Cmn Lạc Tư Vũ, miệng bị rách một chút mà lôi gia đến đây chữa cho cậu à?!"
Mặc Lạc Phàm rống lên với Lạc Tư Vũ ngồi đối diện.
Lạc Tư Vũ không nói gì, ngồi trên ghế salon, khoác tay lên tay dựa.
"Đúng là không nghiêm trọng, nhưng cũng không thể mang vẻ mặt này đến buổi tiệc. Cậu giúp tôi cẩn thận làm mờ một chút là được."
Mặc Lạc Phàm tức muốn thổ quyết, túm lấy cổ áo chỉnh chu của Lạc Tư Vũ: "Mẹ nó, cậu gạt ai hả? Lão nhị của "Vong" mà một chút thuật dịch dung cũng cần tôi làm sao, tôi không tin người đào tạo đám lính đánh thuê khủng bố như vậy thì có thể tầm thường như vậy!"
"Không phải lính đánh thuê, mà là đặc công. Nói chuyện có ăn học chút đi!" Lạc Tư Vũ lạnh nhạt nói, thái độ ung dung nhìn Mặc Lạc Phàm. Hắn biết vừa rồi đã phá hỏng chuyện tốt của anh, nhưng như thế đã làm sao? Tên hoa hoa công tử này không ăn chơi trác táng cũng phá hoại đời con gái nhà lành, không dạy dỗ một chút chính là thất đức.
Lạc Tư Vũ dùng sức đẩy Mặc Lạc Phàm sang một bên, anh ai oán mở hòm dụng cụ ra. Nếu không phải bình thường đánh không lại hai tên ác ma này thì anh nhất định tẩn cho một bài học tức khắc.
"Tại sao hắn đánh cậu?" Mặc Lạc Phàm nhìn vết thương trên miệng Lạc Tư Vũ hỏi.
"Không biết, tự nhiên hắn nổi điên."
Mặc Lạc Phàm đang chấm chấm lên mặt Lạc Tư Vũ thì hơi khựng lại: "À, Tiểu Duật Hy đâu, sao không thấy xuống?"
"Hắn đem đi rồi."
"Cái gì?! Quả nhiên là nổi điên thật rồi." Mặc Lạc Phàm thoáng nghĩ ngợi rồi lắc lắc đầu.
__________
Tư Cảnh Hàn của Tập đoàn Tư thị ba năm trước thành công cấy ghép tế bào da ở mặt, từ đó quang minh chính đại xuất hiện trước công chúng, một phú khả địch quốc nhất bậc dung nhan. Trở thành vị đế vương người người ước mong nhìn thấy một lần.
Một thông tin hoàn hảo không sai sót, Tư Cảnh Hàn xuất đầu lộ diện với khuôn mặt thật ở thương giới không chút hoài nghi.
Nhưng Thượng nhân của "Vong" là ai, rốt cuộc có bộ dạng thế nào thì vẫn mãi chìm trong đáy cất. Không ai ngờ đến đế vương trong truyền thuyết sở hữu dung nhan tuyệt vời lại là người đứng đầu của của một thế lực ngầm đáng sợ, trãi qua gió tanh, mưa máu, không màn nhân tính đạp dưới chân xương thịt của kẻ thù để đứng lên vị trí cao nhất.
Lạc Tư Vũ đến buổi tiệc cũng là nửa giờ sau đó, Tư Cảnh Hàn đã cùng Hoắc Duật Hy tiến vào đại sảnh từ lâu.
Nơi đây tiếng nhạc nhẹ nhàng hòa lẫn hương hoa, rượu ngon phảng phất.
Hoắc Duật Hy khoác tay Tư Cảnh Hàn, cô không đeo giày cao gót nên chỉ đứng ngấp nghé trước ngực hắn, còn chưa chạm đến đầu vai.
"Tư tổng, thật vinh hạnh, vinh hạnh được ngài đến mừng buổi tiệc nho nhỏ này của tôi." Lâm Tác Nguyên cười đến không khép miệng lại được, hướng Tư Cảnh Hàn nịnh nọt.
"Lâm thị trưởng khách sáo rồi, vẫn là sau này còn nhiều việc cần thị trưởng đây giúp Cảnh Hàn thông qua."
