Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi

Chương 19: Tôi không ổn




Tần Nhã Linh nhíu mày không hiểu lắm ý tứ của Tề Phong nhưng cô cũng không có ý định truy hỏi đến cùng.

"Đồ ăn sắp nguội rồi, mau ăn đi, nguội sẽ không ngon."

Hắn gật đầu, cầm đũa bắt đầu chuyên tâm thưởng thức tay nghề của cô.

Quả nhiên không khác gì trong tưởng tượng của hắn, không những đẹp mắt lại còn rất ngon, vô cùng hợp khẩu vị.

Nói không ngoa, so với tay nghề của bếp trưởng The Wind Restaurant không hề kém cạnh chút nào, thậm chí còn có nét đặc trưng riêng.

Là vì hắn đã ăn quá nhiều đồ ăn do ông ta làm nên thấy bình thường hay là do tay nghề của cô cao, hắn cũng không rõ ràng, nhưng hắn biết, dạ dày của hắn đã hướng về cô, còn trái tim, e rằng cũng đã mất ngay từ khi gặp cô lần đầu rồi.

Hắn âm thầm nghĩ: "Tần Nhã Linh, em nếu như đã ngự trị trong lòng tôi thì em đừng mong thoát khỏi!"

Dùng xong bữa tối, Tề Phong một mình chống nạng trở về phòng của mình ở trên lầu, Tần Nhã Linh thì ở trong bếp dọn dẹp rửa chén.

Chỉ là chén bát còn chưa rửa xong, trên lầu vang lên thanh âm đổ vỡ vô cùng lớn khiến cô hoảng hốt, vội vàng vứt bỏ đồ trên tay chạy lên lầu.

Phòng làm việc không thấy bóng dáng, cô đoán chắc là trong phòng ngủ, thế là không chút nghĩ ngợi xông cửa bước vào.

Thế nhưng trong phòng ngủ rộng lớn cũng chẳng thấy hắn, chạy vào gian phòng thay đồ ở kế bên cũng vẫn không thấy, cuối cùng chỉ còn mỗi nhà vệ sinh mà thôi.

Rụt rè tiến tới cánh cửa kia gõ hai tiếng, cô đồng thời cất giọng gọi: "Tề Phong, anh có trong đó không?"

Bên trong bắt đầu có động tĩnh. Chỉ là không biết tình hình trong đó thế nào, âm thanh đổ vỡ kia vang lớn như vậy, cô thật sự có chút lo lắng, hắn sẽ không xảy ra việc gì đó chứ?

Tần Nhã Linh tiếp tục gõ cửa: "Tề Phong, anh ổn chứ?"

"Tôi không ổn, em đẩy cửa vào đi, cửa không khoá."

Nghe thanh âm của người nào đó có vẻ không được bình thường, giống như đang nén nhịn vì đau đớn, Tần Nhã Linh cố gắng trấn tĩnh chính mình, hít sâu một hơi lấy can đảm, sau đó đẩy cửa đi vào.

Nhìn cảnh tượng đằng sau cánh cửa, Tần Nhã Linh vừa không dám nhìn, vừa thấy hoảng loạn.

Tề Phong lúc này chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm che hạ bộ, nửa thân trên để trần lộ ra từng khối cơ bắp săn chắc, mái tóc ẩm ướt đang nhỏ từng giọt xuống bờ vai trần, lăn dài đi từ cơ ngực xuống vùng tam giác rồi thấm vào chiếc khăn.

Tuy không phải lần đầu nhìn thấy đàn ông ở trần, xem trên báo ảnh cũng đầy ra đấy nhưng mà phải công nhận rằng cơ thể của gã đàn ông này, đúng là cực phẩm trong cực phẩm đấy!

Cô chính là lần đầu tiên nhìn thấy đàn ông trong trạng thái quyến rũ như thế, thật sự là có chút kích thích quá mức. Một người có tâm trí vững vàng như cô khi nhìn cảnh tượng này cũng phải đỏ mặt vì xấu hổ đủ để biết thân hình của người đàn ông này hoàn mỹ đến mức nào.

