Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 162: Tại thời điểm này, hiệp nghị kết thúc




Lâm Hi Hi cắn môi, gian nan gật đầu.

Phòng khách im lặng, nền nhà đều là mảnh vỡ, trong không khí nồng đậmmùi thức ăn hỗn hợp, yên tĩnh như vậy làm cho người ta càng hốt hoảng,nhóm người hầu đại khái cũng không dám bước ra, mắt mở to nhìn hai người bọn họ.

Tần Dịch Dương mím chặt môi, ánh mắt rõ ràng phát ra cuồng liệt lửa giận, giờ phút này trong lồng ngực cũng đã bắt đầu bộc phát.

Nàng luôn có bản lĩnh bức hắn đến không khống chế được mọi chuyện.

Hết lần này đến lần khác, kết thúc luôn là thời điểm hắn bị trêu trọc.

“Lâm Hi Hi......” Thanh âm mất tiếng mà kiên định, bàn tay ấm ápcủa Tần Dịch Dương vuốt ve lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, chóp mũi của nàng chỉ cách có nửa tấc, “Đem cái ý nghĩ trong đầu này loại bỏ đi,đừng bao giờ nói với anh nữa, tốt nhất ngay cả nghĩ cũng không nghĩ, nếu muốn thả em, đời này là không thể.”

“Em là vợ anh, nếu đã muốn gả cho anh, anh sẽ không cho em cơ hội đổiý.” Thanh âm của hắn như là nỉ non, như là một bùa chú làm cho Lâm Hi Hi nghe xong liền mở to hai mắt nhìn, trái tim đập thình thịch.

“Không có khả năng...... Chúng ta có hiệp nghị, hiệp nghị đã xong,chúng ta sẽ ly hôn!” Lâm Hi Hi nhớ tới cái hiệp nghị chính mình đã kítên kia, thất thanh hô lên.

Khóe miệng Tần Dịch Dương hiện lên một nụ cười tái nhợt mà lãnh liệt: “...... Hiệp nghị? Đó là cái gì?”

Một tiếng “vù vù”, có một cái gì đó như muốn nổ tung trong đầu nàng, oanh tạc cả trí óc nàng, chỉ còn lại tiếng vang ong ong.

“Anh......” nàng giống như nhập mộng, không biết sao lại thế này!

“Cho dù không muốn ăn…” Tần Dịch Dương vuốt ve tóc của nàng, môi nhẹnhàng nhếch lên, lộ ra sủng nịch cùng yêu thương hứng thú, “Chỉ là mộtchút mà thôi, không chết được, anh cùng em nhịn đói.”

Bầu không khí cô đặc trong phòng khách, ánh mắt Lâm Hi Hi mở to nhìn vào mắt hắn, cảm nhận ở đó một luồng âm trầm, nàng không để ý nhưng lại cảm nhận được không khí quanh mình bị người đàn ông này chậm rãi lấy đi, mà nàng lại bị vây trong ánh mắt thâm thúy của hắn, giãy dụa, bất động,không được rời đi, cả người ngồi cứng ngắc, không thể nhúc nhích.

“Đem nơi này thu dọn cho tốt!” Tần Dịch Dương đứng thẳng dậy, cao giọngra lệnh, tựa hồ mất đi hứng thú với nàng, như không có gì đem hai tayđút vào túi, miệng nhếch lên một nụ cười lạnh nói với chị Tuệ đứng bêncạnh, “Muốn giúp cô ấy phải không? Vậy đêm nay hãy chăm sóc cho cô ấy.Cảm xúc của cô ấy không tốt lắm, nhớ rõ, không để cho cô ấy xảy rachuyện gì ngoài ý muốn, nếu không, tôi sẽ hỏi tội chị.”

Chị Tuệ đứng bên cạnh ngẩn ra, mãi mới phản ứng lại.

“Dạ! Tiên sinh, tôi sẽ chiếu cố tốt cho phu nhân! ” tiên sinh đang rấttức giận, chị Tuệ nghe thấy mà chân tay bủn rủn, chỉ có thể nhanh chóngtrả lời, vội vàng đi đến bên Lâm Hi Hi, thân thủ bày tỏ sự chân thành.

