Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 110: Ông xã muốn đi làm




Hửm?

Hoắc Duật Hy ngố ra.

Tư Cảnh Hàn vảnh tay, lại hơi vểnh môi đòi hỏi: "Thế nào?"

Cuối cùng Hoắc Duật Hy cũng bắt được tần số nhưng mà thực sự đã rơi vào thế bị động, khá khó xử: "Rõ ràng em bảo anh nói, sao bây giờ anh lại bắt em nói trước?"

Thật ra mà nói đối với Tư Cảnh Hàn thì Hoắc Duật Hy có giảo biện cỡ nào cũng không hoạt ngôn bằng hắn. Lúc trước chưa mất đi trí nhớ hắn phải giữ uy quyền, nghiêm nghị cũng như là hình tượng cho bản thân, nên những câu vô sỉ không bao giờ được hắn nói ra, hắn lúc đó hoặc rất lý lẽ khiến cô tâm phục khẩu phục hoặc là chuyên quyền bắt cô phải làm theo lời mình nói, không giống như bây giờ, ỷ thế không nhớ mình là Tư Cảnh Hàn thì lý lẽ sao trăng gì cũng nói được.

Cho nên là Hoắc Duật Hy càng khó đối phó một con cáo bắc cực như hắn.

"Lời hay chỉ nói một lần, ai bảo lúc đó bà xã không chịu nghe kỹ."

"Sao cơ?"

"Không phải sao, ông xã đã nói lời bà xã cần mấy lần rồi, còn bà xã thì chưa nói lần nào cả, vậy là không công bằng, không bình đẳng. Đáng lẽ bà xã phải nói: em yêu anh thêm vài lần nữa thì chúng ta mới hòa nhau, khi đó thì mới tới lượt ông xã nói."

Trời ạ, xem kìa, vừa nhắc đến lợi ích của hắn thì tên ngốc này bỗng hóa thông minh, nói câu nào rõ ràng câu đó, chẳng chút rụt rè, Hoắc Duật Hy căm tức cuộn nắm tay lại: "Anh thì biết cái gì, em nói rồi là bởi vì anh không nhớ."

"Không có nói." Tư Cảnh Hàn khẳng định.

Hoắc Duật Hy: "Vậy thì anh cũng nhớ lầm rồi, anh chưa có nói yêu em lần nào cả." Đúng vậy, hắn đã quên mất ký ức thuộc về Tư Cảnh Hàn, mà chỉ có Tư Cảnh Hàn thì mới nói yêu cô, thậm chí ngay cả khi còn là Tử Mặc hắn cũng chưa từng nói yêu cô lần nào.

Vậy nên bây giờ trong hắn chỉ còn lại ký ức của Tử Mặc thì chắn chắn không có chuyện hắn đã nói yêu cô.

"Có mà." Ai ngờ Tư Cảnh Hàn lại khẳng định là có.

Trong khoảnh khắc Hoắc Duật Hy có cảm giác hít thở không thông, nhìn vào mắt Tư Cảnh Hàn: "Anh... sao anh biết là có?"

Điều này chỉ trong ký ức của Tư Cảnh Hàn có thôi tại sao hắn lại nhớ, hắn nhớ ra được gì rồi?

"Có mà phải không?" Giọng nói của Tư Cảnh Hàn rất phức tạp khiến Hoắc Duật hy không hiểu được ý tứ trong đó, chỉ có điều cô thực rất gấp muốn xác định: "Tư Cảnh Hàn anh nhớ ra chuyện gì rồi phải không, tại sao anh nhớ anh có nói yêu em?"

"Ớ, vậy là có thật rồi." Người đàn ông cười khì, vẻ mặt thỏa mãn khiến người đối diện lần nữa đứng hình.

Hoắc Duật Hy đẩy đẩy người của hắn, vội vã: "Sao anh lại cười hả, em đang hỏi anh nhớ được cái gì rồi, anh trả lời đi!"

Tư Cảnh Hàn bị cô lắc cũng không thể ở yên, đành nói thật: "Xin lỗi bà xã, vừa rồi ông nói vậy chỉ là muốn thử bà xã thôi, ông xã cũng không nhớ có nói yêu bà xã chưa nữa, nhưng mà không ngờ là có thật."

"Anh gạt em?" Hoắc Duật Hy tá hỏa, vừa bất ngờ vừa thất vọng.

"Bà xã, xin lỗi, xin lỗi, bà xã đừng giận ông xã được không? Sao này ông xã sẽ không thử bà xã nữa đâu!" Tư Cảnh Hàn luôn miệng thề thốt xoa dịu Hoắc Duật Hy nhưng cô thật sự bị đả kích rồi, cầm gối đập liên hồi vào người hắn: "Anh... cái đồ hỗn đản này!"

"Bà xã, đừng đánh... ông xã biết sai rồi, sau này sẽ không lừa bà xã nữa." Hắn hơi sợ nên ôm chặt lấy Hoắc Duật Hy không cho cô giãy nữa, nhưng vẫn không hiểu vì sao bà xã lại kích động đến vậy nên càng thêm rối rắm: "Bà xã, bà xã đừng giận, lát nữa ông xã sẽ nằm im cho bà xã muốn làm gì cũng được, chịu không?"

"Tư Cảnh Hàn, anh nói em có phải dễ dụ lắm không? Anh lừa em vui lắm sao?" Hoắc Duật Hy bị hắn giữ chặt nhưng vẫn rất hung hăng, Tư Cảnh Hàn lắc lắc đầu tỏ ý không phải nhưng thật chất bản thân hắn chính là nghĩ như vậy.

Hoắc Duật Hy nhìn ra trong ánh mắt của hắn có chứa ý cười càng tức điên hơn. Sự thất vọng đã biến thành tức giận, chỉ chầu chực rơi nước mắt. Thế nhưng hắn không hiểu được nỗi đau của cô còn đem điều này ra trêu chọc, cô không lừa được tên ngốc mà ngược lại còn bị vài câu của hắn gạt mất, sao IQ của cô lại thấp đến như vậy cơ chứ?!

