Cuộc sống hạnh phúc của gia đình Phong Hi hạnh phúc, yên ổn được vài ngày. Hôm nay, bỗng tối khi cô và anh cùng đi làm về, có cả Phong Hi. Ba người đang cười nói vui vẻ khi đi vào cửa, nhưng khi đi qua phòng khách nụ cười ấy liền tắt, thậm chí còn trở nên rất gượng gạo. Đặc biệt là An Nhiên và Phong Hi. Hai người như đứng hình ngay tại chỗ. Diệp Ân Tuấn cũng nhìn theo hướng hai người nhìn
– Mẹ đến đây làm gì?
Diệp phu nhân ngồi nhàn nhã thưởng thức trà. Nghe con trai hỏi bà mới để ly trà xuống, mỉm cười
– Sao con lại hỏi như vậy? Mẹ nghe nói con đón… nên muốn đến xem thôi.
Vừa nói bà vừa liếc mắt về phía mẹ con An Nhiên. Bà cũng không nói thân phận là gì, còn ẩn ý. Thấy khuôn mặt đó của bà An Nhiên không thể nào mà an tâm cho nổi. Nhưng cô vẫn giữ phép tắc mà lên tiếng
– Con… chào mẹ ạ.
Thấy mẹ chào, Phong Hi cũng chào theo
– Cháu chào bà ạ.
Hiện giờ cô với Diệp Ân Tuấn chưa ly hôn, cũng còn được coi đây là mẹ chồng. Chào xong cô cúi đầu với bà, xem như là lời xin phép trước trưởng bối rồi dắt Phong Hi đi lên lầu trước. Khi hai mẹ con cô đi xong Diệp Ân Tuấn mới từ từ bước đến chỗ mẹ mình. Anh cũng ngồi xuống bên cạnh bà
– Sao đột nhiên mẹ lại đến đây?
– Mẹ đến thăm con thôi. Chẳng lẽ con không chào đón mẹ sao? – Bà vẫn giữ một thái độ thanh tao, ôn hòa.
– Mẹ nói thật đi, mục đích mẹ đến đây là gì? Không phải là định đuổi hai mẹ con cô ấy đi chứ?
Anh lười biếng ngả người ra sofa, cũng không vòng vo tam quốc với mẹ mình.
– Sao con lại nghĩ như vậy? Mẹ đến đây chỉ là muốn thăm con thôi. – Bà cười mỉm.
– Mẹ muốn gì thì cứ nói đi. Con không tin là mẹ muốn thăm con nhưng lại trùng hợp thế đâu.
– Thôi được rồi. Con thật sự đón cô ta và cái con bé đó về sao? – Tất nhiên rồi, đó là vợ con của con mà. Nhưng con nói trước, mẹ đừng gây khó dễ cho hai mẹ con cô ấy nữa, khó khăn lắm con mới khiến cô ấy đồng ý quay về.
Nói đến đây anh lại ngồi dậy cầm lấy quả táo trên bàn ăn. Nhìn rất thảnh thơi, có vẻ là không quan tâm đến mẹ mình cho lắm. Nhìn thấy dáng vẻ này của con trai bà cũng không vui cho nổi
– Con… Nhưng tại sao nhất thiết lại là cô ta? Con có thể tìm một người con gái khác môn đăng hộ đối hơn mà.
– Môn đăng hộ đối giống như Tịch Uyên của mẹ sao?
– Không… không phải. Nhưng ít ra…
– An Nhiên là người đã môn đăng hộ đối nhất rồi. Con không biết mẹ suy nghĩ thế nào, nhưng sẽ không có chuyện con bỏ hai mẹ con cô ấy. Mẹ còn muốn làm khó cô ấy nữa thì con không nhìn mặt mẹ nữa đâu.
Nói xong anh liền đứng dậy, phủi phủi vài cái rồi thẳng tiến đi lên lầu. Diệp phu nhân bực mình
– Cái thằng này…
Tại sao bà lại sinh được thằng con ngỗ ngược này chứ? Còn có ý định không nhìn mặt mẹ mình thật sao? Rõ là bà cũng chỉ muốn tốt cho nó. Chuyện Tịch Uyên bà cũng đã sáng mắt, cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Nhưng bà vẫn chưa chấp nhận An Nhiên. Con trai đi rồi nhưng bà vẫn ngồi đó, cố gắng điều chỉnh lại thái độ và sắc mặt.