"Ha ha ha, dĩ nhiên, dĩ nhiên. Chỉ cần Tư tổng đây lên tiếng, Lâm mỗ nhất định không từ nan." Lâm Tác Nguyên cười phá lên, Tư Cảnh Hàn cũng cong khóe môi nhưng vẫn là nụ cười không chạm đến đáy mắt. Hoắc Duật Hy đứng một bên giống như một bình hoa trưng cho hắn.
"Vị tiểu thư ở cạnh Tư tổng đây là?"
Dung mạo quá đỗi bắt mắt cùng dáng vóc tiêu hồn của cô gây ra không ít sự chú ý của những người đàn ông có mặt ở bữa tiệc, dù rằng bên cạnh mỗi người đều có tình nhân dự tiệc hoặc phu nhân danh chính vẫn không khỏi ngoái nhìn.
Chỉ là dù thế nào vẫn chỉ là nhìn, nếu Tư Cảnh Hàn không lên tiếng thì không ai dám động đến người đi bên cạnh hắn.
Nghe người khác hỏi đến mình, Hoắc Duật Hy hơi mất tự nhiên, cô vốn không quen với thể loại yến tiệc xả giao này, Tư Cảnh Hàn ba năm nay bay đi bay lại giữa các nước. Một tháng đôi khi chỉ ở nhà chỉ một tuần, còn lại đều là công tác hoặc ở công ty, hơn nữa hắn cũng không thích mang cô ra ngoài, chắc có lẽ vì sợ gặp người của Hoắc gia, hoặc có lẽ đơn giản là vì tình nhân bên cạnh hắn đầy rẫy, muốn một người cùng hắn tới lui cũng giống như lựa hoa trong chậu.
Bữa tiệc hôm nay cô chẳng qua chỉ là bước bình phong thuận tiện có sẵn trước tầm mắt của hắn, cứ như vậy cứ giả đường hoàng, vui vẻ hoàn thành vai trò của một người tình không bao giờ lấy.
Tư Cảnh Hàn hơi nghiêng đầu nhìn Hoắc Duật Hy, hắn chỉ nhìn thấy đôi mi dài cong vút, chiếc mỗi xinh xinh và môi môi quyến rũ của cô, không nhìn thấy đáy mắt màu hổ phách, không nhìn thấy biểu cảm chân thực đằng sau lớp trang điểm dày.
"Cô ấy à?" Tư Cảnh Hàn lại đánh mắt về phía mấy người đàn ông bên cạnh Lâm Tác Nguyên. Bọn họ vừa nhìn thấy ánh mắt của Tư Cảnh Hàn nhìn mình thì hơi khựng lại, vấn đề tình nhân hay phụ nữ đi bên cạnh các phú thương là điều hiển nhiên, không là người mẫu, diễn viên cũng phải có một dung mạo vượt trội. Nhưng là Hoắc Duật Hy lại sở hữu một dung mạo rất thoát tục so với những tình nhân dạ tiệc có nhan sắc xinh đẹp bình thường.
Lớp phấn tô điểm cho cô không lố lăng nhưng lại tạo ra một vẻ thoát tục, vẻ đẹp không chân thực và không sao chạm đến được. Như nàng công chúa của hoàng tộc vừa cao ngạo, vừa quý phái lại kiêu sa, toát ra từ ánh mắt, từ máu thịt, từ cốt tủy, vừa sinh ra đã kế thừa được loại khí chất thanh tao, cao quý ấy.
"Tư tổng, thất lễ, thất lễ quá. Là vì lâu như vậy cũng không thấy Tư tổng xuất hiện, nhưng hôm nay vị tiểu thư bên cạnh ngài đây đúng là rất xinh đẹp." Lâm Tác Nguyên đỡ lời.
"Ồ, vậy sao?" Tư Cảnh Hàn cười nhạt, sau đó nhìn Hoắc Duật Hy: "Lâm thị trưởng đang khen tặng em đấy, có phải em nên cảm ơn ngài ấy một tiếng không?"
Hoắc Duật Hy nhìn mấy lão già đối diện, không tình nguyện gật đầu một cái theo lệ nhưng không nói bất cứ điều gì, rất bất hợp tác.