Không biết là tức giận Tư Cảnh Hàn hay tự giận mình, Hoắc Duật Hy giơ hai tay bóp cổ Tư Cảnh Hàn, thật muốn bóp chết hắn ngay tại chỗ.

"Ngộp, ông xã không thở được." Tư Cảnh Hàn khuôn mặt đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, hắn không dám đẩy Hoắc Duật Hy ra mà chỉ biết van xin tha thứ. "Bà xã, tha thứ cho ông xã nhé, ông xã thật sự biết lỗi rồi... bà xã."

Cuối cùng người phụ nữ ở phía trên cũng động lòng thương xót nới lỏng tay, Tư Cảnh Hàn liên tục hớp mấy ngụm khí mới điều hòa được nhịp thở, sau đó thì triệt để sợ Hoắc Duật Hy, không dám nhúc nhích nằm dưới người cô.

Hoắc Duật Hy nheo mắt, không biết đã thông suốt điều gì rồi mà lại chống tay lên vai hắn lần nữa: "Cho dù là anh từng nói yêu em đi, nhưng bây giờ nói lại thêm lần nữa cũng đâu mất miếng thịt nào?"

Cô vốn nghĩ hắn không biết nhìn sắc mặt nhưng ai dè hắn lại giỏi đoán được tâm tư của đối phương, cô vừa nói ra một câu hắn đã biết mình có giá cho nên lại giở chứng: "Nhưng ông xã cũng muốn nghe bà xã nói yêu ông xã, cho dù thế nào thì ông xã cũng không dám ăn thịt bà xã mà. Nên chắc chắn sẽ không mất miếng thịt nào luôn."

"Tư Cảnh Hàn, ai cho anh mượn lý lẽ của em mà đối phó ngược lại em hả?"

"Đó đó, thấy không... bà xã hung dữ như vậy đó, toàn là gạt người thôi, ông xã mà nói theo ý bà xã thì có khi bà xã sẽ hưng phấn đến nỗi ăn mất luôn ông xã."

"Trời ơi, Tư Cảnh Hàn, anh có thể thôi đi được không, anh cứ nghĩ bản thân anh thơm tho lắm à, em thèm anh lắm chắc?" A, hay hắn nghĩ cô là thổ hào, hắn đáng giá như ngọc thể còn cô là phàm phu tầm thường, đụng vào người hắn là thiệt thòi của hắn.

Tư Cảnh Hàn không trả lời nhưng lại nhìn Hoắc Duật Hy ý tứ như hỏi: tại sao không phải?

Hoắc Duật Hy thật tức đến trực tiếp phát hỏa: "Vậy rốt cuộc là không nói phải không?"

Người kia can trung nhắm mắt liều chết: Không nói.

"Xoẹt!"

"A..."

Khi Tư Cảnh Hàn ngủ say, căn phòng mới trở nên yên tĩnh.

Không còn đùa giỡn với hắn như vừa rồi, Hoắc Duật Hy bây giờ trầm lặng hơn bao giờ, cô lặng lẽ quan sát hắn, đêm hôm qua cô đã nhìn cả đêm nhưng vẫn chưa đủ. Cúi đầu hôn lên vầng trán thanh tú, cô có mới thấy được chút gì đó ở Tư Cảnh Hàn.

Đây là cái đêm mà cô chín tháng qua không ngừng mơ ước, có hắn nằm bên cạnh, dù rằng yên lặng không nói với cô câu nào cũng được, chỉ cần có cô biết hắn vẫn còn sống trên đời là tốt lắm rồi.

Vậy mà bây giờ khi điều cô mong mỏi nhất biến thành hiện thực, có thể nằm bên cạnh hắn từng yên, lặng yên ngắm nhìn hắn lòng cô vẫn nặng trĩu không sao yên bình.

Là tại sao vậy?

"Tư Cảnh Hàn, anh nói bây giờ em phải làm sao?"

Cô ghì chặt lấy người đàn ông đang ngủ, hắn không chút phản ứng, đều đều nhịp thở phả vào má cô nhưng đủ khiến trái tim cô ngứa ngáy.

Cô chưa bao giờ thấy đủ khi ôm hắn, có lẽ vì hai người gặp lại nhau quá đột ngột, bản thân cô chưa sẵn sàng tiếp nhận sự thật, sự kề cận gần trong khoảnh khắc lại xa xôi tựa nghìn trùng, cứ như cô ôm lấy chỉ là thân xác Tư Cảnh Hàn còn con người của hắn đến cô vẫn chưa gặp lại.

Cô biết mình đã tham lam khi đã đòi hỏi ông trời hết lần này đến lần khác, ban đầu chỉ là biết hắn còn sống, sau khi gặp lại nhau rồi cô lại bội ước lời thề muốn sống cùng hắn, vừa được bên nhau cô đã ước mong hắn là Tư Cảnh Hàn thật sự, nhưng cô không dừng lại được, tất cả đành đổ lỗi cho việc cô là một nhân loại thì ắt có lòng tham.

Buổi sáng hôm sau.

Biệt thự Hàn Nguyệt không tấp nập tiếng cười mà cực kỳ yên ắng.

Hoắc Duật Hy trở mình, lăn lộn trên cái túi sưởi to bự tìm tư thế thoải mái để ngủ.

"Bà xã nặng..."

"Ừm..."

"Bà xã nặng... ngộp thở..."

"..." Đôi mắt của Hoắc Duật Hy vẫn nhắm nghiền nhưng nghe đâu đó là tiếng kêu the thé van vỉ.

Không đúng!

Cái túi sưởi biết chê cô nặng?

"Nặng quá..."

Lần nữa âm thanh kia đã nói đúng trọng tâm, Hoắc Duật Hy lập tức mở to đôi mắt, ngẩn đầu nhìn đến cái túi sưởi. Nhưng làm gì có cái túi sưởi nào, đó là cái tên Tiểu Bạch chết tiệt ngủ mớ còn dám kêu cô nặng!