Tần Dịch Dương thực vừa lòng với biểu hiện của người hầu này, ánh mắt trầm xuống, mắt một lần nữa nhìn trên người Lâm Hi Hi.

“Đêm nay nghỉ ngơi cho tốt...... Em còn có rất nhiều việc phảilàm.” Hắn khắc chế không cho chính mình nhìn ánh mắt nàng yếu ớt màtrong suốt, hắn nhìn thấy đương nhiên tâm sẽ rất đau. Vì thế hắn chỉ cóthể nắm chặt gáy của nàng, lúc nàng đột nhiên giãy dụa càng tăng thêmlực, nàng đau phát ra tiếng, hắn đã muốn bao trùm lấy môi nàng.

Rõ ràng chỉ là nụ hôn tạm biệt lạnh lẽo của hắn nhưng hắn hôn rất thậntrọng, cạy mở hàm răng của nàng, hung hăng hút lấy một ít mật ngọt nơiđầu lưỡi của nàng. Lâm Hi Hi run rẩy, hắn nuốt vào miệng mật ngọt củanàng, hôn sâu thêm một lúc nữa mới lưu luyến buông ra.

Sau đó mới vỗ vỗ đầu nàng, hắn đứng dậy rời đi.

Thân ảnh cao lớn mạnh mẽ kia không ở lại, mà là lấy Âu phục người hầu đưa qua rồi lạnh lùng rời đi.

Nhưng vừa xoay người, ánh mắt cùng hơi thở mạnh bạo liền biến mất mà trở thành một sự đau đớn nồng đậm, làm sao cũng không che lấp được. Sắc mặt hắn tái nhợt, ánh mắt cô đơn, lạnh lùng đi ra khỏi phòng khách!

Bản thân tiến vào trong xe, “Phanh”, đóng cửa lại, Tần Dịch Dương tựavào ghế ngồi, đau đầu muốn nổ tung. Chết tiệt...... Hắn sao lại thế này?!

Biết nàng ủy khuất, biết nàng oán hận, hắn lừa nàng không phải sao? Hắnlàm sao lại áp chế không được muốn chinh phục xúc động của nàng, nhìnđến ánh mắt chán ghét cùng oán hận của nàng đã nghĩ đến quát nàng, muốnbắt buộc nàng không được tránh né hắn.

Vậy đây là loại tình cảm gì?

Biết rõ chân tướng, nàng thậm chí không muốn ở cùng hắn, không muốn làmvợ hắn, thậm chí ăn không ngon. Điều này làm cho Tần Dịch Dương nghĩ đến trái tim của mình vốn đã đông lạnh thành băng ngàn năm lại sớm khôngthể ức chế mà đau đớn, hắn cũng không muốn rời đi, thầm nghĩ ở lại nơithuộc về bọn họ mà ôm nàng, an ủi nàng, để cho nàng tùy ý phát tiết, đợi cho phát tiết hết vẫn là nàng của trước kia, đơn thuần, thiện lương,thanh nhã động lòng người, có thể mềm mại trong lòng hắn, nhu thuận nghe lời.

Ngón tay thon dài chuyển lên xoa bóp mi tâm một chút.

Vậy cứ coi như là mộng đi..... Quật cường trong thân thể cô gái nàyhắn đã không thể đoán trước, nàng cứ như thế chẳng chịu khuất phục.

Tay cầm bánh lái, Tần Dịch Dương khởi động xe, trong đầu đều là hình ảnh nàng đơn thuần mà tao nhã, lạnh lùng lái xe đi ra ngoài. Đêm khuyakhông một ngôi sao, ngay cả ánh trăng cũng đều trốn trong các tầng mâykhông chịu hé ra, tâm tình của hắn cực kỳ phiền muộn, tùy tay gọi mộtcuộc điện thoại, ra lệnh.

Đầu dây bên kia, Nguyễn Húc đang thay hắn ở công ty tăng ca vội vã như muốn sứt đầu mẻ trán.