Bọn người Lâm Tác Nguyên hơi sượng mặt, nhưng ngược lại Tư Cảnh Hàn vẻ mặt vẫn bình thản, thậm chí là bật cười, tay khoác lên em của Hoắc Duật Hy, để của nép sát vào người mình: "Thị trưởng thông cảm, người phụ nữ của tôi còn nhỏ tuổi, đôi lúc có hơi bốc đồng."
Còn nhỏ sao?
Đám người kia lại nhìn Hoắc Duật Hy và Tư Cảnh Hàn, chính là bất di bất dịch không xê xích bao nhiêu. Mặc khác Tư Cảnh Hàn nhìn vô cùng non tươi, nếu không phải đôi mắt sắc xảo kia vô cùng thâm thúy, nếm trãi thì bọn họ ban đầu cũng nghĩ Tư Cảnh Hàn kia cũng chỉ là một thanh niên vắt mũi còn chưa sạch.
Tuy vậy Lâm Tác Nguyên là người của chính giới, biểu came cũng biết tiết chế, biến hóa khôn khéo. Ông ta cười xòa, "Không sao, không sao, chỉ cần là người phụ nữ của Tư tổng đây thì thế nào chính là như thế ấy."
Những người khác cũng bật cười, gật gù tán đồng. Tư Cảnh Hàn cũng không để ý bọn họ nói gì, mắt hẹp lại nhìn về phía Hoắc Duật Hy, cô cũng nhìn hắn với thái độ rất không hài lòng với lời hắn nói.
Bữa tiệc vẫn diễn ra, Hoắc Duật Hy nhanh chóng tìm lý do thoái thác thoát khỏi chỗ mấy người đàn ông bàn việc chính trị hay làm ăn gì đó, đi dạo trong hoa viên dinh thự Lâm gia, lúc đi qua hồ nước không ngờ đến sự bắt gặp thân ảnh bấy lâu chưa gặp lại.
Tề Thiếu Khanh đứng trên cầu gỗ nhìn bóng nước chứa đựng ánh trăng, có lẽ anh từ bữa tiệc đến đây nghe điện thoại, vì chiếc điện thoại vừa mới được cất trở lại túi quần. Nhưng thật ra có lẽ anh cũng đã đứng ở đây rất lâu, vì khi nãy ở đại sảnh bữa tiệc cô không hề nhìn thấy bất cứ sự xuất hiện nào của anh, hoặc có lẽ do Tư Cảnh Hàn xuất hiện nên phú thương tất cả đều vây quanh hắn, càng không dám nhắc đến Tề Thiếu Khanh. Vì hai vị đế vương cùng lúc chạm mặt bọn họ cũng không biết làm thế nào.
Đôi mắt màu trà của anh cũng phẳng lặng như mặt hồ, dáng lưng anh thẳng tắp, ánh trăng soi rọi bờ vai rộng lớn, trải vàng trên mái tóc, rơi trên đôi mi. Dường như cảm nhận được được ánh mắt đang theo dõi mình, anh xoay người lại.
Hoắc Duật Hy đứng đó thẫn thờ xinh đẹp như tinh linh, váy tím càng tôn lên làn da trắng tuyết, nõn nà.
Không đợi anh tiến về phía mình, cô đã đi lên chiếc cầu gỗ, những cánh sen tịnh đế đã rũ lại tựa như đang gác đầu lên những đám bèo xanh lục non nớt.
"Tiểu Hy, em sao lại ở đây?" Tề Thiếu Khanh quả thật không giấu nổi kinh ngạc, đưa tay chạm vào cánh tay thon thả của Hoắc Duật Hy, hơi kéo về phía mình.
"Là hắn đưa em đến. Nhưng em không nghĩ anh cũng có mặt ở đây."
Đáy mắt Tề Thiếu Khanh thoáng qua một chút dao động, cuối cùng anh nhẹ nhàng hỏi: "Hắn đối xử với em tốt không?"
Hoắc Duật Hy nhìn bóng trăng, "Từ sau lần đó, không có gì là không tốt, nên rất nhạt nhẽo."
"Tiểu Hy, anh vô dụng. Không thể cứu Mộc Tích, mới khiển em khó xử như vậy."
