Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 164: Hoài niệm hương vị của nàng




Tần Dịch Dương cố gắng kiềm chế xúc động, mới không đem nàng đặt dướithân mà dùng phương thức kịch liệt cùng bạo ngược nhất để hôn nàng.

Hắn hôn thật lâu, cho đến khi hương vị của nàng cùng cảm giác thỏa mãnmột lần nữa tràn ngập khoang miệng cùng lồng ngực hắn, nếu nàng khôngngủ, hắn thật sự rất muốn ôm nàng vào trong lòng mà yêu thương.

“Hi Hi.” Hắn nhẹ giọng “Hi Hi, Hi Hi”

Ngón tay vuốt nhẹ những sợi tóc mềm mại, đây là lần đầu tiên Tần DịchDương cảm giác được mình yêu cô gái này biết bao, hắn khao khát giờ phút này nàng tỉnh lại ôm lấy cổ hắn, vô cùng thân thiết giữ lại hắn, giốngnhư trước đây, khao khát nàng có thể thừa nhận nàng cũng thích được hắnsủng nịch cùng âu yếm, mặc kệ quá khứ ra sao, những yêu thương này đềulà thật.

Nhưng hiện tại thực đã không có khả năng xảy ra sao?

Bàn tay ở bên cạnh nàng nắm chặt, muốn ôm chặt lấy nàng nhưng lại sợđánh thức nàng. Thật tốt, nàng vẫn còn có thể vì hắn ở lại nơi này, thật tốt, nàng không có hận mà ngủ không được......

“Hi Hi.... Ngủ ngon.” Nhẹ nhàng rời khỏi môi nàng, Tần Dịch Dương hạthấp giọng. Thân thể trầm trọng ngã vào bên cạnh nàng, thân thể hắn ngửi thấy hương vị trên người nàng mà bình yên nhập mộng.

Sáng sớm.

Giấc ngủ đêm qua cũng không tốt lắm, khi Lâm Hi Hi đứng dậy, mắt bị ánhmặt trời chiếu vào làm cho đau đớn. Nàng nâng tay lên che, ngón taytrắng nõn ngăn cách ánh sáng chói mắt kia lại.

Qua một lúc mới có thể thích ứng với ánh sáng mạnh như vậy hướng chiếuvào trong phòng, Lâm Hi Hi dời ngón tay đi muốn chống thân thể xuốnggiường, tay lại tiếp xúc với một vật gì đó bằng tơ mềm mại, lạnh thấmvào ruột gan.

Mắt nàng nhìn xuống, là một chiếc cà vạt màu xanh thẫm đẹp đẽ quý giá, nằm yên ổn ở bên người nàng.

Ngón tay run lên, nàng nhận ra đây là cà vạt của Tần Dịch Dương.

Tối hôm qua hắn ở chỗ này sao?

Đầu hơi choáng, tối hôm qua rất khuya mới ngủ, nàng nhớ rõ là chị Tuệ ởbên cạnh nàng, luôn kể về chuyện tình của mình, như vậy Lâm Hi Hi mới có thể buông tâm sự chậm rãi ngủ...... Nhưng là, điều đó cũng khôngcó nghĩa là khi nàng ngủ sẽ không có người tới đây, không phải sao??

Cả người mệt chết đi, cũng là tình cảm mệt mỏi. Lâm Hi Hi chọn một bộ áo ngủ từ trong ngăn tủ để thay, ngẩng đầu nhìn gương nháy mắt mới pháthiện, kể từ khi đi vào nơi này, đồ dùng hằng ngày cùng quần áo giầy dépcủa nàng cơ bản đều là do Tần Dịch Dương mua, thậm chí lấy luôn cả phong cách cùng sở thích của hắn, mà nàng sáng sớm nay đã đưa ra một quyếtđịnh.

Không bao giờ nữa sẽ dựa vào hắn, quyết định không bao giờ nữa dây dưa với hắn.

Nhớ tới những chuyện đã phát sinh, Lâm Hi Hi nhắm mắt, ngửa đầu để chonước mắt cùng những chua xót đều quay lại chôn giấu trong lòng mình.Lẳng lặng đi xuống lầu, Lâm Hi Hi nhìn thấy sáng sớm người hầu đang bậnrộn ở phòng khách.

“Phu nhân, cô đã dậy!” chị Tuệ thực vui vẻ, đi lên chào nàng.

