Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 151: Cứ như vậy mà đã xong sao?




Rất thương hắn phải không?

Tần Dịch Dương cắn chặt bờ môi tái nhợt, cúi người xuống dưới, tỉ mỉ mà quan sát nàng.

Nàng có thể lấy đâu ra khí lực lớn như vậy mà tranh đấu cùng một tên ácma cơ chứ? Rõ ràng thời điểm mới gặp nàng, nàng vẫn là một cô gái nhátgan nhu nhược như vậy, ngay cả việc nhảy xuống xe chỉ trích bạn trai của chính mình cũng không có dũng khí, để đến khi hắn mệnh lệnh bức báchmới dám động thủ, chẳng qua là hiện giờ, nàng có thể đối điện với tênkia khi hắn mang vũ khí hướng cổ mình mà đâm vào, dũng cảm mà ngăn lại,không phải sao?

Thời điểm mà hắn tới nơi, cả lầu hai đều là vết máu đứt quãng.

Vết máu kéo dài đến thư phòng kia.

Trong một cái chớp mắt kia, trái tim hắn chưa bao giờ đau đớn và giá lạnh như vậy. Sợ hãi.

Sợ hãi từng bước từng bước mất đi nàng.

Sinh mệnh kia quá mong manh, mong manh đến mức chạm vào sẽ tan biến,trước kia khi ôm nàng liền cảm giác được xương nàng nhỏ yếu đến đángthương, khí lực cùng sự dũng cảm cũng không lớn lắm, nhưng không ngờ côgái nhỏ nhu nhược này lại có thể biến cứng cỏi như cành lá, hắn thiếuchút nữa là mất đi.

Bàn tay ấm áp có thể đem cả khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ôm trọn trong lòng bàn tay, hắn cúi đầu, hôn lên cánh môi của nàng.

Tựa như trong lúc này đây là phương thức duy nhất có thể giữ lấy nàng,nhẹ nhàng cố định cái gáy mềm mại không cho đầu của nàng quay đi, vôthức nâng cao lên, thật sâu thật sâu mà hôn.

Hắn nếm được ngọt ngào có chút chua xót trong miệng nàng, mút lấy đầu lưỡi của nàng, ra sức mà yêu thương.

Lâm Hi Hi đang ngủ hô hấp bị ngăn cản lại, hương vị quen thuộc tiến nhập vào trong miệng, nàng thừa nhận, cảm giác này giống như bị cướp đoạtcùng nuông chiều, đầu lưỡi thực tê dại, tê dại đến mức thân thể đau đớncủa nàng cũng run lên từng đợt.

Ý thức mông lung từ trong hôn mê tỉnh lại.

“Ưm …” Lại là một lần dùng sức mút, nàng cảm giác cả linh hồn cũng bị hắn hút đi. Nàng tỉnh.

Tần Dịch Dương biết nàng đã tỉnh cũng không có muốn dừng lại, cũng không để ý đến miệng vết thương trên vai mình đang bị hung hăng nứt ra, càngthêm càn rỡ mà hôn nàng, mạnh mẽ hút lấy ngọt ngào của nàng.

Nàng mở mắt ra, nhìn đến khuôn mặt tuấn tú có chút tái nhợt của hắn.

Lông mi, ánh mắt, mũi, đẹp tựa điêu khắc, sinh động động lòng người…..

Nàng để hắn tùy ý hôn mình, nhẹ nhàng từng chút từng chút một nâng cánhtay nhỏ bé nhu lạnh lên, chạm đến mặt hắn, nhẹ nhàng mà vuốt ve.

Cả người Tần Dịch Dương có chút cứng đờ, chiếc lưỡi mềm mại trong miệngnàng khiến cho trái tim kẻ khác đập loạn lên, hắn nhắm mắt lại, càngthêm dùng sức một chút một chút lại hút lấy, cảm giác được thân thể nàng cũng đột nhiên run lên, lúc này mới buông cánh môi của nàng ra, hô hấpnóng bỏng phả lên mặt nàng.