Đây đã là lần thứ mấy trong hai ngày cô kêu trời trời không thấu rồi nhỉ?

So với vẻ mặt đằng đằng sát của Hoắc Duật Hy thì đối phương vẫn ngủ ngất ngây, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ như thiên thần hơi nghiêng về gối, lộ ra sống mũi cao vút và phiến môi mỏng lại hơi nhếch lên để kêu rên.

Được rồi, tốt lắm! Cô đè chết hắn luôn.

"Tiểu Bạch, chết này!" Cô vừa thét lên vừa dùng tứ chi câu lấy Tư Cảnh Hàn. Hai chân kẹp lấy eo hắn, hai tay ôm chặt cổ khiến cho hắn không tài nào hô hấp được.

"Ư..." Trong giấc mơ Tư Cảnh Hàn bắt đầu giãy giụa, nhưng hắn ngủ rất sâu, cứ nghĩ mình đang kịch liệt giãy giụa nhưng trên thực tế thì tay chân chẳng nhúc nhích được tý gì.

"Quái vật... bà xã, cứu với... quái vật nặng lắm." Hắn không chịu nổi, kêu cứu.

"..."

Quái vật?

Hoắc Duật Hy nghiên răng.

Quái vật của hắn chẳng phải là cô sao?

Trên đầu Hoắc Duật Hy lửa giận ngùn ngụt bốc lên, đưa tay kéo má của hắn xệ xuống khiến bị hắn đau mà tỉnh lại.

"Ư đau..." Rốt cục Tư Cảnh Hàn cũng từ đại chiến trong mơ trở lại, ánh mắt chìm trong sương mờ còn chưa lấy lại được tiêu cự đã kêu một tiếng bà xã trước tiên.

Hắn nhanh chóng quay đầu tìm kiếm bóng dáng Hoắc Duật Hy, thấy khuôn mặt phóng đại của cô ngay bênh cạnh hắn liền cười ngây ngô: "Bà xã trông ngố quá."

"Ai mới là tên ngố hả?" Hoắc Duật Hy véo vào eo của hắn: "Mới tỉnh dậy đã chọc giận em rồi. Sao anh ngủ nướng thế, có biết mấy giờ rồi không?"

Tư Cảnh Hàn khá uể oải úp mặt vào gối đang muốn ngủ tiếp: "Trời lạnh, trong này ấm, thích hơn."

"Không được ngủ nữa, mau rời giường xuống ăn sáng, phải đúng bữa mới khỏe mạnh."

Đã gần tám giờ chứ ít gì, tên này bây giờ lại lộ ra bản tính mê ngủ như vậy, trước đây sao cô chẳng biết?

Tư Cảnh Hàn không trả lời mà giả chết, không nhúc nhích.

Hoắc Duật Hy kiên nhẫn lôi kéo hắn, "Tiểu Bạch, mau lăn ra đây, không được trốn."

"Ứ." Tư Cảnh Hàn ôm chặt cái chăn đừng hòng ai có thể lay chuyển.

Thật ra hắn như vậy Hoắc Duật Hy không cảm thấy phiền mà thật đáng yêu, cứ như một đứa trẻ vậy thích ngủ nướng vào buổi sáng mà không cần ăn uống.

Loại đàn ông như hắn trước kia có bao nhiêu cuồng công việc, suốt ngày thức khuya lại dậy sớm, nghĩ đến tới về già sẽ tổn thọ bao nhiêu. Cô cứ nghĩ đó là thói quen khiến hắn không ngủ được nhưng mà cô đã sai rồi, là do trách nhiệm, là do công việc nên hắn không thể đi ngủ sớm mà thôi.

Hoặc cũng có lẽ khác với nhiều người cuồng công việc khác, Tư Cảnh Hàn lại là mô típ người thích ngủ.

"Tiểu Bạch, ra đây."

"Năm phút nữa..."

"Gạt ai hả, năm phút nữa của anh là bao lâu? Ra ăn sáng không thì bảo."

"Ăn nhiều sẽ béo giống bà xã, ông xã không muốn xấu vậy đâu." Giọng của Tư Cảnh Hàn đầy lười biếng nhưng mà câu nào cũng đủ làm cho Hoắc Duật Hy đau đớn.

"Ai béo? Ai béo hả?" Cô hận không thể đánh tên này một trận hả hê: "Bảo Bối của anh mới béo, Bảo Bối của anh mới xấu."

"Không có." Vừa nhắc đến Bảo Bối, mà không, vừa nói xấu Bảo Bối của hắn, Tư Cảnh Hàn lập tức ló đầu ra: "Bảo Bối béo tròn dễ thương, Bảo Bối đẹp, Bảo Bối không xấu, bà xã xấu."

"Tư Cảnh Hàn, anh đừng quá đáng. Có tin không anh còn dám so sánh em với Bảo Bối em liền cho anh ra đường mà ở." Hoắc Duật Hy không nén được kích động, gào lên.

Quả nhiên vì phút chốc lỡ lời này của cô mà phải hối hận vô cùng.

Đừng nghĩ Tư Cảnh Hàn không biết giận, da mặt hắn cũng mỏng lắm, hù dọa hắn nhiều quá cũng sinh ra phản tác dụng.

Bây giờ thì hắn không nói gì mà cụp mắt xuống, nằm ở đó không nhìn cô nữa.
Hoắc Duật Hy thoáng cái đã biết mình sai ở điểm nào, Tư Cảnh Hàn sợ nhất là bị cô vứt bỏ thế mà cuối cùng cô lại đem điểm nhạy cảm này ra dọa hắn.

"Tiểu Bạch..."

"Ông xã sai rồi, sau này sẽ không nói như vậy nữa." Thế mà cô còn chưa nói hết câu người đàn ông đã cắt ngang, giọng nói mang theo âm hưởng nhẹ nhàng không biết là tư vị gì.