Mặc dù vậy nhưng sự bàng hoàng chỉ dừng lại không quá ba giây, Tần Nhã Linh nhanh chóng tiến đến cầm lấy một bên cánh tay hắn khoác trên vai, dùng hết sức bình sinh đỡ hắn dậy từ mặt sàn ẩm ướt, tránh để nước thấm vào cái chân đang bó bột.

Đỡ hắn ngồi xuống giường, cô liền thở hắt ra một hơi. Thật cmn, người đàn ông này nặng cũng không vừa đâu. Cũng may giữa đường hắn không ngã xuống, nếu không e rằng cô thật sự sẽ bị hắn đè chết.

Ổn định nhịp thở, Tần Nhã Linh lúc này mới nhìn hắn một lần nữa, sắc mặt xám ngắt một màu: "Bác sĩ đã dặn anh không được để bị dính nước vậy mà anh còn dám đi tắm? Anh chê mình sống quá lâu rồi có phải không?"

Tề Phong chột dạ, lả giả cười: "Tôi một ngày không tắm vài lần sẽ rất khó chịu. Từ sáng đến giờ tôi đã nhịn hết nổi rồi, rất nóng!"

Cô âm thầm thở dài. Đàn ông sạch sẽ là điều tốt nhưng cũng phải tùy trường hợp. Hắn ta hiện tại một chân thì bó bột, hai tay thì quấn băng gạc, vậy thì đụng nước kiểu gì?


Bây giờ nhìn mà xem, không những thạch cao bị dính nước mà băng gạc cũng chẳng còn chỗ nào khô ráo, máu cùng thuốc sát trùng loang lổ khắp băng gạc màu trắng trông mà rợn người. Nếu như không xử lý thì nhiễm trùng là cái chắc. Chỉ là tình trạng này cô thật sự không dám đụng vào, chắc là nên đi bệnh viện thôi.

Lại nói, lúc nãy ở bên dưới cô nghe thấy tiếng động lớn như vậy, rốt cuộc là vì sao? Sẽ không phải hắn trượt chân té xuống sàn đấy chứ?

Trong đầu Tần Nhã Linh chợt vẽ nên viễn cảnh soái ca ôm đất mẹ, thật là có chút "cảnh đẹp ý vui", khoé miệng cũng không khỏi cong lên.

Hắng giọng một cái điều chỉnh tâm tình, cô bày ra dáng vẻ lạnh nhạt đối hắn nói: "Anh mặc đồ đi, tôi gọi xe đưa anh đi bệnh viện."

Nhìn hai cánh tay quấn băng gạc đã ướt sũng, hắn lắc đầu: "Không cần đâu, em thay băng cho tôi là được rồi."

Mày liễu Tần Nhã Linh nhíu lại, ra sức khuyên nhủ: "Thay băng gạc thì không vấn đề nhưng cái chân của anh thì sao? Khi nãy tôi nghe tiếng động lớn như vậy, nhỡ đâu anh còn bị thương chỗ khác thì sao? Đi bệnh viện kiểm tra vẫn hơn."

Hắn tiếp tục lắc đầu: "Cơ thể tôi như thế nào tôi biết rất rõ. Em chỉ cần giúp tôi thay băng là được rồi."

Tần Nhã Linh nhìn người đàn ông cố chấp kia thêm ba giây, sau đó thở dài một cái: "Được rồi, vậy anh ngồi đó đi, tôi xuống dưới lấy đồ.

Bóng lưng cô vừa khuất, khoé miệng Tề Phong nở nụ cười gian xảo. Có trời mới biết khi nãy ở trong nhà vệ sinh là hắn cố tình gây ra tiếng động lớn, cốt để xem phản ứng của người bên dưới như thế nào. Đến khi nghe thấy tiếng cô vang lên bên ngoài, hắn biết mục đích của mình đã đạt được liền ở bên trong tạo "hiện trường giả".

Nhìn mà xem, cô thật sự lo lắng cho hắn rồi, cho nên cần bồi thêm một cú thật nặng nữa mới được. Tốt nhất là phải khiến cho cô hai mươi tư giờ đều ở bên cạnh thì mới mong trong thời gian ngắn cướp được người về.