Bây giờ chị Tuệ như một người chị bình thường của nàng, thân thiết hòaái, Lâm Hi Hi rất thích cô ấy, ở trong nhà cũng chỉ muốn nói chuyện cùng cô: “Anh ấy trở về trễ lắm sao?”

Chị Tuệ ngẩn ra, biết nàng hỏi chính là tiên sinh, cười cười nói: “Cótrở về, nhưng mà rất khuya, ngủ chưa được hai giờ liền dậy đi làm, sợlàm phu nhân tỉnh nên không tạo ra nhiều tiếng động.”

Ngủ chưa tới hai giờ.

Lâm Hi Hi cảm giác thái dương của mình giật giật vài cái, rất không thoải mái.

“Chị Tuệ, tôi muốn đi ra ngoài một chuyến, hơn nữa có thể...... Tôi đi ra ngoài sẽ không trở về.” Nàng không có gì muốn giấu diếm, quyếtđịnh cùng nơi đi của mình, đều chỉ nói cho một mình chị Tuệ.

Nhưng rõ ràng trên mặt chị Tuệ dâng lên biểu tình lo lắng, nhìn chungquanh nói: “Phu nhân, lời này vẫn là không nên nói lung tung, tiên sinhthực sự đã ra lệnh cho toàn bộ mọi người trong biệt thự, không cho phépcô một mình đi ra ngoài, đi ra ngoài thì ít nhất cũng phải có ba ngườitheo tiên sinh mới yên tâm, phu nhân, cô làm vậy là làm khó chúng tôirồi.”

Ngụ ý như vậy, chính là thật sự đem nàng nhốt ở chỗ này, đi đâu làm gì cũng không được?

Hốc mắt Lâm Hi Hi hơi phiếm hồng, lại hờ hững che lấp, tiếp tục hỏi:“Vậy tôi có thể gọi điện thoại không? Có phải hay không gọi điện thoạicũng bị cấm? Các người muốn hỏi tôi là gọi cho ai, là nội dung gì mớicho phép tôi gọi phải không?”

Lòng nàng không có ý nghĩ thù địch, nhưng mà gặp phải gông xiềng nhưvậy, nàng còn có thể duy trì trấn định như vậy thì thật sự là kì lạ.

Biểu tình trên mặt chị Tuệ cũng rất khó coi, quyết trụ nàng, nhẹ giọngnói: “Phu nhân, cô vì cái gì nhất định phải đối đầu với tiên sinh, không qua được đâu? Tiên sinh rõ ràng rất tốt với cô, không nhất thiết phảiương ngạnh như vậy, hơi yếu thế một chút tiên sinh mới có thể nhận, phải biết rằng ngài ấy thật sự yêu cô......”

“Chị đừng nói nữa”, Lâm Hi Hi không muốn nghĩ đến, ngay cả bản thânmình nàng còn không biết hắn có yêu nàng thật không, hay là chỉ là mộtcách lợi dụng vô sỉ khác, làm sao người khác lại có thể nói, “Chị nóicho tôi biết, rốt cuộc anh ta quy định như thế nào? Còn không cho phéptôi làm gì?”

Chị Tuệ giật mình, nói thực: “Tiên sinh nói, nếu phu nhân nhất quyết gọi điện thoại thì phải gọi cho ngài ấy, còn nữa, có vấn đề gì ngài ấy cũng có thể giải đáp, mà hiện tại, cảm xúc của cô không tốt cần nghỉ ngơi,cho nên tiên sinh mới không cho cô ra khỏi nhà.”

A...... Buồn cười!

Lâm Hi Hi nghĩ ra lý do của hắn thật quá kém mà lại quá bá đạo, ánh mắt bắt đầu hồng, trong lòng cũng đau nhói.

“Tôi có thể không đi ra ngoài, chị giúp tôi liên hệ với luật sư MụcThanh Ngôn, tôi có việc tìm anh ta, mời anh ta đến đây.” Nàng nắm chặthai tay, giọng nói mềm đi một ít, nói với chị Tuệ.

Đúng vậy, nàng không thể gọi điện thoại, nhưng không có nghĩa là người hầu không thể gọi.

Chính mình không thể đi ra ngoài, không có nghĩa là người khác không thể đi vào.

Vẻ mặt chị Tuệ vẫn khó xử như trước.