Diệp Ân Tuấn đi về phòng. Thấy An Nhiên vẫn đang còn tắm nên anh liền ra ban công hút thuốc. Vừa hút hết một điếu thì cô đã tắm xong. Anh bước vào phòng. An Nhiên thấy anh liền hỏi
– Anh nói chuyện xong rồi sao? Mẹ với anh nói chuyện gì vậy?
Anh mệt mỏi đi đến bên cô, nhẹ nhàng ôm lấy rồi gục đầu lên vai cô.
– Cũng không có gì đâu, em không cần phải bận tâm.
Cô khẽ vỗ lưng anh.
– Anh đi tắm đi cho thoải mái.
Anh hôn nhẹ vào má cô rồi đi vào nhà tắm. An Nhiên ngồi trên giường suy nghĩ gì đó. Mãi lúc lâu sau, khi anh đã tắm xong và gọi thì cô mới hoàn hồn trở lại.
– Em suy nghĩ gì vậy? – Em chỉ nghĩ về công việc một chút thôi.
Vừa hay lúc này quản gia Lý lên gọi hai người xuống ăn cơm. Phong Hi cũng đã đợi sẵn ở cửa phòng hai người. Có vẻ như cô bé vẫn rất e dè người bà đang ở dưới nhà.Thấy con gái Diệp Ân Tuấn cưng chiều bế cô bé lên rồi đi xuống dưới phòng ăn.
Diệp phu nhân đã ngồi chờ sẵn ở đây. Thấy con trai đi xuống bà lại nở nụ cười. Cả ba người ngồi vào bàn ăn, không khí có vẻ rất ngại ngùng và căng thẳng. An Nhiên và Phong Hi đều không nhìn về phía đối hiện. Diệp Ân Tuấn vẫn ân cần với hai người như vậy, vẫn liên tục gắp thức ăn cho hai người. Thỉnh thoảng anh cũng sẽ trả lời vài câu hỏi của mẹ. Từ đầu đến cuối bữa ăn đều không hề mang không khí vui vẻ.
Ăn xong hai mẹ con Phong Hi lại nhanh chóng chạy lên lầu trước. Thấy thái độ của hai người Diệp phu nhân cũng mặc kệ. Vốn dĩ bà không thích hai người mà. Lúc Diệp Ân Tuấn cũng đang định đi lên lầu thì bà gọi lại nói gì đó với anh. Hai người trao đổi khá nhẹ nhàng nên cũng không ai nghe được. Đang nói thì anh để ý có một cái bóng nhỏ lấp ló sau bước tường, anh liền gọi
– Phong Hi, con làm gì ở đó vậy? Mau ra đây.
Phong Hi nghe ba gọi thì giật mình. Cô bé lo sợ từ từ bước ra
– Con xin lỗi ba, con không phải nghe lén bà và bà nói chuyện đâu. Con chỉ muốn lấy lại chiếc kẹp tóc để quên trên bàn ăn. Nhưng thấy ba đang nói chuyện nên con... – Mau qua đây.
Phong Hi lo sợ từ từ đi đến. Cô bé rất sợ ba không vui vì hành động của mình, cũng sợ ba sẽ chán ghét cô bé giống như trước đây. Khi Phong Hi bước tới, anh nhẹ nhàng bế cô bé lên trước sự kinh ngạc của Diệp phu nhân. Sau đó anh còn cầm lấy chiếc kẹp trên bàn ăn
– Kẹp tóc của con đây, lần sau đừng để quên nữa nhé.
– Vâng ạ, con cảm ơn ba.
Chính Diệp phu nhân cũng không tin nổi rằng con trai mình sẽ có một ngày dịu dàng như vậy. Ánh mắt đó tràn đầy sự cưng chiều, nâng niu. Đưa kẹp cho con gái xong anh mới nhìn sang mẹ mình
– Những gì cần nói con đã nói hết rồi. Con sẽ không thay đổi quyết định của mình. Bây giờ con phải đưa Phong Hi lên học bài rồi, mẹ nghỉ ngơi sớm đi.
Anh bế Phong Hi rời đi. Diệp phu nhân nhìn theo. Có lẽ vì An Nhiên và Phong Hi anh đã thật sự thay đổi rồi. Bà khẽ mỉm cười rồi cũng đi về phòng của mình.
… Đêm đã khuya nhưng Diệp Ân Tuấn vẫn chưa ngủ. Anh đặt tay lên trán suy nghĩ điều gì đó, ánh mắt sâu thẳm khó mà đoán được. An Nhiên khẽ động đậy rồi quay người lại ôm lấy anh. Để cô không thức giấc anh cũng nhẹ nhàng ôm lấy, khẽ hôn lên trán. Hình như anh vẫn đang còn làm thiếu một điều gì đó…