"Thiếu Khanh, anh đừng nói vậy. Là do em ngốc, lúc đầu không nhìn rõ diện mạo của tình yêu đã vội vàng cùng hắn..."
Tề Thiếu Khanh cắt lời cô, cười khổ: "Không phải đâu, em yêu Tiểu Bạch là thật, vì em yêu Tiểu Bạch nên mới bất chấp bỏ qua tất cả, không xem xét bất cứ một ai ngoài hắn. Toàn tâm, toàn ý chỉ có hắn."
"Chỉ là Tiểu Bạch không tồn tại, và em cũng để lỡ anh." Hoắc Duật Hy cũng mỉm cười, có chút bi thương nói tiếp lời của Tề Thiếu Khanh.
Sau khi bảo bảo mất được nữa năm, Tề Thiếu Khanh cũng trở lại thành phố K. Anh liên lạc với cô nhưng không được, sau đó âm thầm cho người điều tra tin tức của cô ở trường đại học.
Đến lúc nhận ra có một thế lực đã phong tỏa mọi tin tức có liên quan đến Hoắc Duật Hy và một người đàn ông đang sống cùng cô, anh lại tiếp tục tăng cường thế lực điều tra. Thì ra là Tư Cảnh Hàn cho người bảo mật tin tức có liên quan đến cuộc sống của Hoắc Duật Hy ở Trung Quốc đến người của Hoắc gia, lúc đó anh cũng không ngờ Hoắc Duật Hy thes nhưng lại cùng Tư Cảnh Hàn ở chung một chỗ lâu như vậy mà cả anh và Hoắc gia đều không biết.
Cũng thật trớ trêu, lần lẻn trốn ra ngoài mấy năm trước Hoắc Duật Hy chính là vô tình gặp Tề Thiếu Khanh, ngay trên đại lộ, cô khập khiểng chạy, bàn chân rướm máu với những mãnh vỡ, vết xước cỏ cây.
Hai tháng sống ở nhà Tề Thiếu Khanh ở một thành phố khác, Hoắc Duật Hy lại bị Tư Cảnh Hàn phát hiện. Hắn từ tay Tề Thiếu Khanh bắt được điểm yếu của Mộc Tích, trong bản hợp đồng trở thành người đại diện cho một công ty trang bị người khác giở trò, từ giấy hợp đồng trở thành giấy bán thân.
Tư Cảnh Hàn cường ngạnh ép Hoắc Duật Hy thế mạng, ký một bản hợp đồng trở thành tình nhân của hắn không thời hạn, nếu không Mộc Tích chính là dưới sự quản lý của hắn, định sẵn kết cục không bao giờ tốt đẹp.
Tề Thiếu Khanh nhớ đến đoạn thời gian được sống cùng cô dưới một mái nhà, ánh mắt của anh lại hoài niệm rồi hóa thành khát khao, "Anh cũng rất hối hận, vì sao lúc trước dễ dàng như vậy lại nguyện ý cho em tự do lựa chọn. Nếu như lúc đó ít kỷ một chút, cưỡng cầu đeo đuổi em, có phải hay không hôm nay đã khác?"
"Nhưng em vẫn không hiểu, vì sao anh lại cùng hắn chôn vùi mối quan hệ này giữa ba chúng ta với Hoắc gia? Anh thật sự là vì em và Mộc Tích mà chấp nhận nhẫn nhịn Tư Cảnh Hàn đến vậy sao?"
Tề Thiếu Khanh không ngờ Hoắc Duật Hy sẽ hỏi vấn đề này, chỉ là anh không trả lời mà hỏi ngược lại: "Vậy em nghĩ anh là người tốt như vậy không?"
Hoắc Duật Hy suy nghĩ, ánh mắt có chút mông lung, rồi gật đầu. Quả thật, trong tiềm thức của cô cho đến ngày hôm nay, anh là một người đàn ông cực kỳ, cực kỳ tốt.
Tề Thiếu Khanh mỉm cười: "Duật Hy, nếu em đã nghĩ vậy thì cứ cho anh chính là vì lý do cao thượng như vậy. Sao còn phải nghi ngờ?"
"Nhưng chuyện này rất khác lạ..."