Chỉ là hắn không nhìn cô cho nên cô càng biết đó là biểu hiện không ổn.

"Tiểu Bạch, anh nghe em nói, vừa rồi ý của em không phải là như vậy."

"Ông xã biết mà, là bà xã tức giận nên lỡ lời thôi, ông xã không trách bà xã đâu." Tư Cảnh Hàn rất hiểu chuyện nhưng đối với Hoắc Duật Hy lúc này hắn không nên như vậy, hắn quá nghiêm túc cô sẽ thấy khoảng cách giữa hai người bị kéo ra xa, hắn sẽ không lệ thuộc vào cô nữa.

"Hít..." Cô cúi người từ sau lưng ôm lấy hắn, hôn một cái thật mạnh vào gáy đối phương.

Tư Cảnh Hàn không né tránh, nhưng hắn cũng không để uất ức ở trong lòng: "Ông xã chỉ cảm thấy buồn thôi."

Đơn giản nói ra lòng mình nhưng Tư Cảnh Hàn luôn dư thừa khả năng tác động đến tâm tình của đối phương. Hắn nói như vậy càng khiến Hoắc Duật Hy đau lòng hơn, cô làm sao có thể để Tiểu Bạch của mình buồn được, làm sao có thể hắn vì lời nói vừa rồi của mình mà trở nên bất an!

"Sau sẽ không có trường hợp như vậy xảy ra nữa, tin bà xã, bà xã tuyệt đối không có ý nghĩ bỏ rơi ông xã đâu." Cô cố dỗ dành hắn: "Quay mặt qua đây, để em xem có khóc không?"

Tư Cảnh Hàn gạt tay cô ra, trốn tránh, vành tai đỏ ửng rất nhạy cảm, lâu sau mới nói được một câu ngắn gọn:

"Không có."

Bởi vì hắn nói không có cho nên chắc chắn là có rồi. Hoắc Duật Hy đau lòng nhưng cũng thấy buồn cười, xoa xoa trước bụng hắn, dịu dàng: "Đói bụng chưa, dậy ăn sáng nào."

Hình như đói thật nên Tư Cảnh Hàn liền đứng dậy, cái áo mỏng manh trên người hắn tiện đà trượt xuống lộ ra bả vai trắng nõn chi chít dấu dâu tây. Ba cúc đầu tiên đã bị ai đó cởi mất, trên cổ và xương quai xanh cũng không ngoại lệ, cứ như thể bị muỗi đốt cả đêm.

Hắn quyến rũ Hoắc Duật Hy biết chứ, nhưng mà lả lơi câu dẫn thế này thì đi quá giới hạn rồi. Một đầu bù xù với da mặt trắng mịn và đôi môi hồng hơi vẩu lên đang phô bày đẳng cấp một trời một vực giữa cô và hắn mỗi lúc thức dậy.

Cô ngược lại với hắn, tỉnh dậy thì như có thêm một cái tổ quạ trên đầu, đôi mắt quầng thâm, khuôn mặt hốc hác và đôi mắt mịt mù vì ngủ nhiều, cả người từ trên xuống dưới như một cái bánh bao chiều thì lấy đâu ra cái gọi là mị lực.

Loại đàn ông như hắn bị cưỡng gian xong thì nở rộ như một đóa hoa tươi, còn hung thủ như cô thì y hệt tên tướng bại trận từ chiến trường trở về.

Nhưng quả thật cô đã bại trận, tối qua cưỡng gian không thành, ê chề ở chỗ nạn nhân phải chờ cô đến nỗi ngủ gật, cô vẫn chưa làm gì được hắn.

Tư Cảnh Hàn thấy cô nhìn mình mà sắp nhỏ cả nước dãi thì đưa tay chỉnh lại quần áo, đem cảnh xuân cất vào trong. Lúc hắn đi vào nhà vệ sinh đôi môi lặng lẽ câu lên một độ cong hoàn mĩ.

Giờ cơm.

Ăn cơm mà nói đối với Hoắc Duật Hy và Tư Cảnh Hàn là một cuộc rượt đuổi gà bay chó chạy.

"Tiểu Bạch, đứng lại."

"Bịch bịch bịch."

Tư Cảnh Hàn mang cuốn sách từ nhà bếp đi ra rồi ngồi bệch xuống ghế, liếng thoáng né tránh tô cơm mà Hoắc Duật Hy đang cầm:

"Không ăn nữa, không ăn nữa."

"Anh đừng giở chứng, mau mau nuốt vào."

Không chịu nổi cô càu nhàu, Tư Cảnh Hàn đứng dậy muốn đi chỗ khác, Hoắc Duật Hy đuổi theo, hắn liền chạy.

Không phải Tư Cảnh Hàn ngây thơ đến nổi lên bàn không biết cách ăn cơm, nhưng thực tế ngồi ăn với cô hắn ăn rất ít, giống như là mèo ngửi vậy, đối với người đàn ông cao lớn thế này thì khẩu phần ăn như vậy thật hết sức vô lý.

Từ chỗ Mặc Lạc Phàm cô cũng biết được cán cân dinh dưỡng của Tư Cảnh Hàn tuyệt đối không thể lơ là, người đang trong quá trình hồi phục sau hôn mê dài ăn uống đúng dinh dưỡng và đủ năng lượng là cần thiết vô cùng.

Cho nên ăn xong rồi cô vẫn phải tiếp tục cho hắn ăn dặm thêm, chuyện này ở chỗ Mặc Lạc Phàm anh không làm gì được hắn, nhưng cô thì ngược lại, dư thừa khả năng để cưỡng chế.

"Cạch."

Thành công đổ một muỗng lớn súp vào miệng Tư Cảnh Hàn, Hoắc Duật Hy có cảm tưởng mình vừa đạt được thành tựu lớn.

"Chẹp..."

"Này, ăn xong hãy đọc."