Tần Nhã Linh rất nhanh đã trở lại cầm trên tay túi bông băng cùng thuốc sát trùng mang từ bệnh viện về.

Đặt đồ xuống giường, cô ngồi xuống bên cạnh hắn cầm lấy cánh tay hắn nhẹ nhàng gỡ đi lớp băng ẩm ướt, mi tâm không khỏi nhíu chặt khi vết thương dần hiện rõ.

Lúc sáng vì quá lo lắng nên cô cũng không chú ý đến vết thương của hắn là nặng hay nhẹ, bây giờ tận mắt nhìn thấy ở khoảng cách gần như thế này, cô không cảm thấy sợ là không có khả năng, bởi vì vết thương thật sự quá nặng rồi.

Tận đáy lòng cô không khỏi dấy lên sự chua xót cùng đau lòng, tự hỏi khi ấy nếu như không có người đàn ông này, cô liệu có còn mạng ngồi đây hay không? Lại nói, khi đó hắn cứu cô, có nghĩ đến việc bản thân sẽ bị thương hay không?

Bàn tay cô lột một nửa miếng băng thì ngừng lại, ngẩng đầu nhìn đương sự vẫn một bộ dáng bình thản không hề có nửa điểm nhăn mày, lời muốn nói ra lại nuốt ngược trở lại.

Tháo xong rồi cô mới nhẹ giọng nói: "Giờ tôi rửa vết thương, chắc sẽ hơi đau một chút."

Tề Phong ngồi yên tại chỗ dõi theo nhất cử nhất động của Tần Nhã Linh, ngay cả khi cô ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cũng không hề né tránh mà thản nhiên đối mặt như thể cô là người vô cùng gần gũi của hắn vậy.

Đến khi nghe giọng nói mang theo vài tia run rẩy cùng lo lắng của cô, trong lòng hắn bỗng nhiên lại bình yên và ấm áp đến lạ. Có lẽ bao nhiêu năm qua độc lai độc vãng đã quen rồi, bây giờ bất chợt xuất hiện một người quan tâm mình, dĩ nhiên sẽ cảm thấy vô cùng mới mẻ và cao hứng.

Lại nói, hiện tại cô đang ở rất gần hắn, chỉ cần hắn nghiêng đầu qua một chút liền có thể chạm vào cái trán trơn bóng của cô, cúi sâu thêm một chút liền có thể chạm vào đôi môi căng mọng kia rồi. Chỉ là, hắn không có đủ cam đảm để làm điều đó vào lúc này, bởi vì chỉ cần hắn làm ra hành động nào đó quá phận một chút, hắn tin chắc cô sẽ lập tức bỏ mặc hắn tự sinh tự diệt. Cho nên, kiềm chế là điều tiên quyết hắn cần phải làm lúc này.

Hắn khẽ cười: "Không sao, em cứ làm đi."

Bàn tay nhỏ nhắn cẩn thận giúp hắn rửa vết thương, sát trùng, cuối cùng là quấn băng sạch sẽ lên. Đại công cáo thành rồi nhưng hắn lại chẳng cảm thấy có một chút xíu đau đớn nào.

Là vì cô thực hiện rất chuyên nghiệp hay là vì cô vốn ôn nhu như vậy, hắn cũng chẳng quản, hắn chỉ biết vì đó là cô, cho nên mọi đau đớn đều hoá dịu dàng.

Thu dọn đồ đạc xong, Tần Nhã Linh lên tiếng hỏi hắn: "Anh có cần tôi giúp anh lấy quần áo không?"

Tề Phong nhìn cô đầy ý vị, lắc đầu: "Không cần đâu, tôi có thể tự lấy được."

Cô tỏ ra vô cùng bình tĩnh gật đầu: "Ừm, vậy anh nghỉ ngơi sớm đi, tôi dọn dẹp bên dưới xong sẽ trở về luôn. Sáng mai tôi qua sớm làm đồ ăn sáng cho anh."

Hắn cũng không níu kéo: "Được, mai gặp lại."