“Nói yêu anh …” Tiếng nói khàn khàn lộ ra tia lãnh liệt, bàn tay TầnDịch Dương hơi xiết chặt lấy gáy nàng, ánh mắt nồng đậm thâm tình, trầmgiọng mệnh lệnh, “Nói em yêu anh!”

Lâm Hi Hi có chút bị dọa đến, hốc mắt còn lưu lại chút ướt át, ánh mắt đỏ hoe hơi hơi giương lên.

“Em yêu anh ….” Nàng thực ngoan, thực dịu dàng, nói ra những lời sớm đã tồn tại trong đáy lòng, không chút do dự.

Lãnh liệt trong mắt dần dần dịu đi, không còn vẻ khiêu chiến nữa. Tâmtình buộc chặt của Tần Dịch Dương chậm rãi trấn tĩnh lại, hơi thở cườngđại bao phủ toàn thân nàng, chậm rãi vuốt ve cái trán băng bó của nàng.

“Đau không?” thanh âm của hắn vẫn khàn khàn như trước, dịu dàng hỏi, như là từ từ len lỏi vào lòng của nàng.

Đầu óc vẫn còn ong ong, lưu lại cảnh tượng vừa mới tranh đấu giãy dụavới Nhạc Phong trong căn phòng đầy mùi máu tanh kia, sợ hãi trong lòngLâm Hi Hi có chút dịu đi, lắc lắc đầu, lại đột nhiên nhớ tới vết thươngcủa hắn, cánh tay nhỏ bé nhu bạch cứng đờ: “Anh … Anh bị thương như thếnào?”

Tần Dịch Dương cũng không để ý đến việc nàng đã thay đổi đề tài, đôi mắt khẽ mở lộ ra khuôn mặt tuấn tú bức người chậm rãi cọ xát chóp mũi củanàng, thờ ơ nói: “Không có việc gì.” Đàn ông bị thương, chỉ cần khôngchết là được, sẽ không cần quan tâm quá nhiều.

Lâm Hi Hi cũng không cứ thế mà tin tưởng, cổ nàng còn quấn băng gạc, vết thương là do bút máy sắc nhọn đâm vào tạo ra, đau đớn bỏng rát, huốngchi là cả ngòi bút đều đã hung hăng đâm vào bên trong da thịt.

Nàng tận mắt chứng kiến một màn kia, tựa như thân thể đã từng trải qua loại đau đớn này.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nàng không nghe lời xoa vai hắn, muốn nhìn xem vết thương sau vai hắn.

Tần Dịch Dương cầm tay nàng, không cần thanh minh mà đặt ở bên hông nàng, ánh mắt thâm thúy dừng ở nàng.

“Ngoan một chút, không nên quan tâm chuyện không cần quan tâm......” Giọng hắn trầm thấp chậm rãi nói, mang theo mị hoặc mê người, nhìnánh mắt trong veo như nước của nàng, bắt lấy tư tưởng của nàng, “Hôm nay sao lại thế này? Đi ra ngoài cũng không nói cho anh biết?”

Lâm Hi Hi ngẩn ra, nhớ tới những truyện lúc trước ở Tần trạch, có một tia bất đắc dĩ, chậm rãi lắc đầu.

“Em chỉ muốn đưa Lily đến bệnh viện kiểm tra vết thương, em thật khôngngờ sẽ đụng phải Nhạc Phong.” Nàng nhẹ nhàng cắn môi, trong lòng nổi lên nghi hoặc, nâng mắt hỏi hắn: “Vì sao hắn ta lại biết em ở bệnh viện cơchứ?”

Tần Dịch Dương trầm mặc, đem bàn tay nhỏ bé nhu lạnh của nàng khóa chặt trong lòng bàn tay, tận lực mà vuốt ve yêu thương.