Cô muốn giật cuốn sách của hắn ra nhưng Tư Cảnh Hàn không chịu, thấy cô lại muốn đút mình, hắn kêu: "No quá, ăn không nổi nữa."

"Dối gạt ai hả, mau há miệng ra."

Tư Cảnh Hàn không tình nguyện lắm nhưng vẫn khổ sở nuốt vào.

Hoắc Duật Hy nhìn vẻ mặt ăn cơm như ăn thuốc độc của hắn thì cất giọng giáo dục: "Tốn tiền mua thức ăn rồi lại tốn công nấu cơm cho anh ăn, ăn còn tỏ thái độ. Nuôi cho anh trắng trẻo, mập mạp thì em được lợi lộc gì chắc?"

Đối với lời của Hoắc Duật Hy không biết Tư Cảnh Hàn có hiểu gì hay không, nhưng mà bỗng dưng hắn sặc rất dữ, cô hoảng hốt vỗ vỗ trước ngực cho hắn bây giờ mới đỡ hơn. Tư Cảnh Hàn ngước mắt lên, mi dài hơi ướt át, lỗ mũi cũng đỏ bừng, hắn lắc đầu: "Không ăn nữa đâu."

Thấy thế Hoắc Duật Hy cũng không ép nữa, nhưng đã chuẩn bị trước bồi cho hắn một cốc sữa.

Tư Cảnh Hàn dựa vào ghế sofa, từ từ uống nhưng mà có vẻ hắn không thích mùi vị này. Hoắc Duật Hy cảm thấy hơi tội lỗi nhưng không nói gì cả, hắn uống được bao nhiêu thì cô mừng bấy nhiêu, nếu bây giờ mà cô trỗi dậy động lòng thương xót thì chắc chắn hắn sẽ ỷ vào đó mà không cố gắng uống nữa.

Buổi trưa của hai người rất nhàn nhã, trước mặt của một đĩa trái cây, hai ly nước ép, Hoắc Duật Hy xem tivi còn Tư Cảnh Hàn thì cầm iPad.

Không biết hắn lướt cái gì mà có vẻ rất chăm chú, còn đeo vào cặp mắt kính cận to tròn rất ngố. Từ sau lần đó thị lực của hắn không được tốt, khi đọc sách hoặc dùng điện thoại đều phải đeo kính hỗ trợ.

Hoắc Duật Hy rất ngưỡng mộ vẻ thư sinh này của hắn, so với tuổi tác hắn trẻ hơn rất nhiều cùng trang lứa, chưa bao giờ cảm nhận được sự già dặn trên khuôn mặt đẹp như điêu khắc kia. Có lẽ là đặc trưng của làn da trắng, hoặc có thể là do hắn biết chăm sóc vẻ ngoài của bản thân, dù có bị ngốc hay không hắn vẫn biết thế nào là đẹp.

Điệu quá!

Hoắc Duật Hy thầm mắng một câu trong lòng.

Hình như biết cô đang nhìn mình cho nên không cần di chuyển ánh mắt khỏi màn hình Tư Cảnh Hàn cũng nói với cô một cách thản nhiên nhất: "Bà xã, ông xã mua cái này nhé?"

"Mua cái gì cơ?" Hoắc Duật Hy cúi đầu nhìn vào màn hình, giật mình phát hiện ra Tư Cảnh Hàn đang lướt trên một trang bán hàng online.

"Anh cũng biết dùng Taobao?" Cô không giấu được sự ngạc nhiên mà há hốc mồm.

"Sao vậy, không phải lúc trước vẫn dùng sao?" Ngược lại người ngạc nhiên mới là Tư Cảnh Hàn.

Hoắc Duật Hy ngẩn tò te rồi kịp phản ứng, thế mà cô lại quên mất bây giờ hắn đang mang ký ức của Tử Mặc.

Thảo nào hắn hỏi ý của cô khi muốn mua đồ, bởi vì lúc trước tiền mà Tử Mặc kiếm được đều đưa cho cô, mà cô cũng không cho hắn giữ riêng bao giờ, vì cô sợ hắn có tiền thì sẽ ra ngoài cho phụ nữ khác, sợ hắn sẽ trăng hoa, cô sợ Tiểu Bạch của cô bị người ta gạt mất.

"Bà xã sao thế? Nếu bây giờ chưa đủ tiền mua thì để dịp khác ông xã mới mua vậy."
"Không có, không có, anh cứ mua đi." Hoắc Duật Hy vội xua tay, hào phóng với người yêu: "Thích thứ gì thì cứ chọn, tháng này bà xã kiếm được nhiều tiền."

"Thật sao?" Bây giờ thì Tư Cảnh Hàn cười rạng rỡ, Hoắc Duật Hy thấy hắn cười cũng vui lây, hắn chọn mua đều là sách, nên cứ tùy ý.

Tư Cảnh Hàn nhìn vào màn hình iPad, ngón tay mảnh khảnh thon dài linh hoạt liên tục ấn xuống như chơi một bản nhạc trên phím đàn, chỉ là thao tác trên điện thoại thôi mà cũng đẹp đến vậy làm trái tim Hoắc Duật Hy không khỏi rung rinh.

"Bang!"

Cô cười si mê, khi lần nữa nhìn vào màn hình thì trái tim đã rung rinh thật, mắt cô trừng to trong giây lát giật lấy cái iPad của hắn đưa lên nhìn cho kỹ con số thống kê đơn hàng thì thanh quản cũng tắc nghẽn theo.

"Cái gì đây?"

Cô vừa kêu vừa nhấp vào xem đơn hàng, nó dài như một dãy thiên văn, ngoài sách quý còn có đủ thứ loại đồ khác mà cô không thể kể hết một lần.

"Tên này, anh định cướp sao?"

Tư Cảnh Hàn còn tỏ vẻ hết sức ngây thơ: "Nhưng bà xã mới bảo ông xã cứ mua thoải mái."

Ách!

Bây giờ thì cô đã có chút hối hận về những gì mình vừa nói rồi.

