Tần Nhã Linh khoé miệng chợt co rút. Gã đàn ông này lại chưng ra cái vẻ mặt bị ghét bỏ là sao chứ? Cô đụng chạm gì đến hắn à?
Cô bỏ mặc hắn? Đây là do hắn tự mình nghĩ có được không? Nếu cô bỏ mặc hắn thì cô sẽ có mặt ở đây lúc này sao?
Ôi trời, chẳng lẽ bao nhiêu năm nay hắn sống đơn độc một mình quen rồi, không có ai quan tâm nên trong lòng lúc nào cũng nghĩ bản thân sẽ bị bỏ rơi? Đường đường một người đàn ông ba mươi tuổi lại bày ra dáng vẻ khổ não, cô thật sự không nhìn nổi nữa rồi đấy.
Liếc nhìn hắn một cái, cô lạnh nhạt nói: "Chẳng phải anh muốn tôi chịu trách nhiệm sao? Tôi cũng đã nói sẽ chăm sóc cho anh cho đến khi anh khỏi bệnh. Tôi nói là sẽ làm, sẽ không để anh tự sinh tự diệt đâu, anh yên tâm đi."
Nhận được lời khẳng định thêm một lần, sắc mặt người nào đó bỗng chốc trở nên vô cùng sáng lạn, khoé miệng cũng vẽ nên đường cong rõ rệt: "Cảm ơn em!"
Cô gật đầu một cái rồi lại nói: "Vậy anh nghỉ ngơi đi, tôi đến công ty một chuyến sắp xếp công việc, hai ngày anh ở bệnh viện tôi sẽ phụ trách. Nếu anh cần gì thì gọi điện thoại cho tôi."
"Em có trở về nhà tôi không?"
"Có, trở về làm cơm trưa cho anh. Anh hẳn sẽ không thích cơm ở bệnh viện đâu."
Đây là kinh nghiệm nằm viện mà cô đã có được cách đây không lâu, tuy chỉ một bữa duy nhất nhưng thật sự rất khó nuốt, nhất là với một người biết nấu ăn thì thật sự giống như bị tra tấn vậy. Chắc chắn bất cứ bệnh viện nào cũng như vậy thôi, suất ăn công nghiệp làm sao sánh được với bữa cơm gia đình, cho dù bệnh viện đó có đẳng cấp như thế nào.
Quả nhiên Tề Phong không hề suy nghĩ mà gật đầu ngay. Hắn là người khá kén ăn đấy, tuy chưa từng ăn cơm bệnh viện nhưng nghe nói đến cũng đủ trở thành bóng ma, cho nên không phải bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối sẽ không nằm viện. Nếu như cô không ở đây chăm sóc hắn, nấu cơm cho hắn ăn, hắn sẽ nhất quyết đòi về nhà cho bằng được, không thì cũng phải gọi người mẹ kính yêu của hắn mang cơm đến cho hắn mỗi ngày.
Hắn nhìn đồng hồ trên tường, lúc này đúng chín giờ ba mươi, hắn nói: "Vậy tầm mười một giờ, gã Jason em gặp hôm qua sẽ ghé đến, em mở cửa cho cậu ta để cậu ta lên phòng làm việc của tôi lấy tài liệu."
Cô gật đầu: "Tôi biết rồi. Vậy tôi đi đây, anh ăn xong thì nghỉ ngơi đi."
Bóng Tần Nhã Linh vừa khuất, Tề Phong cầm điện thoại trên tay xoay qua xoay lại, suy nghĩ xem có nên gọi báo cho người nhà hay không. Sau một hồi lưỡng lự, hắn quyết định giấu nhẹm chuyện này luôn. Lỡ đâu cô thấy có người chăm sóc hắn thì cô sẽ thật sự bỏ mặc hắn thì sao? Rồi mẹ hắn lại hiểu lầm mối quan hệ còn chưa đi đến đâu của hắn và cô, hỏi này hỏi nọ khiến cho cô đâm sợ mà chạy trốn, hắn biết đi đâu tìm cô về?
Hiện tại cứ như thế này là tốt nhất, cô cũng đã hứa với hắn sẽ chăm sóc hắn rồi, hắn phải lợi dụng hoàn cảnh này cho tốt cùng cô sớm chiều ở bên nhau bồi đắp tình cảm mới là thượng sách.
