Tần Trọng Hải cười cười nhìn Tề Phong: "Anh định khi nào tổ chức hôn lễ?"
Hắn chợt thở dài: "Vậy thì phải hỏi chị em rồi. Nhưng anh nghĩ sẽ phải một thời gian nữa, cô ấy có việc cần phải làm."
"Còn có việc gì quan trọng hơn chuyện cả đời chứ?" Cậu ta không cho là đúng.
"Đó cũng là nguyên nhân cô ấy cùng anh kết hôn."
Trước khi biết rõ lý do vì sao Tần Nhã Linh muốn có được vị trí Giám đốc điều hành, hắn đương nhiên phải cùng cô che giấu vấn đề này. Nhưng thay vì ngồi đợi, hắn muốn tự mình tìm hiểu hơn. Có lẽ có thể thông qua người nhà của cô mà truy vấn cũng không tệ.
Chợt nhìn Tần Trọng Hải, khoé miệng hắn khẽ nhếch lên. Ở đây chẳng phải có một người cũng làm ở SLC hay sao? Hắn biết phải làm gì tiếp theo rồi.
"Trọng Hải, em làm việc ở SLC bao lâu rồi?"
Cậu ta trả lời: "Gần hai năm."
"Cuối tuần sang chỗ anh, anh cho em làm bài kiểm tra trình độ. Lát anh gửi địa chỉ."
Tần Trọng Hải hai mắt sáng rỡ: "Anh cũng làm việc ở phòng kỹ thuật?"
Hắn nhướn mày: "Một nửa thôi. Cụ thể cùng nhau nói chuyện rồi anh nói sau."
Cậu ta gật đầu như gà mổ thóc: "Vâng vâng, em nhất định đến."
Trụ sở chính là ao ước của cậu đã lâu, những người làm việc ở trụ sở chính đều là tinh anh của tinh anh, anh họ Trịnh Ân cũng là một nhân vật đáng gờm, nhưng cậu lại không có nhiều thời gian cùng anh ấy trao đổi. Nay lại có người lên tiếng cho cậu làm bài kiểm tra, cậu đương nhiên hứng thú dạt dào. Ông anh rể này của cậu chắc chắn cũng không phải dạng vừa, cậu nhất định phải nắm bắt học hỏi cho thật tốt, bởi vì cũng sắp đến thời điểm công ty tổ chức cuộc thi hàng năm rồi.
Tề Phong lại nhìn sang Tần Trọng Huy, cẩn trọng lên tiếng: "Ba, tầm trưa mai ba mẹ con sẽ gọi FaceTime cho ba để nói chuyện của con và Nhã Nhã, ba để ý điện thoại một chút ạ."
"Ừm, ba biết rồi." Ông gật đầu, trả lại sổ hôn thú cho hắn.
"Mọi người đang nói chuyện gì vậy?"
Tần Nhã Linh xách vali từ trên lầu xuống, chen vào cuộc nói chuyện của mọi người.
Không muốn mất quá nhiều thời gian, cô chỉ lấy vài bộ quần áo và đồ dùng làm việc, ngoài ra không mang theo bất cứ đồ gì khác bởi vì căn bản không cần thiết, hắn đã chuẩn bị đầy đủ cho cô chẳng thiếu thứ gì. Chính vì sợ mẹ cô nghĩ ngợi nên cô mới cho vào vài bộ quần áo lấy lệ mà thôi, rồi nói đợi rảnh rỗi sẽ về nhà dọn đồ sau
Nghe tiếng cô, hắn nhét vội cuốn sổ đỏ kia vào túi áo, tránh để cho cô nhìn thấy lại nghĩ hắn đang làm điều mờ ám.
Tần Trọng Huy thấy hành động vội vã của hắn thì chỉ khẽ cười, thay mọi người trả lời cô: "Nói vài chuyện của con thôi."
"Nói xấu con sao?" Cô lả giả cười.
"Cũng biết bản thân có nhiều tật xấu nhỉ?" Người lên tiếng là Tần Trọng Khang.
Cô bĩu môi nhìn anh ta, từ chối cho ý kiến.
Tần Trọng Huy giải vây: "Được rồi, con cùng Tề Phong trở về đi. Cuối tuần nhớ trở về cùng cả nhà ăn cơm đấy."