“Không phải anh đã nói rồi sao, em không cần cho cô ta cơ hội để chứngminh cô ta là người như thế nào.” Hắn hoãn thanh nói, không có nhiều ýtrách cứ lắm, việc dễ dàng tin tưởng người khác của cô gái nhỏ này vốnkhông phải là ngày một ngày hai, hắn tạm thời còn chưa thay đổi đượcnàng.

Ánh mắt khẽ run lên, Lâm Hi Hi có chút nghi hoặc, chẳng lẽ Lily và Nhạc Phong có quan hệ gì sao?

Cô ta cố ý đem nàng đi ra ngoài, sau đó giao cho Nhạc Phong.

Những điều này đối với cô ta thì có tốt gì chứ?

Khuôn mặt nàng càng trở lên tái nhợt, nhớ tới trước đây từ khi mới quenbiết Lily đến bây giờ, mâu thuẫn của hai người cũng chỉ là xoay quanhTần Dịch Dương mà thôi, cô gái này ban đầu đối nàng hân hoan cởi mở vôcùng nhiệt tình, đến bây giờ lại thê thảm mưu mô như vậy, chốc đã trởnên đáng sợ. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Hi Hi hiện lên một nụ cườichua xót, nhẹ giọng hỏi: “Cô ấy muốn em chết đúng không?”

Một câu này hỏi ra, trời biết nàng có bao nhiêu xót xa.

Từng bởi vì mất đi Viện Y, cho nên cuộc sống của nàng luôn chìm trong hổ thẹn, nếu như không phải diệt trừ Nhạc Phong mà nói cuộc sống nàng cảđời này đều chìm trong hổ thẹn, nhưng Lily lại đang suy nghĩ những gì,nàng không thể đoán bắt được.

Xóa bỏ một sinh mệnh, cho dù không phải do chính mình động thủ, cũng là có liên quan đến mình, lại vô tội thế sao?

Ánh mắt Tần Dịch Dương thâm thúy sâu xa, tĩnh lặng không lên tiếng,chẳng qua là cúi đầu mà hôn lên đôi mắt ưu thương của nàng, dùng sự ấmáp lưu luyến triền miên mà đánh bay tất cả ý thức của nàng, nàng mônglung, nghĩ muốn tránh xa một chút, lại làm thế nào cũng không thoát khỏi sự an ủi ôn nhu của hắn.

Đột nhiên nhớ ra chuyện gì, nàng hỏi: “Anh định …đối xử với cô ta như thế nào?”

Nàng biết Tần Dịch Dương có bao nhiêu nham hiểm, đó là một loại nhamhiểm tàn nhẫn khó lường, nàng không thể đụng vào, thậm chí cũng khôngthể nghĩ tới nó sâu xa đến nhường nào, đáng sợ ra sao.

Ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương mang theo tia hàn ý nhìn về phía nàng, cũng không nghĩ muốn giải thích nhiều.

“Không cần suy nghĩ nhiều như vậy, chiếu cố thân thể chính mình ….” Lànmôi bàng bạc của hắn nhẹ nhàng lướt qua vành tai nàng, giọng nói khànkhàn khẽ thoảng qua, “Cũng không cần phải bận tâm quá nhiều hay lo lắngcô ta có thể chết trong tay anh hay không, anh không tàn nhẫn đến mứcmuốn lấy mạng sống của người ta như Nhạc Phong, chẳng qua là cô ta đãđộng tới điều không nên động, sẽ phải trả giá đắt.”

Thanh âm ngân nga rành rọt lọt vào tai nàng, như có ma lực khiến cho nàng bình tĩnh và an tâm lại.

Cả người Lâm Hi Hi đều đã trấn định lại, cả chua xót và đau đớn trênngười cũng đã đạt đến giới hạn. Nàng mệt muốn chết, rất muốn ôm lấy hắn, ở trong lồng ngực hắn yên ổn mà ngủ một giấc, Tần Dịch Dương đọc đượcsuy nghĩ của nàng, thân thể vô thức nhè nhẹ ôm lấy nàng, hơi thở nóngbỏng phả lên mặt nàng, ánh mắt thâm thúy nồng đậm ôn nhu, chậm rãi hônlên cánh môi nàng.