Tề Thiếu Khanh tiến lên, ôm Hoắc Duật Hy vào lòng: "Không khác lạ, do em có cách nhìn nhận khác thôi. Chỉ vì em thỉnh cầu giữ bí mật, nên anh mới không từ chối giữ bí mật với Hoắc gia, nếu em muốn Mộc Tích an toàn, thì anh nhất định không làm chuyện gây hại đến cô ấy."
"Anh thật tốt." Hoắc Duật Hy cảm động, đưa tay ôm lưng của anh.
Dưới trăng, hai người ôm nhau trông vô cùng đẹp mắt, như một cặp tình lữ mãi không chia tách.
"Bé Duật, về được chưa?"
Một giọng nói âm trầm phá vỡ khung cảnh đang đẹp đẽ, cơ thể Hoắc Duật Hy cũng thoáng run lên rồi cứng đờ.
Tiếng giày da vững vàng nện lên ván gỗ của chiếc cầu hình bán nguyệt trên hồ, không khí xung quanh tĩnh lặng lại càng thêm tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng bước chân.
Tư Cảnh Hàn đứng trước mặt Hoắc Duật Hy và Tề Thiếu Khanh, sóng vai nhìn, mặt đối mặt nhưng biểu cảm vô cùng lạnh nhạt, không tức giận cũng không vui buồn.
"Ô, hóa ra là Tề thiếu gia. Bé Duật của tôi lại phiền anh chăm sóc rồi!" Hắn đưa tay muốn kéo Hoắc Duật Hy về phía mình nhưng Tề Thiếu Khanh cũng kéo tay Hoắc Duật Hy lại, anh nhìn thẳng vào mắt Tư Cảnh Hàn, lạnh lùng nói:
"Tư Cảnh Hàn, anh đừng tưởng dùng thái độ này thì tôi sẽ nghĩ Tiểu Hy ở bên anh sống vui vẻ."
"Vậy, cô ấy ở bên Tề thiếu sẽ vui vẻ sao?" Tư Cảnh Hàn bình thản trả lời.
Tề Thiếu Khanh lắc lắc đầu, cười bất đắc dĩ rồi chuyển lạnh: "Anh tưởng lợi thế của anh hơn tôi là gì Tư Cảnh Hàn? Nếu không phải anh có gương mặt này giống với Tiểu Bạch thì anh cũng giống như tôi mà thôi, cũng là người đàn ông mãi mãi đứng ở vị trí thứ hai. Nếu không phải anh có khuôn mặt này thì Tiểu Hy cũng đã không luyến tiếc rời khỏi thế giới của anh từ sớm rồi, cô ấy luyến tiếc chẳng qua chỉ là thân xác của Tiểu Bạch mà thôi.
Nếu anh không phải có lớp vỏ bọc của Tiểu Bạch thì giá trị của anh cũng như những người đàn ông khác bên trong mắt cô ấy. Nhưng mà dù thế nào, Tư Cảnh Hàn...tôi nghĩ người như anh cũng hiểu rõ, trong đáy mắt của Duật Hy từ đầu đến bây giờ cũng chỉ có Tiểu Bạch, cô ấy yêu cũng là người đàn ông bị chính anh giết chết đó. Cô ấy yêu Tiểu Bạch bao nhiêu thì cũng hận Tư Cảnh Hàn bấy nhiêu!"
Tề Thiếu Khanh hơi dựa sát Tư Cảnh Hàn, nói rõ từng lời này vào tai hắn, châm chọc.
Vẻ mặt Tư Cảnh Hàn vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt đã lạnh hơn vài phần, đó cũng là điều Tề Thiếu Khanh đạt được. Không cần nhiều, chỉ cần sát thương một chút ít cũng đã trở thành cái gai không thể nhổ đi trong lòng Tư Cảnh Hàn.
"Hừ, thế nên lợi thế của tôi ở đâu Tề thiếu cũng đã hiểu rõ. Hà tất tôi lại không biết phát huy thì thật phí phạm. Tóm lại, dù thế nào tôi vẫn là người đàn ông có nhiều lợi thế nhất trong cuộc đời của bé Duật, Tề thiếu đây dù có muốn vẫn mãi mãi đứng sau tôi một bậc rồi, mà tôi là người chưa từng để lỡ cơ hội của mình bao giờ."