Nhưng ngẫm lại việc này cũng không vi phạm quy định của tiên sinh, chịthỏa hiệp, chị cũng không muốn nhìn thấy phu nhân không vui như vậy.

“Vậy? Là Mục luật sư phải không?” chị Tuệ sử dụng điện thoại của phòngkhách để gọi, lên tiếng nói với người đàn ông ở đầu dây bên kia. “Phunhân chúng tôi muốn gặp ngài, ngài có tiện để đến Tần trạch một chuyếnkhông? Vâng vâng, tốt, tôi biết rồi.”

Cõi lòng Lâm Hi Hi đầy chờ mong, đôi mắt trong suốt nhìn chị.

“Phu nhân, Mục luật sư nói ngài ấy lát nữa sẽ đến.”

Trong lòng Lâm Hi Hi vui vẻ, đôi mắt phát ra ánh sáng, lúc này mới nhậnthấy tính tình của mình vừa rồi có chút lãnh đạm, dù sao địch ý của nàng không nên đối với chị Tuệ, cho nên nhẹ giọng nói: “Cám ơn chị, chịTuệ.”

Chị Tuệ có một chút đau lòng, tối hôm qua cô gái nhỏ này kể giản lược về sự tình mà mình đã trải qua cho chị, ngay cả chị dù là người ngoàinhưng cũng cảm thấy được là việc tiên sinh làm hơi quá đáng, việc làmnày một người đơn thuần thiện lương như phu nhân làm sao có thể chấpnhận đây?

“Không cần cảm ơn, phu nhân, cô nếu có thể cùng tiên sinh hòa hảo như lúc ban đầu, là không gì bằng.”

Chị cảm nhận được đối phương đã bình tĩnh một chút, tiên sinh giảithích, thái độ lạnh nhạt như vậy của phu nhân hẳn là sẽ phai nhạt, cảhai người rõ ràng là cùng yêu nhau, làm gì so đo nhiều như vậy?

Đôi mắt của Lâm Hi Hi có một tia ảm đạm, chỉ trầm mặc ôm lấy vai.

Chốc lát sau Mục Thanh Ngôn đã đến, đi thẳng đến phòng khách, vẻ mặt của hắn tựa hồ cũng có chút khẩn trương, cho đến khi thấy được Lâm Hi Hikhông có việc gì mới hơi khẽ thở ra, khóe miệng nhếch... một cái: “Côtìm tôi?”

“Mục luật sư......” Lâm Hi Hi như thể gặp được cứu tinh, đứng dậychào hắn. Mục Thanh Ngôn lại cười cười, đem túi công văn đặt ở bên cạnh: “Tôi đã nói rồi, gọi tôi Thanh Ngôn là được rồi.”

Ở trong đại sảnh sáng sủa, hai người cùng ngồi xuống, tuy rằng đã đoánđược nàng vì cái gì gọi mình đến đây, Mục Thanh Ngôn vẫn giả vờ hỏi: “Hi Hi, cô tìm tôi có chuyện gì không?”

Lâm Hi Hi nghiêm mặt nói: “Thanh Ngôn, anh là luật sư đại diện cho hiệpnghị kia, về pháp luật anh có trách nhiệm phải cam đoan hiệu lực hết hạn của hiệp nghị này, nói như vậy anh cũng rõ ràng điều kiện bên trong,hiện tại thu mua Nhạc thị thực đã thành công, toàn bộ đã thuộc về danhnghĩa của Bác Viễn, tôi cũng đã khai ra một chút về hiệp nghị cho phóngviên biết nên như vậy là xong đúng không?”

Chuyện gì tới cũng tới, trốn cũng không giải quyết được gì.

Trong lòng mặc niệm những lời này, Mục Thanh Ngôn biết chuyện này rồi sẽ đến, hắn trốn không được.

“Hi Hi......” Mục Thanh Ngôn gọi một tiếng, thấp giọng nói, “Tôi là có trách nhiệm về pháp luật cam đoan để hiệp nghị kia được thực hiện,mà hiện tại, hiệp nghị đúng là đã hoàn thành, hơn nữa, thực đã không còn trên tay tôi nữa.”

Lâm Hi Hi cả kinh: “Cái gì?”