“Nghỉ ngơi cho tốt ….” Thanh âm của hắn khàn khàn, cả trái tim đều làhình bóng tiểu nữ nhân khiến hắn lo lắng này, “Bảo bối… Anh ở bên cạnhem ….”

Trong lúc mệt mỏi cực độ, cơn buồn ngủ mông lung mãnh liệt đánh úp lại.Lâm Hi Hi bị những vết thương chằng chịt khiến toàn thân tê dại, ngay cả xương cốt cũng cảm nhận được yêu thương khắc khoải của hắn, trong ánhmắt hắn – tia mơ màng kia đã đủ cho nàng biết mấy giờ qua hắn đã lo lắng và đau đớn đến mức nào. Nàng nhịn không được vòng tay lên cổ hắn, tựanhư bình thường vẫn làm, đem nam nhân này ôm lấy, lông mi dài phủ kínmắt, chặt chẽ nhắm lại không muốn mở ra.

Tần Dịch Dương từng chút từng chút hôn nàng, hôn đến lông mày thanh túcủa nàng đè nén mới có thể không đem cả người nàng mà cắn nuốt … cảmgiác kia lại hung hăng ùa đến, hắn lại muốn đem nàng xát xao ôm vàotrong ngực, một giây cũng không muốn rời đi.

Trong Tần trạch, đám người hầu đau lòng cũng vô cùng lo lắng mà đi tới đi lui.

Lâm Hi Hi chậm rãi mà ngồi xuống sofa mềm mại, ánh mắt trong veo quansát sự chăm sóc tỉ mỉ của mọi người, nhẹ giọng nói: “Không cần vội, thân thể tôi đã hồi phục tốt lắm, bằng không cũng sẽ không trở về.”

Một cái muỗng tinh xảo chậm rãi đưa tới, nàng ngẩn ra, nâng tầm mắt lên liền thấy chị Tuệ đang đứng trước mặt.

“Phu nhân ….” Chị Tuệ nhẹ giọng gọi, khuôn mặt phúc hậu vẫn luôn tĩnhlặng có một nụ cười chua xót, cánh tay cầm chiếc muỗng tinh xảo có chútrun rẩy, tựa như sợ nàng không chịu tiếp lấy vậy, “Đây là canh mới nấu,phu nhân nếm thử đi, phu nhân tôi thật xin lỗi, chuyện hôm đó, tôi nênbáo cho tiên sinh sớm một chút mới phải.”

Lâm Hi Hi không nói gì, trên khuôn mặt trắng hồng hiện lên tia bao dung động lòng người.

Đúng là con người cần phải rộng lượng khi sống ở trên đời, cho dù nhữngchuyện kia không thể tiêu biến hết trong lòng người ta. Lông mi của nàng khẽ run rẩy, giơ tay nhận lấy, khẽ nếm một ngụm, nổi lên một nụ cười:“Vị hơi mặn một chút.”

Chị Tuệ cả kinh, ngẩng mắt lên nhìn nàng, cuống quýt nói: “Tôi sẽ đi nấu lại một lần nữa, gia vị sẽ cho ít đi một chút.”

Lâm Hi Hi lắc đầu, đưa lại vào tay chị ta, “Không cần nấu lại đâu, anh ấy thích.”

Chị Tuệ sợ run một chút, đã biết chính xác người nàng nói đến là TầnDịch Dương, khẩu vị của tiên sinh đúng là như thế này, không nghĩ tớiphu nhân lại ăn nhạt hơn một chút.

Cũng thực kỳ quái, tia hổ thẹn trong nháy mắt đều đã biến mất không dấuvết, chị lại cảm thấy được cô gái nhỏ trước mắt này vô cùng săn sóc lạihiểu lòng người. Nếu chị cứ tiếp tục giải thích, ngược lại lại có vẻ già mồm cãi láo.