Còn công việc, giao cho đám người kia là xong, vợ là trên hết.
Bấm số gọi cho Jason phân phó, đang định cúp máy thì hắn nhớ ra một việc quan trọng, dặn dò: "Cậu làm cho tôi thêm một cái thẻ phụ, lát nữa gặp đưa cho cô ấy luôn đi."
Jason tò mò hỏi: "Lão đại, đừng nói với tôi bây giờ anh mới đưa thẻ cho chị dâu đấy?"
Hắn gật đầu: "Ừm."
Jason đầu kia điện thoại lắc đầu nguầy nguậy: "Đại ca à, tôi phục anh rồi. Người không thiếu tiền như anh mà lại tiết kiệm chút đồng lẻ này. Chậc, bảo sao đến giờ vẫn chưa cưa đổ người ta."
Tề Phong chột dạ chống chế: "Ai nói cậu tôi chưa cưa đổ được?"
Cậu ta khẳng định: "Mắt thấy. Thay vì đưa thẻ phụ, anh đưa thẻ chính luôn cho rồi. Chồng kiếm tiền không phải để cho vợ tiêu xài à? Mà tiền cậu kiếm ra tiêu mấy đời cũng không hết vậy thì lo cái gì? Cùng lắm mang chính anh đi cầm, tỉ đô lại về đến tay."
"Cô ấy chịu lấy tôi cũng mừng."
Jason im lặng hai giây, sau đó bỗng dưng hét lên: "Anh đừng nói chị dâu nhỏ không biết anh là ai đấy!"
Hắn lại uể oải trả lời: "Ừm, không biết."
Cậu ta tiếp tục nhảy dựng: "OMG, tôi bó tay bó chân với anh rồi. Anh chỉ cần nói ra thân phận của mình, tôi tin chắc chị dâu nhỏ chỉ hận không nhanh gả cho anh."
"Cô ấy không phải người như vậy."
Tuy mới chỉ chính thức gặp gỡ nhau một ngày nhưng hắn tin vào mắt nhìn của mình, Tần Nhã Linh không phải là người ham danh lợi như những hạng phụ nữ mà hắn quen biết. Mặc dù hắn không hiểu chút gì về cô nhưng hắn lại tin vào cảm nhận của mình. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt sáng long lanh kia, hắn liền tin tưởng điều mình cảm nhận là không sai.
Jason lại không cho là đúng: "Anh không nói, làm sao anh biết chị dâu nhỏ không phải?"
Hắn nhìn vào đĩa táo được gọt vỏ tròn trịa, miếng nào miếng đó đều tăm tắp đủ để biết cô là người vô cùng cẩn thận và ngăn nắp. Một người cẩn thận và ngăn nắp như vậy chắc chắn cũng không phải là hạng phụ nữ tùy tiện. Lại nói, ở bên cạnh cô, hắn cảm nhận được sự chân thành và lo lắng xuất phát từ tâm chứ không phải thể hiện cho có lệ.
Chỉ nhiêu đó thôi hắn cũng nguyện ý tin tưởng và đánh cược một lần, hắn sẽ không nhìn lầm người.
Khoé miệng hắn lại cong lên, cầm miếng táo trên tay nhìn chằm chằm, sau đó cắn một miếng. Cảm giác vừa giòn vừa ngọt thấm trên đầu lưỡi khiến hắn vui vẻ hơn lúc nào hết.
"Lát nữa cậu đưa cho cô ấy chiếc thẻ kia, cậu sẽ biết lời tôi nói có đúng hay không. Cứ chờ xem!"
Tần Nhã Linh sau khi rời khỏi bệnh viện liền bắt xe đi đến L'Amour.
Công việc hiện tại của cô cũng đã bàn giao thoả đáng, không cần phải hàng ngày đến công ty. Hiện tại chỉ cần đợi đến ngày sản phẩm hoàn thiện của bộ sưu tập áo cưới hoàn thành, khi đó mới là những ngày bận bịu của cô.
Rời khỏi công ty, cô lại bắt xe trở về nhà của Tề Phong làm bữa trưa cho hắn.