“Hiện tại cậu đến chưa? Cậu không sao chứ? Tôi bên này vội muốn hộc máu, Tần Dịch Dương, cậu bỏ lại một đống người, bản thân chạy về là muốntính cái gì?” Nguyễn Húc rất không đồng tình đối với hành động bỏ lạiviệc tại công ty mà chạy về lo cho bà xã của hắn, cực kì bất mãn!

“Tôi gọi cậu đi ra!” Tần Dịch Dương nhíu mày, thanh âm thực lãnh liệt đến không thể hình dung được, “Hiện tại, ngay lập tức.”

Cổ họng Nguyễn Húc nghẹn lại, ánh mắt tràn đầy oán niệm.

Người này không biết lại gặp phải chuyện gì, bằng không cũng sẽ không rơi vào tình cảnh này mà còn muốn kêu hắn.

“Được, tôi đã biết, hiện tại tôi qua liền, cậu tìm chỗ trước đi, tìmđược rồi gọi cho tôi.” Thở dài, Nguyễn Húc nhận mệnh đáp ứng, bút trongtay viết thêm vài câu, “Ba” một tiếng rơi xuống trên bàn.

Toàn bộ nhân viên trong phòng hội nghị nhỏ thực đã làm việc liên tục hơn mười giờ.

Vì vậy mới nói, một công ty lớn thỉnh thoảng xảy ra một vài sự kiện liền long trời lở đất, hắn đưa máy nhìn những nhân viên đang bận rộn xungquanh, cầm lấy di động đi ra ngoài, vừa cười vừa nói: “Trước 12h đêm nay hoàn thành là tốt nhất, không thể để đến thời gian đi làm bình thườngvào sáng mai, phí tăng ca không cần lo, Tần tổng của chúng ta sẽ tínhtoán và đánh giá từng việc cho nên không cần báo, mọi người làm việctốt, tôi đi trước.”

Cũng chỉ có thể dùng loại điều kiện này để đổi, thỉnh thoảng cấp thêm phúc lợi, không có gì là không tốt.

Nguyễn Húc hắn ở Bác Viễn chút quyền lợi ấy vẫn phải có.

Đêm nay, tâm tình Tần Dịch Dương rõ ràng không tốt, hẳn là không nên cốcùng hắn so đo việc thay mặt hắn làm việc. Di động rung lên, nhận đượcđịa chỉ.

“Nghê Thường”

Là quán bar? Nguyễn Húc nhíu mày nhìn một hồi. Đáng chết...... Đêm nay phỏng chừng sẽ không say không về..

“Sao lại thế này? ” từ trong âm thanh đinh tai nhức óc của quán bar phát ra, Nguyễn Húc đến gần ghế lô, dừng lại nơi ánh mắt thâm thúy sắc béncủa người đàn ông đang ngồi trên ghế lô kia, gượng ép cười hỏi, “Đêmkhuya, mượn rượu tiêu sầu sao?”

Hai bình rượu trống rỗng trên bàn đã nói lên tất cả, bên cạnh còn có một bình nguyên.

Nguyễn Húc lắc đầu, đành phải đi qua cầm lấy một chai đặt ở trên bàn,xích ra, tiến lên cầm lấy một ly có đế đã chuẩn bị sẳn: “Nào nói xem,xảy ra chuyện gì, Hi Hi đâu?”

Nếu như Lâm Hi Hi đã ở Tần trạch, thì người đàn ông này cũng sẽ không chạy đến đây.

Có thể chọc cho Tần Dịch Dương không khống chế được trừ bỏ Lâm Hi Hi thì không có người thứ hai.

Quả nhiên là vậy, Tần Dịch Dương vốn dĩ trầm tĩnh như nước sắc mặt lạigiật giật, ánh mắt phát ra ngưng trọng, sắc bén, ly rượu cứ để lên môilà cạn sạch khuôn mặt tuấn lãng bức người kia chưa hề có chút biến hóanào.

Theo hắn lâu như vậy, Nguyễn Húc đương nhiên là biết tửu lượng của hắn, đó là nếu không cố ý thì không bao giờ say.

“Cô ấy đã biết.” Tần Dịch Dương lạnh nhạt nói một câu bao hàm tất cả nội dung.

