ đến những chuyện đó. Anh không biết nên nói gì hơn, bỗng cảm thấy thật tội nghiệp cho cô gái nhỏ này.

Không khí trong phòng khách chỉ vì câu nói vừa rồi mà đột ngột trở nên cứng nhắc, có chút lúng túng đạm mạc, Hoắc Duật Hy ghét cảm giác này, cô mở lời trước: "Nhưng mà Mặc Tiểu Phàm, anh nói hôm qua chỗ các người đưa em đến là ở đâu vậy?"

Lông măng của Mặc Lạc Phàm vì cách gọi của Hoắc Duật Hy dựng cả lên, anh chỉ trời, chỉ đất, chỉ mũi kêu: "Em gọi anh cái gì vậy? Không được gọi cái tên thiếu mạnh mẽ như vậy, phải kêu anh là anh Lạc Phàm, anh Lạc Phàm, Mặc Lạc Phàm biết không? Cái gì mà Tiểu Phàm chứ?!"

Không vì thái độ của anh mà Hoắc Duật Hy thay đổi ý nghĩ, cô khịt mũi bảo: "Nếu anh còn không trả lời em ngay thì em sẽ gọi luôn là Mặc Tiểu Tiểu, Tiểu Phàm Phàm, từ đây về sao dù đi đến đâu, đặc biệt là bệnh viện của anh đó, em sẽ đại cáo thị chúng khắp nơi, cho cả thế giới này biết, bàn tay vàng của giới y học là một tên cá chép nói nhiều!"

Mặc Lạc Phàm khóc không ra nước mắt, nếu không phải vì cô có Tư Cảnh Hàn chống lưng thì xem anh trừng trị cái vẻ giảo hoạt này thế nào. Vẻ mặt của anh ủ rũ xị xuống làm Hoắc Duật Hy vô cùng vui vẻ, cô dùng chân chỉ chỉ vào bụng của anh, lên giọng nữ hoàng: "Sao, mau nói em nghe xem, cái chỗ quỷ quái đó là cái gì nào."

Mặc Lạc Phàm hậm hực vỗ bộp vào chân cô một cái, ném cái hòm thuốc sang một bên, với tay lấy miếng táo trong dĩa, tóp tép nhai, nuốt ực rồi khinh bỉ một hơi: "Đúng là ngốc, có thế mà cũng không biết, hôm qua chẳng phải A Tư nói rồi sao, đó là phòng hội nghị của tổ chức đấy, em lo khóc nhè nên không để ý chứ gì?"

"Phòng hội nghị của tổ chức?"

"Đúng thế." Mặc Lạc Phàm tỏ ra am hiểu nói tiếp: "Căn nhà hôm qua chính là trụ sở của Vong, cái ghế hôm qua em ngồi chính là ngai cao của người đứng đầu tổ chức - Thượng nhân của Vong mà bao nhiêu người mơ mộng."

Suốt những năm qua dù bên cạnh Tư Cảnh Hàn nhưng chưa lần nào hắn ở trước mặt cô nhắc đến tổ chức, cô cũng chưa từng lui tới bất cứ nơi nào trong giới hắc đạo mà hắn quản lý, có thể nói những hiểu biết của cô về thế giới sống thứ hai của Tư Cảnh Hàn bằng không, càng không hiểu được những cuộc giao tranh đẫm máu trong lý thuyết thực tế là như thế nào. Mỗi lần cô nhìn thấy hắn luôn là sự chỉnh chu, đẹp đẽ nhất, hiện thân của một con người lành lặn bước ra từ những cuộc tẩy huyết, hắn như một chiến thần bất bại, không bất cứ thế lực nào có thể tổn thương đến hắn. Một con người bằng sắt đá thật sự.

Ngoại trừ một màn ba năm về trước, sau phát súng lấy đi máu của bảo bảo thì cô không còn thấy gì nữa, chắc cô ngất liệm đi, hoặc cô đau tưởng chết đến nỗi những thứ diễn ra tiếp theo cô chẳng còn nhớ được gì. Đoạn ký ức kia chỉ dừng lại ở khoảnh khắc đó, máu từ cánh tay nắm chiếc khăn quấn bảo bảo nhỏ dài ướt đôi chân mày, thấm qua hàng mi của hắn, phủ kín nhuộm luôn màu của nốt ruồi son, chằng chịt những tiếng vang của súng đạn và hơi thở của sinh linh, chỉ có thế. Đến cùng chỉ có thế, cô không nhớ thêm được gì.

Cho đến hôm qua, xem như là lần đầu danh chính ngôn thuận được khai phá một nửa còn lại thế giới sống của hắn, lần này thì cô nhớ và chứng kiến thật rõ ràng, cô mới biết chạm đến tận cùng nhân tính là thế nào. Một chuyện rút gân chân của Mạc Quyết cũng chỉ là một nghi lễ nhỏ trong những đợt thanh trừng. Mà một khi đã giao tranh trực tiếp thì hoặc là ngươi chết, hoặc là ta chết, ta và ngươi giẫm lên máu của nhau mà sống, không khoan nhượng, mà nhún nhường là yếu hèn, là chết.

