Quý Thư Ny cảm thấy rất muốn nôn, không nghĩ thật đúng lúc ào lên một trận ghê tởm, nàng vội vàng chạy vọt vào phòng tắm, ghé mặt vào bồn cầu nôn sống nôn chết.
Vất vả lắm mới khá hơn một chút, nàng xả nước, lau mặt thật sạch và rời khỏi phòng tắm, đi động đột nhiên vang len, đi vào bếp, cầm lấy di động đang đặt trên bàn ăn.
“Uy?” Nàng cố ý nói lớn một chút làm như giọng của mình lúc bình thương, như rất có sức sống.
“Hôm nay giữa trưa ta phải họp, không cần giúp ta......”
Một lần nữa hắn lại gọi điện nói nàng không cần làm cơm trưa, Quý Thư Ny nhắm mắt, cố gắng ổn định tâm trạng đang tuyệt vọng đến thê lương của mình.
“Được, ta có thể tự nấu, tự ăn là được. Ân ta hôm nay sẽ không ra ngoài. Được, bye bye.”
Nàng cố lấy mười phần sức sống trong người mình kết thúc cuộc nói chuyện, giây tiếp theo lập tức ngã ngồi trên bàn.
Một tuần trước, nghe Irina nói nàng được biết, sự kiện cở đồ lần trước là nàng cùng Lâm Vĩ Đình trao đổi điều kiện, hắn giúp nàng phân tích các điều khoản hợp tác, nàng thì dùng sự nữ tính của mình giúp hắn giúp ông chủ chọn quà cho phu nhân.
Thì ra, cái nàng làm cảm động, động tâm lại là công lao cướp được của người khác.
Ôm trong lòng một cảm xúc khó tả, nàng cố gắng cho cuộc sống chung cùng Hướng Quân Ngạn, hắn vẫn đối với nàng rất tốt, buổi tối vẫn thường cùng nàng ra ngoài, đi dạo, chỉ trừ chuyện hắn gọi điện kêu nàng không cần mang cơm trưa vẫn làm nàng băn khoăn suy nghĩ.
Khi hắn đưa nàng vật kỷ niêm kia, khi nàng nhận lấy đã cảm thấy không còn gì vui sướng hơn, hạnh phúc hơn, có lẽ thế nên giờ thất vọng mới càng lớn hơn.
Sự vui vẻ thường ngày của nàng cũng theo đó mà nhạt dần, dần dần nụ cười tươi của nàng càng ít xuất hiện.... Nàng là không thể tìm lại cảm xúc thuần tuý ban đầu, những rung động đơn thuần, bệnh hoài nghi không biết xuất hiện lúc nào và càng ngày càng nghiêm trọng, hiện tại nhất cử nhất động của hắn trong mắt nàng đều là “có mục đích” nào đó mới làm.
Đúng lúc này, nàng lại phát hiện một sự kiện nghiêm trọng khác.... Nàng có thai?
Lững thững bước ra khỏi cổng khoa phụ sản, Quý Thư Ny một mình lang thang trên đường, thần trí có phần hoảng hốt.
Vừa rồi bác sĩ nói nàng mang thai, nếu theo tính toán thì nàng đã có thai trước khi kết hôn, nhưng trước khi hai người kết hôn hắn luôn luôn dùng đồ bảo hộ....
Đây chính là đáp án sao?
Giống như Irina nói, Hướng Quân Ngạn là một thương nhân xuất sắc, mọi việc hắn làm đều có kế hoạch, nàng nhiều lắm cũng chỉ là con cờ trong bàn cờ của hắn thôi.
chuyện sinh con này lúc trước nàng còn nghĩ hắn sẽ nghe theo nàng, nhưng hiện tại xem ra hắn từ đầu đến cuối vẫn là làm theo “kế hoạch” của hắn, ý kiến của nàng thật sự không là gì... Nàng chẳng qua cũng chỉ là món hàng phù hợp với điều kiện của hắn nhất mà thôi, hắn “vừa lòng”, “thích” món hàng hoàn hảo này......
Nàng cuối cùng cũng hiểu được, mấy ngày nay nhìn biểu hiện của hắn, có phải hay không nàng tự tưởng tượng ra loại “thích” này.
(hana: lảm nhám tí nhứ, tự nhiên làm đoạn này ta lại thấy chán, Ny tỷ căn bản ngay từ đâu đã không tin tưởng Hướng ca, có thể nói nhiều cái hướng ca cứng nhắc và vô lý, thích làm theo ý mình, nhưng tình cảm trao ra có thể gỉa sao, không ở địa vị người bị hại tất nhiên không biết cảm giác người ta thế nào, nhưng ta vẫn không thích cách giải quyết của Ny tỷ, một người luôn phóng khoáng, thoải mái, thẳng thắn lại chỉ nghi ngờ người khác, gặp một số chuyện bắt đầu lôi những chuyện từ tám trăm năm trước ra nghĩ lung tung, nếu tình cảm là thứ mắt thấy tai nghe được thì cần đến trái tim làm gì? Căn bản vẫn là tình yêu không đủ khiến người ta không thể tin tưởng nhau. Đã yêu thì phải tin, vì có tin mới có thể toàn tâm toàn ý yêu, vẫn biết cần có cái gọi là cao trào trong tiểu thuyết, nhưng ta vẫn thấy đáng ghét, haizzz làm tiếp vậy, hum nay cảm xúc mà không lên chỉ có thể có chương này thôi nhứ......>”
Nghĩ đến chuyện này, Quý Thư Ny nhịn không được bỗng thấy choáng váng, nàng ngồi xuống nơi ven đường, cố đè nén cơn xúc động làm nàng muốn nôn này đang dâng lên trong người nàng.
Nàng cảm nhận được ngọn lửa hi vọng cuối cùng trong cơ thể mình đã bị dập tắt.
“Tiểu thư, ngươi không sao chứ?” Có người qua đường thấy nàng dừng lại hỏi han.
Nàng miễn lộ ra một nụ cười, ngẩng đầu: “Cảm ơn, chỉ là bụng ta có chút không thoải mái thôi.”
“Bên cạnh có bệnh viện......”
“Ta vừa mới khám rồi, về nhà uống thuốc, nghỉ ngơi một chút là không sao.” Nàng một lần nữa mỉm cười.
Gần đây công lực nói dối của nàng cực kỳ tiến bộ, trước khi kết hôn, nàng hoàn toàn không biết mấy chuyện này. (hana: có người thay đổi lại đổ tại hoàn cảnh xô đẩy....cảm xúc ơi...về đi...)
Nàng đứng lên, tạm biệt một chút cùng người qua đường tốt bụng, tiếp tục thả những bước chậm rãi nặng nề đi về nhà.
Nhưng giờ phút này nơi đây không còn cho nàng cảm giác về một “gia đình” nữa, thậm chí nàng còn có cảm giác mình con búp bê trong hộp, chỉ có thể đợi chủ nhân vê lôi ra ngắm nhìn.
Nàng không có quyền lựa chọn điều gì.
Về đến nhà cũng đã gần ba giờ chiều, Quý Thư Ny vẻ mặt nhợt nhạt tiến vào, không nghĩ đến mới mở cửa ra nàng liền thấy “chồng đại nhân” đang đứng ở phòng khách nhìn chằm chằm vào nàng.
Nhìn người vợ đang biến mất cuối cùng cũng về nhà, Hướng Quân Ngạn vẻ mặt ân trầm hỏi: “Ngươi đã đi đâu?”
“Ta đi ra ngoài đi dạo.” Nàng nhanh chóng cất đi túi xách bên trong đang đựng sổ khám thai của nàng.