Mục Thanh Ngôn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, hơi hơi đau lòng, kiênnhẫn giải thích cho nàng: “Có lẽ là lúc trước thời điểm khi cô ký kếthiệp nghị không xem kĩ, và đó cũng lý giải cho sai lầm của cô, nhưng sựthật là cô thực đã ký, và sẽ phân chia nghĩa vụ dựa theo điều ước bêntrong đúng là cô hiện tại đã quên, tôi có bản copy, cô có thể xem.”

Hắn nói xong cũng lấy công văn trong túi kia ra đưa cho nàng.

Lâm Hi Hi có một chút nghi hoặc tiếp nhận nó, lật xem nội dung bêntrong. Quá khứ hết thảy đều rõ ràng trước mắt, nàng cũng không muốn nhớlại, chỉ là lật từng tờ nhìn đi nhìn lại, nhưng vẫn thấy không có gìsai.

“Hiệp nghị chấm dứt thì cũng có thể chấm dứt quan hệ hôn nhân, không phải là nói chúng tôi phải ly hôn sao?”

Mục Thanh Ngôn dừng lại một chút, đứng lên đi đến bên cạnh nàng, thânthủ thay nàng chỉ vào câu bên trong, nhẹ giọng giải thích: “Lúc đó hiệpnghị là do cô bàn bạc, kết quả của hiệp nghị không bao hàm hiệu lực pháp luật của hiệp nghị trong vòng một năm gần nhất. Là nói quan hệ hôn nhân của các người thực đã chứng thực, có hiệu lực theo pháp luật TrungQuốc, các người là vợ chồng thực sự, nếu hiệp nghị chấm dứt mà muốn giải trừ, cần thỏa thuận của hai bên, đương nhiên, nếu cảm thấy cuộc sốngnhư thế này không tồi có thể tiếp tục, tự nhiên cũng liền bớt đi đượcphiền toái.”

Kinh ngạc một hồi lâu, Lâm hi Hi mới nâng mắt nhìn hắn: “Đến tột cùng là có ý tứ gì?”

Trong lòng Mục Thanh Ngôn căng thẳng, thấp giọng giải thích: “Ý là, muốn ly hôn, cô cũng không hẳn là tìm tôi, bởi vì trong hiệp nghị không cóghi. Theo quy định các người phải ly hôn, chính là nói có thể giải trừquan hệ, nhưng là nếu cô muốn ly hôn, hẳn là đi tìm Tần Dịch Dương!!Hiệp nghị là một chuyện, chia tay là một chuyện, hôn nhân, ly hôn làchuyện của hai người, Hi Hi tôi nói vậy cô có hiểu không?”

Mặt Lâm Hi hi ban đầu còn có vài phần huyết sắc nhưng dần dần cũng biến trắng, nàng rốt cục đã hiểu rồi.

“Nói cách khác, nếu anh ta không đồng ý, tôi sẽ không thể ly hôn. Là như vậy phải không? ” nàng hỏi có vẻ châm chọc. Mục Thanh Ngôn có chút chột dạ, lại cố lấy dũng khí nhìn nàng: “Phải.”. Không khí trở nên yên tĩnh, cả phòng khách không một thanh âm.

Lâm Hi Hi xem xét hiệp nghị kia một lúc lâu, miệng hé ra nụ cười táinhợt trào phúng đến cực điểm, thân thể gầy yếu tựa vào sofa, âm cuốiphát run, nhẹ giọng hỏi: “Vì cái gì không nói sớm cho tôi biết?”

Người đàn ông đối diện trầm mặc không nói gì.

Lâm Hi Hi nhìn hắn, ánh mắt lạnh như nước, ánh mắt thương cảm lộ ra làmcho người ta đau lòng: “Thanh Ngôn, anh biết việc này phải không? Anhlà luật sư, ngay từ đầu là biết câu đó có ý nghĩa gì, nhưng là không nói cho tôi biết, chờ tôi tự mình mắc mưu...... Mục Thanh Ngôn, ngaycả anh cũng câu kết với anh ta lừa gạt tôi phải không?”

Một câu của Nàng đã đi vào trọng điểm, từng lời lên án thật tàn khốc.

Cả người Mục Thanh Ngôn ngồi đó cứng đờ, hôm nay hắn dám đến, tức là đãchuẩn bị tốt phương án, chính là không nghĩ tới vào lúc này, cư nhiênlại cảm thấy được sự lạnh lẽo nơi sóng lưng, hết sức hại người.