"Sao thế, sợ rồi à?" Khuôn mặt của Mặc Lạc Phàm đột nhiên phóng to trước mắt làm Hoắc Duật Hy giật cả mình rời khỏi dòng suy nghĩ, cô đẩy đầu anh sang một bên, lấy lại bình tĩnh rồi hỏi tiếp: "Vậy hắn đưa em đến đó là để giúp em trút giận thật sao?"

Mắt của Mặc Lạc Phàm lập tức sáng lên, vì vấn đề này có rất nhiều chuyện để nói cho thõa thích, anh thẳng thừng cầm đĩa trái cây lên, ăn liên tục hai miếng cam khác, chép chép miệng: "Có thể nói là vậy, mà cũng không hẳn là vậy."

"Là sao chứ, anh nói ra xem, đừng úp úp mở mở thế mà." Hoắc Duật Hy chồm dậy, cũng thuận tay lấy một miếng cam.

Mặc Lạc Phàm chỉ lên vết thương trên mặt của cô: "Em xem, đến cả Tiểu Bạch cũng chưa đánh em lần nào mà bọn người kia suýt nữa là hủy dung của em rồi, nghiêm trọng hơn bọn họ còn động tay động chân lên người em. Tên Tiểu Bạch tính chiếm hữu mạnh như vậy, có thể nói một khi đã là người của hắn thì chỉ mình hắn có phép hủy hoại, những người khác không đủ tư cách đụng vào. Cho nên dù cuối cùng em có bị gì thì cũng phải là do hắn làm, hiểu không? Hắn làm tất cả cũng một phần vì bản thân hắn không thích bị người khác chạm vào đồ của mình thôi."

Anh một mạch nói xong, lại thấy bản thân thật đáng chết, nói ra một tràn lời này chẳng khác nào sát muối vào vết thương của cô. Quả thật trong màu mắt của Hoắc Duật Hy đã có sự ảm đạm, cô khô khốc mà nhạt giọng lên tiếng: "Hóa ra cũng chỉ bởi vì em là sủng vật của hắn thôi."

Mặc Lạc Phàm không nói gì nữa, anh nhìn cô, đôi mắt nói lên một tia thương xót và áy náy.

Tiểu Hy, xin lỗi, hoàn cảnh buộc lòng anh phải nói thế, Tiểu Bạch và em, định sẵn không có kết quả tốt.

Nhưng bất ngờ hơn dự tính của anh, Hoắc Duật Hy đã nhanh chóng khôi phục được vẻ điềm nhiên, cô đảo mắt một vòng lại chỉ vào mũi anh, "Nhưng quái lạ Tiểu Phàm ca, hắn đại kỵ đàn ông khác chạm vào em, thân thiết với em, vậy tại sao anh bất kính với em N lần rồi mà anh vẫn còn sống nhỡn nhơ quá vậy?"

"Há há há." Mặc Lạc Phàm càng cười lên đắc chí: "Cái này là anh có bí kíp nha."

Hoắc Duật Hy quả thực tò mò, kê mặt vào gần sát nhìn anh: "Thế nào, bí kíp gì? A... chẳng lẽ anh không phải đàn ông?!"

Nói xong cô đưa tay lên che miệng để thể hiện sự kinh ngạc tột cùng: "Phải lắm nha, lần nào anh ở gần Tư Cảnh Hàn hay Lạc Tư Vũ đều cứ lượn lờ ôm lấy hai người kia, Mặc Lạc Phàm, chẳng lẽ... anh thật sự thích đàn ông?!"

Mặt của Mặc Lạc Phàm đen như nhọ nồi, anh rống lên: "Bà cô ơi, em thôi đi, anh là trai thẳng! Không là cong cũng chẳng phải thụ! Hắn không giết anh mỗi khi anh đến tìm em là vì hai chúng ta có cùng màu mắt!"

Mặc Lạc Phàm đứng phắt lên quệt mũi dõng dạc nói.

Hoắc Duật Hy đơ mất mấy giây rồi vùi mặt vào gối cười sặc sụa, đến cả nước mắt cũng chảy ra. Không ngờ Mặc Lạc Phàm cũng biết cong với thụ là cái gì, xem anh kìa, tức đến độ đỏ mặt tía tai luôn. Người đàn ông cao lớn như vậy mà tính nết vẫn còn trẻ con lắm, vừa chọc đến đã kêu la om sòm phân bua ra lẽ mới chịu.

Dường như thấy thái độ của mình có hơi quá nên Mặc Lạc Phàm lại ngồi bịch xuống cạnh Hoắc Duật Hy, như bong bóng xì hơi, ảo não:

"Tiểu tổ tông ơi anh xin em đừng gắn ghép lung tung anh như vậy, Nam Nam nhà anh rất ngốc, lại dễ tin người, nếu để con nhóc đó mà nghe được rồi đồn ra ngoài là đời này anh không gả được luôn đấy!"

Hoắc Duật Hy lau nước, dù vậy vẫn không ngăn được mấy tiếng khúc khích. Cô hơi đắc ý, giả vờ thở dài tựa lưng vào ghế, "Vậy phải còn coi hiểu biết của anh về Na Mộc Lệ được bao nhiêu."