À, không phải một chút mà là một đống, thật sự, thật sự rất hối hận!

Tư Cảnh Hàn lấy lại cái iPad rồi thản nhiên ấn nút đặt hàng, thao tác rất thành thục và nhanh nhẹn, quyết tuyệt đến nổi người bên cạnh chưa kịp kêu ca hắn đã phán án.

Hoắc Duật Hy chống trán, lòng đau tưởng chết, không ngờ rằng trong máu của tên này vẫn đầy rẫy tính cách đặc thù của Tư Cảnh Hàn, tiêu tiền liền không biết chớp mắt, hắn bây giờ đã sang tên hết tài sản cho người khác rồi còn ở đây vui vẻ mua hàng không nhìn bảng giá, hắn nghĩ rằng bản thân còn là phú khả địch quốc của trước kia chắc?

Ai nuôi hắn chính là lỗ vốn trầm trọng.

"Quần áo của ông xã lâu lắm rồi chưa mua cái mới nữa." Đột nhiên Tư Cảnh Hàn lại bỏ ngỏ một câu.

"Em gọi cho người ở Hàn Nguyệt mang đến cho anh." Cô nói ngay.

"Không muốn, ông xã muốn mua quần áo giống của bà xã cơ." Ý này của hắn là muốn mua đồ mới: "Nhưng nếu như bà xã không đồng ý vậy thì cũng không sao, ông xã mặc "đồ cũ" vậy."

Cũng bởi vì hắn tỏ ra hiểu chuyện như vậy khiến Hoắc Duật Hy không thể không mua: "Được rồi, đừng xị mặt, em sẽ mua cho anh."

"Cảm ơn bà xã." Tư Cảnh Hàn lập tức lấy lại vẻ mặt rạng ngời, hơi khom người ôm lấy vai của cô, bình thường có lẽ cô đã thích thú lắm khi hắn chủ động ôm mình nhưng hiện tại thì cô không còn tâm trạng đó nữa.

Ông trời ơi, trước kia cô chỉ tiêu tiền của hắn nên không biết hắn đã chi dùng ở mức độ nào, nhưng bây giờ thì ngược lại, tới lượt hắn dùng tiền của cô, cô mới biết nguy cơ phá sản là thế nào.

Cái tên này, bề ngoài lương thiện nhưng ai biết được vào trung tâm thương mại rồi hắn có theo quán tính mà toàn chọn đồ của Italy. Tới lúc đó cô phải làm sao đây?

"Bà xã uống nước đi." Được mua đồ mới nên Tư Cảnh Hàn rất vui, chủ động lấy nước cho cô.

"À, ờm..."

Hoắc Duật Hy thất thần nhận lấy ly nước được hắn đưa cho, bây giờ thì hắn rất ngoan, cô dường như thấy được hắn đang ngoe nguẩy quẩy đuôi với mình, nhưng dù nhìn thế nào cô cũng có cảm giác lành lạnh sống lưng, nhưng khác thường ở đâu lại không nói nên lời.

Rốt cuộc là vì sao nhỉ?

___________

Mấy hôm sau, Mặc Lạc Phàm và Lạc Tư Vũ rốt cuộc đã quay trở lại.

Lúc đó Hoắc Duật Hy đang ngồi xem ti vi như những bữa trưa thường lệ, còn Tư Cảnh Hàn thì đọc mấy cuốn sách thiên văn của mình.

Mục đích của hai người đàn ông rất rõ ràng là đến để đòi người. Tư Cảnh Hàn thì không biết gì nhưng Hoắc Duật Hy vừa thấy họ liền bắt đầu cảnh giác: "Tiểu Bạch, lên phòng đọc sách đi, bà xã phải làm công việc một chút."

Tư Cảnh Hàn còn đang mê mẩn mồi sách nên lập tức đứng dậy, nghe lời đi lên tầng. Bởi vì biểu hiện này của hắn mà Mặc Lạc Phàm phải được một phen kinh ngạc trời mây.

"Tiểu Duật Hy, em lợi hại thật đó, chẳng những nuôi được hắn trắng trẻo béo tốt mà còn biết nghe lời đến vậy."

Hoắc Duật Hy không nhận lời khen của anh, cô nhìn bóng dáng của Tư Cảnh Hàn đã khuất ở tầng hai thì yên tâm nói: "Vậy nên các anh đã hiểu việc hắn ở cùng em là tốt nhất."

"Không không, Tiểu Duật Hy à cái này lại là chuyện khác." Mặc Lạc Phàm không dễ sập bẫy.

"Chuyện khác?" Cô nhíu mày: "Vậy ý anh là hắn ở cạnh bọn anh sẽ tốt hơn sao? Nếu em không nhớ lầm thì lúc hắn mới đến đây em đã cho hắn cân thử, anh cho hắn ăn cái gì mà chỉ có 70 kg, gió thổi mạnh một cái cũng đủ làm hắn bay mất, bây giờ em vừa vỗ béo lên được chút ít anh lại muốn mang về? Chuyện đó là không thể nào!"

Mặc Lạc Phàm có chút bất đắc dĩ: "Tiểu Duật Hy, vấn đề cốt lõi không phải là nằm ở đó, anh muốn nói là điều kiện chăm sóc y tế, hắn vẫn còn trong giai đoạn hồi phục cho nên rất cần có bác sĩ ở bên cạnh, liệu trình thuốc thế nào, thay đổi ra sao anh là bác sĩ chính của hắn, ở bên hắn thì thuận tiện biết bao."

Hoắc Duật Hy nhếch môi: "Ha, cái lý do hay ho nhỉ? Nhưng mà em nói rồi, em có thể theo hắn dọn đến Hàn Nguyệt, hoặc là anh có thể dọn đến đây, miễn sao em với hắn ở cạnh nhau là được. Anh muốn tách chúng em ra sao, đừng mơ tưởng."

Quả nhiên Mặc Lạc Phàm á khẩu, cuối cùng nhìn sang Lạc Tư Vũ cầu cứu viện.