Có ai nói cho hắn biết hắn làm vậy là đúng hay sai không? Có sai đến tội ác tày trời hay không?

“Hi Hi....” Mục Thanh Ngôn chân thành nhìn nàng, thanh âm trầm thấp. “Thực xin lỗi.”

Gần đây, thật sự có nhiều người nói thật có lỗi với nàng, “Thực xin lỗi, Hi Hi tôi không phải cố ý.”

Mỗi một câu giải thích này đều như một lời châm chọc nàng, nàng xóa mộtlần, lại bị thêm một lần, chật vật của nàng hết thảy lộ ra ở trong mắtmọi người, tất cả mọi người rõ ràng hiểu được, chỉ có nàng một người bịxoay vòng.

Nàng mệt mỏi quá.

Khăn giấy trong tay bị xé ra bay bay dưới chân, nàng không rảnh bận tâmbản thân mình bị lừa, nàng thật sự mệt mỏi quá. Thân thể nhỏ xinh dựahẳn vào sofa, cánh tay nâng lên, day day cái trán, giống như tiêu hóa sự lừa gạt này.

“Anh ta vì cái gì phải bắt tôi kết hôn?” thanh âm tê liệt phát ra từmiệng nàng, một bàn tay Lâm Hi Hi nắm chặt lấy sofa, nhìn hắn như mộtđứa nhỏ đang cầu cứu, cầu mong có một đáp án, “Anh có biết không? Ata vì cái gì phải bắt tôi kết hôn?”

Mục Thanh Ngôn mím môi, suy nghĩ thật lâu mới nói: “Để tôi giải thích,cậu ấy thích cô, đã thích rất lâu rồi. Từ trước đến nay có cơ hội sửdụng, cậu ấy sẽ không bao giờ bỏ qua, cho nên khi cô cầu cậu ấy, cậu ấyđương nhiên sẽ đưa ra điều kiện mà mình muốn. Giống như bây giờ, cô muốn rời xa nơi này, nhưng quan hệ vợ chồng thì vẫn còn tồn tại, cậu ấy làchồng của cô, sẽ có quyền lợi của một người chồng đối với cô, quan trọng hơn là quan hệ này đã được pháp luật bảo hộ, cô không chịu cũng vôích.”

Thì ra là từ lâu ngay từ thời điểm bắt đầu hắn đã muốn trói buộc nàng rồi phải không?

Có lẽ là vì hắn biết được sai lầm của hai năm trước cho nên sợ nàng cựtuyệt, sợ nàng phủ nhận, và vì vậy mới tạo ra một cái bẫy sâu như vậy để cho nàng sa vào phải không?

“Cám ơn.”, lời nói của Lâm Hi Hi nhẹ nhàng. “Chỉ là, phiền anh đi mộtchuyến đến đây, vất vả rồi.” Một câu bâng khuâng nhưng như một cái táttrên mặt Mục Thanh Ngôn.

“Hi Hi..... Không cần nói như vậy, tôi sẽ cảm thấy càng có lỗi vớicô.” Mục Thanh Ngôn có lẽ là người nắm rõ tình hình của họ nhất? Lâm HiHi không biết việc này còn có thêm bao nhiêu người biết nhưng là chưabao giờ nghĩ tới muốn nói về chuyện của mình.

Nàng cười cười, dịu dàng giống như một đóa hoa bách hợp.

“Các anh không cần xin lỗi tôi, là tôi nên xin lỗi chính bản thân mình.....” Nhẹ nhàng đứng lên, đem những mảnh giấy hỗn độn đi vào nhà,nàng xoay người lên lầu, “Quả thật người ngu ngốc nhất chính là để mìnhbị khi dễ, thật sự là xứng đáng đúng hay không......”

“Cám ơn anh, sau chuyện kia, tôi bị cấm túc không thể ra khỏi cửa, nhờ chị Tuệ tiễn anh vậy..... Tạm biệt.”

Nàng cũng không quay đầu lại, bước chân nhẹ nhàng mà ưu thương, thanh âm lại dị thường êm tai dễ nghe, khi nàng đi lên cầu thang hắn có thể thấy mặt của nàng, đẹp thật kinh thiên động phách, chính là đôi mắt trongveo nhưng không có sinh khí, cô đơn làm cho người ta thương cảm.