"Thế nên anh nghĩ mình sẽ nhất định thắng được tôi sao? Tư Cảnh Hàn, thua là hương vị gì, tôi nghĩ mùi vị này anh phải là người nếm trãi trước tôi chứ?" Tề Thiếu Khanh lùi lại một bước nhìn vào ánh mắt thăm thẳm của Tư Cảnh Hàn.
Anh sau đó tìm một bao thuốc lá trong người, đánh lửa đốt đầu thuốc sau đó tao nhã đưa lên miệng. Tư Cảnh Hàn thấy khói thuốc lượn lờ, hắn xoay người lùi lại mấy bước, đi về phía Hoắc Duật Hy: "Bé Duật, còn em thì sao? Em định cho ai thắng cuộc đây?"
"Tư Cảnh Hàn, anh thôi đi..."
"Được, vậy chúng ta về thôi. Em không biết chăm sóc bản thân thì thôi, bị lạnh cũng phải tìm tôi, chứ sao lại tìm Tề thiếu làm phiền người ta được? Lần sau đừng như vậy nữa, biết không?"
Tư Cảnh Hàn nhìn Hoắc Duật Hy, mỉm cười nhẹ nhàng nói. Nhưng càng là như vậy càng khiến sống lưng của cô lạnh đến sởn gai óc.
"Vậy Tề thiếu, chúng tôi xin mạn phép rồi." Tư Cảnh Hàn sau đó quay sang nhìn bóng lưng của Tề Thiếu Khanh đưa về phía của hắn, khói thuốc vẫn vi vu trên không, xinh đẹp nhảy múa. Khi Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy cất được mấy bước đi, anh mới khẽ nói, nhưng kiên định:
"Tiểu Hy, nhớ chăm sóc bản thân. Anh luôn đợi em, nhất định sẽ đưa em rời khỏi thế giới đó."
Hoắc Duật Hy nghe lời anh nói, đôi mi cô khép lại, trong lòng có một dòng nước nhỏ ấm áp chảy qua, lan vào cốt tủy.
Thiếu Khanh, cảm ơn anh...
"Tề thiếu có tâm trạng thật đấy, cô thể không câu nệ tiểu tiết mà đến đây ngắm phong cảnh hữu tình thế này."
"Đóng giả Tư Cảnh Hàn nhiều năm như vậy, tôi không nghĩ cậu có được vẻ mặt bỡn cợt này đâu. Càng không thích hợp nói những lời như vậy."
Lạc Tư Vũ nhún vai. "Có đôi lúc tôi có cảm giác nếu đóng giả Tổng tài, e là người hiểu hắn nhất phải là anh mới đúng."
"Tôi cũng từng nghĩ vậy, nhưng...có lẽ chúng ta đều sai rồi. Tư Cảnh Hàn bây giờ nghĩ cái gì, có lẽ chỉ có mình hắn hiểu, vừa điên rồ vừa cuồng loạn. Nhưng dù thế nào, kết cục chính là không có gì tốt đẹp."
Lạc Tư Vũ nhìn Tề Thiếu Khanh lần nữa, nhưng anh vẫn đưa lưng về phía hắn. Lạc Tư Vũ hơi nhíu mày, tiến lên lấy điếu thuốc trên miệng anh xuống, dụi tắt, rồi nói:
"Ở cùng hắn nhiều năm như vậy, tôi cũng bắt đầu thấy sợ mấy thứ này rồi."
Tề Thiếu Khanh bật cười, tiếng cười từ lòng ngực: "Loại bệnh đó cũng thật dễ lây."
_________
Hoắc Duật Hy theo Tư Cảnh Hàn ra khỏi đại sảnh bữa tiệc, sau đó hắn cùng cô đến khi lên xe cũng không nói bất cứ lời nào.
Hoắc Duật Hy dù thế nào vẫn rất lo sợ người đàn ông này.
Hắn thấy cô và Tề Thiếu Khanh ôm nhau, tuy bề ngoài tỏ ra không sao, nhưng thật chất càng là như vậy thì lúc nãy hai từ: Bé Duật của hắn đã khiến lông măng của cô dựng lên hết.
Khi hắn tức giận luôn không báo trước, giống như trước đây chỉ có hủy diệt không có cảnh báo.