Đúng mười một giờ, chuông cửa vang lên, Tần Nhã Linh rửa tay sau đó đi mở cửa. Người đến đích thực là Jason, người đàn ông hôm qua cô đã gặp một lần.
"Tôi đến lấy tài liệu mà William đã dặn." Anh ta nhe răng cười.
"Anh vào đi, cứ tự nhiên, tôi đi làm việc của mình. Lúc đi anh cứ đóng cửa lại là được." Cô lạnh nhạt nói.
Dứt lời, cô quay lưng đi vào phòng bếp để lại Jason ngây ngốc nhìn theo bóng lưng cô rời đi, trong lòng không khỏi dâng lên một trận rét run: "Ầy, thật là lạnh mà."
Anh ta cũng không nán lại thêm, lập tức đi lên lầu tìm tài liệu. Nhớ đến việc phụ được giao phó, anh ta mở ngăn kéo bàn lấy ra chiếc ví da, lại mở chiếc ví da lấy ra tấm thẻ đen, sau đó cất chiếc ví về vị trí cũ, ôm theo tài liệu đi xuống lầu tìm người.
Đi vào bếp, Jason lớ ngớ không biết phải gọi Tần Nhã Linh như thế nào bởi vì anh ta không biết tên của cô mà cô cũng chẳng đoái hoài tới.
Suy đi nghĩ lại, Jason quyết định lên tiếng gọi bằng cái biệt danh mà anh ta vẫn gọi cô mỗi khi nói chuyện với Tề Phong: "Chị dâu nhỏ."
Động tác của Tần Nhã Linh bỗng khựng lại một chút khi nghe thấy thanh âm của người phía sau, nhưng cô vẫn không quay lại vì cho rằng bản thân nghe lầm.
Jason bị bỏ mặc, tiếp tục gọi cô thêm lần nữa, lần này thanh âm cũng to hơn lần trước, giống như đang hét lên vậy: "Chị dâu nhỏ."
Tần Nhã Linh muốn không để ý cũng không được nữa, cô điều chỉnh nhiệt độ bếp hồng ngoại nhỏ lại, sau đó quay người lại, trước sau vẫn là bộ dáng không cảm xúc: "Anh gọi ai vậy?"
Jason tiến lại gần cô thêm vài bước: "Gọi cô."
Cô nhíu mày: "Gọi tôi? Tôi là chị dâu nhỏ?"
Anh ta gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng vậy."
Cô tỏ ra không vui: "Thực xin lỗi, tôi không phải chị dâu nhỏ của anh. Tôi còn chưa lập gia đình, cũng không quen biết gì anh trai của anh cho nên vui lòng đừng gọi bậy bạ. Anh có thể gọi tôi là Lily, cảm ơn."
Jason á khẩu không nói nên lời, lại rụt cổ như bản thân đang chọc vào ổ kiến lửa, thế là anh ta cũng không xoáy sâu vào vấn đề gọi cô như thế nào cho đúng nữa.
Đưa tấm thẻ ra trước mặt Tần Nhã Linh, anh ta nói: "Là William bảo tôi đưa cho cô."
Cô nhíu mày nhìn anh ta: "Có ý gì?"
"Vấn đề này tôi không biết. Cậu ta chỉ nói tôi đưa cho cô mà thôi."
"Vậy anh đưa lại cho anh ta là được. Tôi không cần." Cô tiếp tục bày ra dáng vẻ lạnh nhạt.
Jason chợt nhướn mày, nhớ đến câu nói của Tề Phong trước khi ngắt cuộc gọi. Xem ra hắn nói đúng rồi, người phụ nữ tên Lily này không phải thuộc hạng người như anh ta nghĩ. Không biết là may mắn hay bất hạnh của hắn đây, thật có chút mong chờ.
Không quan tâm Tần Nhã Linh có nhận hay không, Jason chỉ cần biết làm sao để hoàn thành nhiệm vụ là được, vì vậy anh ta đặt tấm thẻ lên bàn trước mặt cô, cười nói: "William nói tôi đưa thì tôi đưa, vấn đề còn lại hai người tự giải quyết với nhau đi. Tôi còn có việc, đi trước, tạm biệt, hẹn gặp lại."