"Sao, anh cũng muốn nói gì à?" Hoắc Duật Hy lại lia qua chỗ Lạc Tư Vũ.

Hắn thấy ánh mắt của cô không thân thiện lại rất gian trá thì cười nhẹ: "Tiểu Hy, Lạc Phàm nói đúng đó. Hơn nữa em cũng nên hiểu Hoắc gia với họ Tư lạnh nhạt, em như vậy để các bác em biết được sẽ làm khó Tư Cảnh Hàn."

"Ba em là chủ Hoắc gia, hơn nữa Tề Thiếu Khanh và Tiểu Thiên em trai em sẽ không để chuyện này lọt ra ngoài." Hoắc Duật Hy khăng khăng.

"Tiểu Hy, cho dù là vậy thì bọn anh làm sao có thể để em thân gái một mình nuôi Tiểu Bạch đây." Mặc Lạc Phàm bây giờ đã nghĩ ra lý lẽ mới: "Em có biết nuôi Tiểu Bạch tốn tiền thế nào không? Nhìn hắn ngốc nghếch thế thôi chứ để nuôi được đến xinh đẹp đến vậy chỉ riêng đồ dùng hằng ngày đều phải là đồ ngoại nhập. Ngoại trừ nước hoa, sữa tắm, dầu gội, thì phải có cả dưỡng ẩm, giữ khoáng, chống nắng, mặt nạ. Chưa hết bên cạnh đó là quần áo, áo ngủ, áo khoác, áo lông, tây trang, giày da, thắt lưng, kính râm, giày thể thao, bóng rổ, bóng đá, bóng chuyền, đồ con, quần đùi, đồ bơi, găng tay, boot, tất chân... và hàng loạt món đồ mà anh chưa kể đến khác."

Anh vừa nói vừa khoa tay múa chân, lý lẽ đáng thuyết phục hay không đáng thuyết phục đều bị anh lôi ra: "Hắn lại dễ bị dị ứng từ mỹ phẩm cho tới thức ăn. Thích ngọt, ghét cay, dị sợ cua nhưng ưa món tôm, không uống nước có ga nhưng là tín đồ của bánh ngọt. Không ăn được hồng, đu đủ, kiwi, nhưng lại dị ứng thêm đủ thứ khác, nuôi hắn không chỉ có tốn tiền mà còn vất vả."

"Còn nữa, hàng tuần hàng tháng phải đưa hắn tới bệnh viện kiểm tra. Sinh hoạt hàng ngày đối với em có thể chi phí không phải là vấn đề nhưng mà chi phí phát sinh trong quá trình điều trị cho hắn là con số không hề nhỏ. Anh biết em đang hoạt động bất động sản kiếm ra được nhiều tiền, nhưng con số đó chỉ đáp ứng đủ cho Tiểu Bạch mà thôi, vậy còn em thì sao, chẳng lẽ hai người lấy phần tài chính cá nhân của hắn đã sang tên cho em dùng thâm hụt vào đó. Nhưng anh biết có chết em cũng không động vào số tài sản mà hắn đã cho em. Cho nên bây giờ chỉ có một người phụ nữ mà lại nuôi đến hai miệng ăn, trong đó lại có một tên có mức chi tiêu gấp mười lần người khác thì em nói em sẽ vất vả thế nào?"

Mặc Lạc Phàm nói đến đây đã quán thông một lượt những vấn đề vật chất cơ bản khi Hoắc Duật Hy chung sống với Tư Cảnh Hàn.

Có lẽ Hoắc Duật Hy do dự, nhưng với một cô tiểu thư chưa nếm trãi sự cực khổ về mặt vật chất nên cứ nghĩ đó là phù du bên ngoài, cô có thể chịu được.

Mặc Lạc Phàm biết thế nên lại nói thêm: "Có thể em cho rằng mình vì cuộc sống vật chất mà để hắn đi thì mình chỉ là người phụ nữ tầm thường. Không sai, suy nghĩ như vậy rất đáng khích lệ. Nhưng mà anh phải nhắc với em một điều, Tư Cảnh Hàn chỉ tạm thời bị mất trí nhớ, vậy một khi hắn nhớ lại tất cả thì phải thế nào, em cũng biết Tư Cảnh Hàn trước giờ nói được làm được, những gì hắn nói với em trước khi tách ra em còn nhớ không?"

Hoắc Duật Hy lạnh người, câu nói của người đàn ông kia lúc đó tuy thật nhợt nhạt nhưng chẳng bao giờ bị lãng quên, thậm chí còn khắc sâu vào trí nhớ của cô hơn bất kỳ câu nói nào khác.

Tuy nhạt nhưng khó phai mờ.

Nếu có cơ hội nhìn thấy ánh dương một lần nữa... tôi nhất định không yêu em.

"Tiểu Hy, bây giờ cách xa thì sau này em mới ít chịu tổn thương. Để Tư Cảnh Hàn trở về với bọn anh đi." Giọng nói của Mặc Lạc Phàm đột nhiên như ru ngủ, vừa dọa nạt tinh thần Hoắc Duật Hy nhưng cũng như đang thôi miên lý trí của cô.

"Em..."

Đứng ở trong một góc, Tư Cảnh Hàn đã nghe được cuộc đối thoại của ba người bên ngoài.

Khi thấy vẻ do dự của Hoắc Duật Hy hắn nắm gấu áo nhìn bản thân mình.

Hắn không nhớ mình là Tư Cảnh Hà, nhưng mọi người lại hay gọi hắn với cái tên đó, tiềm thức của hắn cũng không xa lạ với cái tên này, ai gọi hắn là Tư Cảnh Hàn thì theo trực giác hắn đều phản ứng, chỉ là một khi cố suy nghĩ chút gì về người đó thì đầu hắn lại đau như búa bổ, hắn sợ đau nên luôn trốn tránh, luôn không muốn nghĩ, cho nên hắn chẳng nhớ được gì càng không hiểu được vế sau mà Mặc Lạc Phàm đã nói.