Tần Nhã Linh mỉm cười gật đầu: "Vâng, con biết rồi. Ba giúp con đưa quà cho mọi người nhé."
Tề Phong nhận lấy vali của cô, hướng mọi người chào tạm biệt rồi cùng cô lên xe rời khỏi.
Nhìn chiếc siêu xe khuất dần, Tần Trọng Hải không khỏi cảm thán: "Chậc, Lamborghini đấy! Con xe này không dễ gì nhìn thấy ở thành phố này đâu. Anh rể thật là người có tiền."
"Rất nhiều tiền sao?" Tần Trọng Khang cũng vô cùng tò mò.
Cậu ta bĩu môi: "Anh đúng là lạc hậu mà. Chỉ nghe cái tên hãng xe thôi là đã thấy tiền rồi. Tuy chiếc đó không phải là bản giới hạn nhưng cũng là siêu xe thể thao, giá không rẻ đâu. Anh à, anh về tìm hiểu thêm đi."
"Được rồi, vào trong nhà đi."
Thấy hai anh em lời qua tiếng lại, Tần Trọng Huy lên tiếng thúc giục.
Mọi người lục tục trở lại phòng khách, ông chỉ tay về đống quà mà khi nãy con gái cùng con rể mang tới, ngồi xuống ghế cất giọng: "Mấy đứa tự xử lý đi, ba cũng không biết hai đứa nó mang cái gì đến đâu."
Tần Trọng Hải nhanh nhẩu xung phong làm nhiệm vụ. Sau một hồi mày mò thì cũng xem như biết được cái gì của ai.
Xong xuôi, Tần Trọng Huy tiếp tục lên tiếng: "Vấn đề khi nãy Tề Phong nói, mấy đứa có suy nghĩ gì không?"
Tần Trọng Khang thay mọi người nêu ý kiến: "Con chỉ cho rằng hai đứa nó mới quen nhau được nửa năm mà đã kết hôn liệu có nhanh quá không?"
Anh ta có suy nghĩ đó đích thực không sai. Tính từ ngày Tần Nhã Linh qua Mỹ cho đến ngày đăng ký kết hôn thậm chí còn chưa đến nửa năm. Cho dù có vừa gặp đã yêu hoặc là yêu nhau sâu đậm đến mấy thì ngần ấy thời gian vẫn là quá ngắn để có thể hiểu rõ đối phương. Nếu như chưa suy nghĩ chín chắn mà lại vội vàng tiến đến hôn nhân, liệu sau này đôi bên có hối hận hay không?
Ông gật đầu: "Ba cũng thấy vậy nhưng cũng không thể suy nghĩ quá chủ quan được. Con bé là đứa luôn suy nghĩ cẩn trọng, nó sẽ không làm cho chúng ta phải lo lắng đâu. Tuy rằng giữa hai đứa nó tồn tại hợp đồng hôn nhân nhưng ba nghĩ cũng không có vấn đề gì đâu."
Hà Bội Như nhíu mày: "Hợp đồng hôn nhân gì?"
"Tôi cũng không rõ. Tề Phong chỉ nói là giữa hai đứa có hiểu lầm nên mới có cái hợp đồng ấy. Cậu ấy không giấu giếm chúng ta đủ để biết cậu ta chân thực như thế nào. Cậu ta nói không thể cho tôi biết nội dung bản hợp đồng nếu như Nhã Nhã không cho phép. Tôi e rằng nguyên nhân đều từ con bé mà ra."
Tần Trọng Khang gật gù: "Với tính cách của nó, con thấy cũng có khả năng lắm."
Ông đồng tình: "Ừm, cậu ta cũng nói sau này sẽ giải thích rõ ràng mà, vậy thì cứ chờ thôi. Miễn sao con bé hạnh phúc là được rồi, còn lại bỏ qua đi."
"Ba tin tưởng cậu ta sao?" Tần Trọng Khang vẫn còn chưa yên tâm lắm.
"Bác con và cả Trịnh Ân nữa, hai người họ đều nói cậu ta rất tốt, rất yêu thương Nhã Nhã. Ba tin tưởng hai người họ sẽ không gạt ba đâu. Lại nói nãy giờ các con cũng quan sát cậu ta rồi đấy, cậu ta đối với con bé vô cùng để tâm, cũng rất sâu sắc. Ánh mắt cậu ta nhìn con bé vô cùng cưng chiều. Chúng ta cũng nên tin tưởng cậu ta một lần đi."