Nguyễn Húc đương nhiên là biết tất cả mọi chuyện của hắn, trong ánh mắthiện lên đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đó cũng hiểu được có phần trầmtrọng, từ trước trong lòng hắn đã lo tới vấn đề này, hiện tại vấn đề này đột nhiên bại lộ trước mắt, hắn không thấy được bộ dáng của Lâm Hi Hi,nhưng cũng có thể đủ đoán được, bằng không Tần Dịch Dương cũng sẽ không ở chỗ này uống rượu.

Khóe miệng hiện lên một mạt cười khổ, Nguyễn Húc cũng rót cho mình một ly, uống một hơi, vị cay đột nhiên tràn vào nơi cổ họng.

“Cậu tính như thế nào?”

Trong ánh sáng mập mờ, Nguyễn Húc nhíu mày hỏi.

“Hừ......” khóe miệng Tần Dịch Dương gợi lên một nụ cười lãnh khốcmà mang theo sát khí, “Hiện tại tôi rất muốn giết cái con đàn bà tênKiều Nhan kia.”

Nguyễn Húc lắc đầu: “Đó cũng không phải là cách hay.”

Tối nay người đàn ông này thật là mất hình tượng, không giống trước đây, hắn từ khi nào lại dễ dàng để lộ ra sự không trấn định của mình?

“Có đúng là Kiều Nhan nói ra không? Cô ta làm sao mà biết rõ ràng như vậy? ” Nguyễn Húc nghi vấn.

Tần Dịch Dương lắc đầu, tay tao nhã xoa trán, nghĩ cũng không muốn nhắclại vấn đề này: “Không phải chuyện phức tạp gì, nếu Lâm Hi Hi có thựclực giống cái người đàn bà kia, cô ấy có thể sớm biết.”

Nguyễn Húc suy nghĩ một lúc cũng thấy như vậy, vào buổi đêm như vậy,tiếng nhạc cùng hình ảnh mọi người điên cuồng nhảy múa bên ngoài ập vàotầm mắt cùng thính giác của hắn, hắn thản nhiên hỏi: “Hi Hi thực bị kích động?”

Tần Dịch Dương không nói gì, nhưng lại “Hừ.” cười lạnh một tiếng, Nguyễn Húc đại khái cũng đã có thể đoán ra chuyện gì.

Thậm chí xuyên qua ánh đèn mờ ảo, hắn có thể nhìn thấy miệng vết thương ứ máu của Tần Dịch Dương, dấu răng quá mức rõ ràng, nhìn ra được cắn rấtmạnh..... tâm tình Nguyễn Húc càng ngày càng phức tạp, không cóbiện pháp khác, chỉ có thể cùng hắn uống rượu ở trong này, dù nói gì nữa thì cũng chỉ làm tăng thêm sự lãnh khốc trong lòng hắn, có thể là hắnđang đè nén không muốn nói.

“Lúc trước nghĩ đến chỉ muốn lợi dụng cô ấy, nên có thể đoán được kếtquả này, cô ấy không phải loại đàn bà cầm được thì cũng buông được, thời điểm Nhạc Phong phản bội cô ấy, có thể nhận ra là cô ấy vẫn còn lưuluyến.” Nguyễn Húc cũng cười lạnh một tiếng nhìn hắn, “Bất quá cậu sovới Nhạc Phong xấu xa hơn, có chút tà ác, chỉ là tà ác không cần chelấp, nhưng mà lãnh huyết của cậu luôn giấu trong nội tâm, tôi trước kiacó phải cũng đã nói cậu rất nhiều, cậu có thể áp dụng với đối thủ cạnhtranh của cậu, nhưng vào một khắc kia cô ấy mới biết mình bị trúng kế,khiến cô ấy tự bán mình đến giúp cậu kiếm tiền, chính là chiêu này rõràng không thể dùng ở trên người đàn bà, bằng không...... sẽ bịtrời phạt.”

Rõ ràng là châm chọc, nhưng lại như đao nhọn đâm thật sâu vào lòng Tần Dịch Dương.

“Cậu muốn chết phải không?” Sau lưng hắn còn có tâm tình trêu chọc, TầnDịch Dương cười một chút, rồi miệng lại dị thường lạnh lùng đối vớiNguyễn Húc.

