Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi

Chương 134: Nhắc nhở




Dùng xong bữa trưa cũng chỉ hơn một giờ, Tần Trọng Hải đề nghị đi thăm vườn trái cây ở gần đấy. JK dĩ nhiên là người hưởng ứng đầu tiên. Nghe đến vui chơi, lại có ăn, cậu ta không hứng thú thì quả thực là mặt trời mọc đằng tây rồi.

Lái xe tầm chục cây số là đến vườn trái cây của huyện. Nơi đây đất đai màu mỡ, hầu như không có loại cây ăn trái nào không thể trồng được, chỉ trừ những cây thuộc xứ lạnh.

Xuống xe, Tần Trọng Hải nhìn một lượt những người ở đây, lắc đầu ca thán: "Mấy anh chị có chắc là muốn vào hay không? Nhìn xem, ai cũng sơ mi giày da thế này, thật sự không ổn chút nào."

"Nè Henry, ý em là sao hả?"

JK đang hồ hởi nhìn vườn trái cây xanh um trước mắt, vậy mà cậu ta lại nói một câu chẳng hiểu thế nào, sao lại không khiến anh ta khó chịu đây?

"Ý em là, các anh ngoài những bộ đồ này ra, không còn đồ nào khác hay sao? Em báo trước, khi trở ra áo quần cùng giày da của các anh có bị làm sao, em không chịu trách nhiệm đâu đấy?"

Tần Nhã Linh nghe em trai mình nói vậy thì lên tiếng giải thích: "Ý cậu ấy là trong vườn trồng cây là đất đỏ, thỉnh thoảng sẽ có những con mương ngập nước, các anh đi giày da thì phải thật cẩn thận nếu như không muốn bỏ giày đi, quần áo cũng vậy."

JK bật cười: "Không hề gì, bỏ thì bỏ chứ sao, miễn vui là được. Mà gần đây có chỗ nào bán quần áo hay không?"

Tần Trọng Hải gật đầu: "Dĩ nhiên có, nhưng mà không có hàng hiệu cho anh đâu nhá!"

"Có là được rồi!"

JK tỏ ra vô cùng vui vẻ, khoác vai Tần Trọng Hải dẫn đầu đoàn người đi vào: "Đi thôi, anh đây lần đầu biết đến nơi này, phải chơi cho đã."

Một nhóm người từ nhỏ đến lớn háo hức tiến vào, trừ những người trong gia đình Tần Nhã Linh, những người còn lại từ Mỹ sang, ai nấy đều vô cùng hiếu kỳ cùng thích thú, nhất là bọn trẻ. Ba mẹ chúng cũng cho chúng vui chơi thoải mái, không ngần ngại đến việc quần áo cùng giày dép dính bùn đất.

Jason sau khi đi một vòng thì trở lại căn chòi bằng lá để nghỉ. Anh ta tuy cũng có chút vui vẻ nhưng tâm trạng dường như khá nặng nề cho nên cũng không hứng thú như những người khác.

An vị tại một chiếc ghế dựa, Jason đảo mắt một vòng nhìn một lượt khu vườn. Đến khi nhìn thấy thân ảnh kia, ánh mắt anh lại không tự chủ dán chặt vào, không cách nào làm ngơ.

Cô, dù có nhìn ở góc độ nào anh vẫn thấy vô cùng kiều diễm, nụ cười của cô tinh khiết tựa thiên thần, vô cùng ấm áp nhưng lại khiến thần hồn điên đảo, chỉ muốn được nâng niu bảo vệ sự vĩnh hằng thuần khiết ấy, cho dù phải trả bằng bất cứ giá nào!

Từ lúc phát giác Jason luôn nhìn Tần Nhã Linh bằng ánh mắt thất thường thì Thomas cũng luôn dõi theo cậu ta với mục đích xác thực suy nghĩ của mình. Thế nên lúc này, thấy Jason một mình ngồi ở chòi nghỉ, mà hướng nhìn của cậu ta vẫn là người kia, Thomas khẽ thở dài, lặng lẽ đi đến.