Bây giờ hắn chỉ hiểu vế trước anh ấy đang nói đến vấn đề nuôi hắn rất tốn tiền, và bà xã của hắn đang do dự. Liệu bà xã của hắn có vì nuôi hắn tốn tiền quá mà bỏ rơi hắn hay không?

"Bà xã..." Hắn gọi nhỏ, đôi mắt thoáng qua u buồn.

Nhưng rất nhanh bên trong đôi đồng tử màu lam đã nổi lên một cơn sóng.

Sau đó hắn dứt khoát quay người đi lên tầng.

Khi hai người Mặc Lạc Phàm và Lạc Tư Vũ rời đi Hoắc Duật Hy mới thoáng buông lỏng tâm tình, bọn họ cho cô thêm một đêm để suy nghĩ rốt cuộc có giữ lại quyết định của mình hay không. Nhưng xem ra lần này rất khó thương lượng, hai người đàn ông đó còn cho cô biết họ sẽ ủng hộ Bảo Bối cùng sống một chỗ với Tư Cảnh Hàn, nghĩ đến đây mà mắt cô cay xè.

Nghĩ đi nghĩ lại đều do ý muốn của Tư Cảnh Hàn mà thôi, Tư thị quan trọng với hắn thế nào mà cuối cùng hắn lại giao tất cả cho Bảo Bối, đủ thấy trong lòng hắn người kia quan trọng bao nhiêu.

Hắn đã trù tính tất cả!

Nếu hắn chết thật thì Bảo Bối vẫn có cơ ngơi đồ sộ, một đời an nhàn không cần lo nghĩ, họa chăng hắn còn sống thì sẽ cùng Bảo Bối đắp xây Tư thị rồi sống đến già. Về phần cô, số tài sản cá nhân hắn cho cô xem như là bù đắp cho mấy năm qua, dù sau này hắn sống cùng người khác cũng không phải áy náy.

Hắn nói yêu cô nhưng tình thân đối với Bảo Bối mới nặng hơn tất cả, người yêu có thể hóa người dưng, còn đã là người thân thì không bao giờ xa lạ.

Không phải cô sợ hắn thay lòng yêu thêm Bảo Bối, mà thứ cô sợ là hắn không còn yêu mình.

"Cạch." Hoắc Duật Hy đẩy cửa phòng ngủ vào trong tìm kiếm bóng dáng của Tư Cảnh Hàn. Hắn không đọc sách mà ngồi sẵn ở trên giường dường như là đang chờ cô.

"Bà xã..." Cô vừa bước vào hắn đã gọi nhưng mấp máy mấy lần rồi dừng câu nói trên đầu môi, hắn có vẻ xoắn xuýt, vừa vội vừa lo.

Hoắc Duật Hy khá nghi hoặc dáng vẻ này của hắn, cô tự nghĩ có phải vì vẻ mặt nặng nề của mình đã tác động đến hắn hay không. Cho nên cô vội đi đến, ngồi xuống xuống, nắm lấy tay hắn muốn hỏi han, ai ngờ, Tư Cảnh Hàn hơi rụt lại.

"Tiểu Bạch?" Cô không hiểu, nhìn hắn hỏi: "Anh sao vậy?"

Không hiểu sao cô càng quan tâm hỏi han hắn thì Tư Cảnh Hàn càng lo lắng nhiều hơn, hai tay cũng đan vào nhau một cách chặt chẽ.

Hoắc Duật Hy không biết hắn đã nghe được chuyện mình nói với Mặc Lạc Phàm, cô nghĩ rằng việc này không nên tự mình quyết định, chí ít cô phải hỏi qua ý kiến của Tư Cảnh Hàn, dù sao đây cũng là chuyện trực tiếp liên quan đến hắn.

"Tiểu Bạch, bà xã nói anh nghe chuyện này..."

"Không." Bất ngờ Tư Cảnh Hàn cắt ngang lời của cô rồi bắt lấy tay cô, lắc lắc đầu như năn nỉ cô đừng nói tiếp: "Bà xã, ông xã có thể đi làm kiếm tiền mà."

Cô hơi ngỡ ngàng: "Tiểu Bạch, sao anh...?"

Tư Cảnh Hàn hít một hơi, hơi run: "Ông xã biết bà xã nuôi ông xã tốn tiền lắm nhưng mà bà xã đừng vì vậy mà bỏ rơi ông xã được không, ông xã sẽ không mua đồ mới nữa, sẽ không kén ăn, ông xã sẽ đi làm kiếm tiền. Ông xã muốn đi làm kiếm tiền."

Từ biểu hiện của hắn Hoắc Duật Hy đã đoán được chút ít, hỏi: "Tiểu Bạch, anh nghe được gì rồi?"

"Ưm..." Tư Cảnh Hàn gật gật đầu, ôm lấy cô, van cầu: "Nên bà xã, đừng bỏ ông xã, ông xã sẽ kiếm thật nhiều tiền, mua thật nhiều bánh ngon, xe đẹp, còn có quần áo cũng mua cho bà xã luôn. Bà xã..." Hắn hứa trong trạng thái sợ hãi, cả người cũng run lên. Vô thức trong đầu hắn hàng loạt sự kiện được tái hiện.

Ở đó có Tiểu Bao, còn có cô bé dễ thương là bà xã của hắn, nhưng mà bà xã không ăn bánh bao của hắn mang về, bà xã bỏ quần áo cũ của hắn đi, bà xã lên chiếc xe thật đẹp, bỏ hắn lại, ở ngoài trời tuyết rơi, tuyết rơi nhiều và lạnh, rất lạnh.

Hắn bị bỏ rơi rồi!

Bà xã bỏ rơi hắn!

Có lẽ vì hắn không có bánh ngon, không mua được quần áo đẹp... vì hắn không có tiền để nuôi bà xã.

Phải làm sao đây?