Nguyễn Húc không nói lời nào, chỉ là lấy ly rượu, trực tiếp cầm cái chai, tiến tới chạm cốc cùng hắn.

Tại một nơi ăn chơi trụy lạc mà hai người đàn ông lại liều mạng uốngrượu, Tần Dịch Dương không khống chế được ngay từ ban đầu, càng uốngcàng nhiều rượu, mắt hắn thâm thúy càng ngày càng u ám, nói cũng càngngày càng ít, đến cuối cùng cũng khôi phục lại tình trạng như hồi ở Anh.

Ít lời nói nhưng một chữ nói ra là nghàn vàng.

Người quản lý quán bar thỉnh thoảng đi vào, thân hình xinh đẹp uốn éo, hỏi bọn hắn có cần phục vụ đặc thù hay không.

Cũng không thấy ai đồng ý cho mấy em vào hầu, cả người nói đều lộ ra vẻái muội, cho thấy rõ là sẽ không thiếu một đêm tình cảm mãnh liệt nhưngcái thiếu chính là hứng thú của họn hắn.

Mà cả hai người đàn ông đang ngồi đây đều tản ra hơi thở bất đồng, mộtngười tuấn lãng mị hoặc, thân hình cao ngất mang theo khí chất vương giả cùng cảm giác áp bức mãnh liệt, một người lại tỏa ra tà khí, ánh mắtlưu chuyển tràn đầy mê hoặc, các cô gái uốn éo thân mình đi đến, cả ganhướng đến trong lòng bọn họ, ngực dựa vào, thậm chí có người đưa tay tới giữa cổ áo của Tần Dịch Dương.

Một cảm giác mềm mại khác thường mang theo hương thơm nồng đậm chạm đến xương quai xanh của hắn.

Tay lớn cầm lấy bàn tay kia, kiềm chế cổ tay cô gái, kéo ra khỏi cổ áomình. Mắt Tần Dịch Dương nhìn cũng không thèm nhìn cô gái bên cạnh, chỉlạnh nhạt nói: “Tránh xa tôi một chút, đừng chọc vào.”

Đối diện là Nguyễn Húc cười ha ha, tựa vào ghế ngồi trêu chọc: “Mỹ nữ, người đàn ông mà em chạm vào là người đã có vợ đấy.”

Đôi mi thanh tú của mỹ nữ kia hơi động không thể tả hết có bao nhiêu yêu thích, tất nhiên là mị hoặc đến cực điểm, tiếng nói mềm mại đáng yêucười khẽ một cái rồi chậm rãi nói: “Có vợ thì lại như thế nào? Người đàn ông như vậy mà chỉ thuộc về một người đàn bà không phải là quá lãng phí sao? Em lại thích như vậy.”

Cho nên, tuy rằng trên thân thể người đàn ông này có sát khí lãnh liệt, cô vẫn là lớn mật dựa vào khiêu khích hắn.

“Tiên sinh......” Mỹ nữ như tuyết cọ xát vào hắn, thấy hắn còn đẩyra cổ tay của mình, không tiếc vươn cái lưỡi màu đỏ tươi tiến đến liếmtay hắn nói, “Tiên sinh, đến chơi đi, đừng chỉ lo uống rượu......”

Cảm giác tê dại nơi mu bàn tay lan ra, mắt Tần Dịch Dương lạnh lùng nheo lại.

Quả là từ sau hiệp nghị cùng Lâm Hi Hi, thậm chí là sau khi chiếm đượcnàng, hắn không hề chạm vào người đàn bà nào khác. Khoảng thời gian thật là lâu, trừ nàng ra hắn không hề có hứng thú với người khác.

Lâm Hi Hi......

Trong lòng Tần Dịch Dương nhớ kỹ cái tên này, quặn đau và yêu thươngcùng một lúc mà ùa đến, hắn lại cười lạnh, ‘tôi chẳng lẽ thực sự khôngcó cô là không được sao?’

Từ lúc ra khỏi Tần trạch tới giờ trong lồng ngực hắn chỉ có đau đớn, đầu óc cứ lởn vởn hình ảnh của nàng, hắn muốn biết đến tột cùng là hắn đãyêu nàng tới mức nào rồi.