Thomas lên tiếng gọi: "Jason! Sao lại ngồi đây một mình? Không thích nơi này à?"

Jason lắc đầu cười gượng: "Không có. Đi một vòng rồi hơi mỏi chân nên ngồi nghỉ một chút mà thôi."

Thomas tỏ ra nghi ngờ: "Mỏi chân? Jason, cậu gạt con nít à?"

Jason nhìn Thomas nhưng không hề lên tiếng, có lẽ anh không biết phải giải thích như thế nào, cho nên tốt nhất là im lặng.

Thomas phì cười: "Được rồi, không nói chuyện này."

Hướng ánh mắt về phía xa kia, Thomas cười như không cười hỏi: "Cậu thấy Lily, vợ William thế nào?"

Jason thoáng sửng sốt nhìn Thomas, mi tâm nhíu chặt như muốn hỏi người bên cạnh là đang muốn đề cập đến vấn đề gì.

Nhìn người anh em chí cốt thay đổi sắc mặt khi anh nhắc đến cái tên Lily, Thomas đã có thể chắc chắn về sự lo lắng của mình là không thừa. Nếu như đã phóng lao rồi, thì cũng phải nhắm tới hồng tâm thôi.


Thomas mỉm cười lên tiếng: "Không cần hiểu lầm, tôi chỉ muốn nói chuyện phiếm mà thôi. Đứng ở vị trí khách quan, cậu thấy Lily thế nào?"

Jason nhìn vẻ mặt của Thomas tìm kiếm sự khác thường, thế nhưng lại không thể nhìn thấu. Trên mặt Thomas ngoài vẻ hờ hững cùng với nụ cười quá đỗi 'hồn nhiên' kia thì không hề có chút bất thường nào. Thế nên Jason cũng không nghi ngờ gì, nói lên suy nghĩ của mình.

"Xinh đẹp, thông minh, ngoan hiền, đảm đang, là dạng phụ nữ lý tưởng của gia đình."

"Cậu nghĩ vậy à?"

"Ừm." Jason gật đầu.

"Cậu nghĩ cô ấy có năng lực làm việc thế nào?"

"Tôi không biết!" Jason không suy nghĩ liền trả lời.

"Cậu thấy thế nào thì cứ nói thế ấy."

Thomas nhìn anh ta đầy ý vị, nói tiếp: "Tôi chính là đang cân nhắc một vấn đề, đợi sau khi cô ấy xử lý xong việc của mình ở đây thì sẽ nói William đưa cô ấy vào công ty phụ giúp tôi. Cậu biết đấy, tôi thật sự mệt chết được, Lily không phải người ngoài nên tôi hoàn toàn tin tưởng."

"Vào công ty sao?" Jason ngạc nhiên hỏi lại.

"Đúng vậy!" Thomas khẳng định dứt khoát: "Cho nên tôi mới muốn hỏi cậu suy nghĩ thế nào về cô ấy. Nào, nói tôi nghe một chút."

"Trình độ cô ấy thế nào tôi không biết nhưng tôi không cho rằng cô ấy thích hợp làm việc này. Hơn nữa cô ấy còn có công việc của mình. Cậu nghĩ cô ấy sẽ bỏ công việc đang làm mà đến chỗ chúng ta sao?"

Thomas nhìn Jason dò xét, trong lòng suy nghĩ sâu xa. Sau một lúc, anh nhoẻn miệng cười, cất giọng: "Theo thông tin mà tôi nắm được... Thủ khoa ngành quản trị kinh doanh trong kỳ thi tuyển sinh đại học, tốt nghiệp cũng thuộc hàng xuất sắc, thông thạo mấy ngôn ngữ. Trước đây cô ấy làm ở bộ phận kinh doanh của CMC, kiêm cả công việc kế toán và thiết kế cho công ty bất động sản, đồng thời còn là nhà thiết kế của L'Amour. Chỉ riêng việc cô ấy một mình xâm nhập vào máy chủ tổng bộ là đã khiến tôi phải kinh sợ rồi. IQ của cô ấy..."