Nghe lời này của ông, cả nhà đều không có ai lên tiếng phản bác bởi vì ông nói đúng. Từ đầu đến cuối tuy không một ai lên tiếng nhưng tất cả đều mang một tâm trạng giống nhau, theo dõi nhất cử nhất động của Tề Phong. Bây giờ nghĩ lại, quả nhiên từ ánh mắt đến hành động của hắn đều không giấu nổi sự yêu thương sủng nịnh đối với cô, lại vô cùng tự nhiên mà không có nửa điểm giả tạo.
Tuy rất không muốn phải so sánh cùng với gã bạn trai cũ của cô nhưng sự thật là hai người đó cách biệt quá mức lớn, thậm chí nếu phải mang hắn ra so sánh với gã đó, dường như có vẻ hạ thấp phẩm giá của hắn rồi.
Tần Trọng Hải góp lời: "Lấy khả năng IQ cộng với sự phân tích dựa vào kinh nghiệm đúc kết của con, anh rể chắc chắn là một người đàn ông tốt đáng để chị gửi gắm cả đời."
Tần Diệu Linh bĩu môi: "IQ cao nhở? Còn bày đặt phân tích người khác. Thường thì những người IQ cao thì EQ đều tỉ lệ nghịch đấy có biết không hả?"
Tần Trọng Hải không cho là đúng, cao giọng phản bác: "Tỉ lệ nghịch cái gì? Chỉ là chậm chạp trọng chuyện tình cảm thôi chứ một khi dấn thân vào rồi thì có mà dứt ra á? Nói cho chị biết, dân IT đều là đàn ông chung tình nhá, cho nên em đảm bảo anh rể rất rất yêu chị ấy. Chị cứ nhìn mà xem."
Tần Trọng Khang lên tiếng can ngăn cuộc cãi vã có phần lớn tiếng của hai đứa em: "Được rồi, hai đứa nói đều không sai, nhưng cũng không nên vì lý do đó mà bỏ qua sự thật. Hôm nay Nhã Nhã không phải rất khác với mọi ngày sao?"
Tần Diệu Linh ngẫm nghĩ rồi gật đầu: "Anh nói em mới thấy, hôm nay Nhã Nhã đúng là vui vẻ hơn bình thường. Nó thậm chí đã biết lo lắng sợ chúng ta không thích chồng nó hay sao? Ngày xưa nó quen cái gã kia, có bao giờ thấy nó tỏ ra lo lắng về thái độ của chúng ta đâu."
Nhớ khi xưa cô cùng Trần Trung Đức qua lại, chưa từng có lần nào gã đó cùng gia đình cô ăn bữa cơm, ngay cả nhà bên đó cũng chỉ đến nhà cô một lần vào ngày hỏi cưới.
Sau khi sự việc kia xảy ra, cuối cùng cũng biết rõ thái độ của nhà bên ấy đối với cô. Hoá ra bọn họ khinh thường gia đình cô vì không môn đăng hộ đối. Cũng may cuối cùng cô không phải gả vào nhà đó, nếu không bây giờ cô chịu khổ cũng chẳng ai biết.
Dẫu rằng sự việc kia đối với cô đã để lại một vết thương khá sâu nhưng còn hơn là khổ sở cả đời. Bù lại ông trời lại cho cô gặp người đàn ông ưu tú hơn, âu cũng là khổ tận cam lai, đáng giá!
Tần Trọng Huy gật đầu đồng tình: "Ừm, không sai. Lại nói ba mẹ của Tề Phong đối với chúng ta vô cùng hoà nhã, nhất là mẹ cậu ta thích con bé vô cùng. Sau này về làm dâu cũng khiến chúng ta an âm hơn nhiều, dù có ở nơi xa xôi như nước Mỹ đi chăng nữa."
"Bên đó còn có bác Thu Ngọc với anh Trịnh Ân nữa cơ mà." Tần Trọng Hải thêm lời.
"Ừm, rốt cuộc cũng có thể an tâm rồi."