"Hả, chuyện Na Mộc Lệ đã xong rồi em vẫn còn muốn tìm hiểu gì sao?" Mặc Lạc Phàm ngạc nhiên. 

Hoắc Duật Hy gật đầu, tỏ vẻ đương nhiên.

Bởi vì nếu đúng như Na Mộc Lệ nói thì cô ta là một lớp vỏ bọc được chuẩn bị từ năm năm trước, nhưng không hẳn là để bảo vệ cho cô, mà cô cũng là một lớp vỏ bọc khác cho một người khác nữa. Cô muốn biết người đó là ai!

Mà thông qua chuyện của Na Mộc Lệ này phát hiện vài chi tiết cũng là điều rất có khả năng.

Đương nhiên cô không nói ý nghĩ này cho Mặc Lạc Phàm biết, chỉ bảo: "Em muốn biết rốt cuộc Na Mộc Lệ kia có gì tài giỏi mà được bá tước Anh kia yêu thích như vậy, bất chấp thân phận của cô ta mà nhất định phải lấy cho bằng được."

"Ồ, cái này dễ." Mặc Lạc Phàm hào phóng nói.

Tuy nhiên Hoắc Duật Hy lại bổ sung: "Nhưng trước tiên anh phải giải thích vì sao chúng ta có cùng màu mắt nên Tư Cảnh Hàn đặt xá không bóp chết anh kìa." Cô lại chỉ chỉ chân vào người anh.

Mặc Lạc Phàm gãi gãi đầu, mái tóc màu nâu đất cũng vì vậy mà hơi rối lên, tăng thêm vẻ mị hoặc cho khuôn mặt con lai điển trai của anh.

Bằng một giọng thật thấp anh rù rì: "Làm sao anh biết được chứ, đối với tên đó nhìn người thế nào làm sao anh hiểu được. Chắc vì anh với em cùng một màu mắt khiến hắn có cảm giác hai chúng ta là anh em đấy mà, theo di truyền thì màu mắt của con cái là di truyền từ mẹ đấy!"

Hoắc Duật Hy chu môi, nghi hoặc: "Có chuyện dễ dàng như thế nữa sao? Vậy chẳng phải sau này ra đường thấy đứa trẻ nào có màu mắt giống em thì đều là con của em hết chắc?"

"Không đâu, màu mắt của nó không giống em đâu!"

Hoắc Duật Hy chớp mắt, không hiểu vì sao trái tim đánh thịch một cái, vội hỏi: "Sao anh biết? Còn phản ứng nhanh như vậy nữa?"

Mặc Lạc Phàm kê sát mặt lại gần cô, trong mắt đầy vẻ nghiêm túc khiến cô phải khẩn trương theo vì sự việc tiếp theo anh sắp nói ra: "Bởi vì em còn trẻ con hơn con nít nữa, nhõng nhẽo hoài như vậy, làm sao làm mẹ người ta mà đòi sinh bảo bảo có màu mắt giống mình đây? Sinh bảo bảo ra có khi còn tranh ăn với nó nữa! Cho nên không có bảo bảo nào chịu làm con của ma ma tham ăn như em đâu, em không cần mong. Hê hê hê..."

Biết đã bị anh trêu, Hoắc Duật Hy nắm đấm tay mềm mại lại đấm một cái vào mặt anh nhưng Mặc Lạc Phàm nhanh chóng né được, anh cười càng tươi hơn, một nụ cười rất ngứa đòn làm Hoắc Duật Hy hậm hực đập gối xuống, phụng phịu. 

"Chè tới rồi tiểu thư."

Vừa hay lúc này Tiểu Mễ mang hai bát chè hạt sen lên, Mặc Lạc Phàm giúp cô đón lấy, vui vẻ nói một tiếng cảm ơn, Tiểu Mễ gật đầu đáp lễ.

Cầm bát chè, Mặc Lạc Phàm cụp mắt xuống ngửi ngửi, khuấy khuấy mấy cái liền tự mình ăn một mạch chẳng nói năng gì, cuộc nói chuyện cũng vì vậy mà gián đoạn.

"Mặc Tiểu Phàm này, anh bị bỏ đói bao lâu rồi hả? Anh nói em ăn nhiều, anh còn ăn lắm hơn. Từ từ thôi, bỏng bây giờ." Hoắc Duật Hy xoay cái muỗng, nói.

"Hứ, em thì biết gì." Mặc Lạc Phàm khịt mũi một cái, lại cắm cúi ăn.

Tiểu Mễ bật cười, Hoắc Duật Hy lại nói: "Chút nữa em mua giúp chị cái này, cái này, rồi cái này nữa..." 

Tiểu Mễ nghe Hoắc Duật Hy dặn dò thêm vài điều nữa mới lui ra ngoài.

Trong lúc này, không ai để ý, ánh mắt Mặc Lạc Phàm lại nhìn về phía vườn cây như một bức tranh đóng khung trong cửa sổ sát mặt đất, rồi nhìn vào bát chè đang ăn dở.

Anh thở dài.