Nói đến đây Thomas chợt im lặng nhìn người bên cạnh đầy ý vị, sau đó nói tiếp: "So với tôi và cậu còn hơn năm điểm, chỉ thua William năm điểm. Một người phụ nữ vừa xinh đẹp, thông minh, giỏi giang, còn là mẫu người của gia đình... Cậu nói xem, trên đời này có thể tìm được một người phụ nữ không có một khuyết điểm nào hay không? Lại nói, liệu có người đàn ông nào lại không yêu người phụ nữ như vậy đúng không?"

Jason chợt nheo cặp mắt lại nhìn về cô gái mà Thomas đang nói. Lần đầu gặp cô, anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô ấy lại tài giỏi như vậy, bởi vì một phần anh cho rằng cô còn quá trẻ, lại thêm nét bi thương khó giấu.

Lần thứ hai, lần thứ ba gặp lại, nét lạnh lùng trên mặt cô vẫn không thay đổi nhưng anh lại nhìn thấy một người phụ nữ chững chạc chuyên tâm trong công việc lại đảm đang nội trợ.

Lần này gặp lại, anh vô cùng ngỡ ngàng, thậm chí là kinh ngạc khi nhìn thấy gương mặt vui vẻ tươi cười của cô, càng không nghĩ rằng người hiện tại cùng với người đã gặp trước đó là cùng một người. Một lời giải thích hợp lý là, anh hoàn toàn không biết gì về cô... Chỉ đơn giản thế thôi!

Jason gật đầu: "Đúng vậy, William quả là người đàn ông may mắn!"

Khẽ nhắm mắt nén bi thương trong lòng, anh nở nụ cười tự giễu, nói tiếp: "Có lẽ, cũng chỉ có William mới xứng với cô ấy!"

Thomas thoáng ngạc nhiên bởi câu nói của Jason. Cùng là đàn ông với nhau, lại là anh em chí cốt, Thomas ít nhiều cũng hiểu rõ con người của cậu ta, cho dù cậu ta có dối gạt, nhưng nét mặt lại quá rõ ràng như thể đang bán đứng cậu ta vậy.

Thomas thở dài trong lòng, nếu đã đi tới nước này, anh cũng chỉ còn cách làm người ác đến cùng, nhắc nhở cậu ta một chút nếu như không muốn mọi chuyện sau này trở nên rắc rối hơn, đến lúc đó, tình cảm anh em bao nhiêu năm sẽ vì vậy mà rạn nứt mất.

Thomas bật cười: "Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như cậu, hai người đó quả thật là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, trời sinh một cặp. Mà cậu cũng thấy đó, tình cảm giữa bọn họ không thể có người thứ ba xen vào được đúng không? Cứ xem ánh mắt họ nhìn nhau là hiểu ngay!"

Thomas im lặng vài giây, liếc mắt nhìn sự biến đổi trên mặt của người bên cạnh, sau đó nói tiếp: "Lily, cô ấy trông có vẻ yếu đuối nhưng cô ấy lại vô cùng mạnh mẽ. Suy cho cùng thì cô ấy vẫn là phụ nữ, vẫn cần được yêu thương bảo vệ có đúng không? William đối với Lily cũng vô cùng cưng chiều, cũng là thật tâm yêu cô ấy. Hy vọng hai người họ sẽ hạnh phúc đến cùng, không cần phải giống như tôi!"

Jason không nói gì, chỉ nhìn Thomas khẽ gật đầu. Cho dù anh có tình cảm sâu đậm với người con gái kia thì cũng chỉ mình anh đơn phương thôi không phải sao? Cô ấy thậm chí còn không biết có sự tồn tại của người đơn phương là anh thì làm sao anh có tư cách xen vào giữa họ?

Anh tự nói với bản thân: Lily, em xứng đáng có được hạnh phúc viên mãn, anh sẽ chôn giấu phần tình cảm đơn phương này, sẽ âm thầm bảo vệ hạnh phúc của em. William, hy vọng anh sẽ khiến cô ấy thật sự hạnh phúc!