Hai tháng, không ngắn cũng không dài, đủ để anh có thể quên đi tiếng sét ái tình về "mối tình đầu" kia. Nhưng là khi gặp lại, anh vẫn là có chút chạnh lòng.
Anh muốn phát điên, anh thật sự đã cố gắng kiềm chế, cố gắng để quên đi "mối tình đầu" kia, thế nhưng, không những trái tim anh không thể tự chủ, suy nghĩ trong anh cũng không có cách nào tự chủ được.
Từ giây phút ở sân bay gặp lại cô cho đến giờ phút này, anh chưa lúc nào không dõi theo cô. Nhìn thấy cô cười vui vẻ như vậy, anh lại không cách nào có thể gán ghép người trước mặt với người mà anh gặp trước đây là cùng một người, cứ như hai người hoàn toàn khác vậy.
Anh lại cười tự giễu trong lòng. Nếu như nhớ không lầm, cái ngày anh gặp cô, khi đó William, bạn chí cốt của anh là đang đi công tác. Bây giờ thì anh đã hiểu vì sao lúc ấy cô lại ưu sầu như vậy, chính là vì không có người kia ở bên cạnh.
Từ đầu chí cuối, anh chỉ là người đến sau, là người đơn phương mà thôi không phải sao? Cũng may ngày hôm đó anh không thất thố mà tìm đến cô, nếu không cả hai sẽ ngượng ngập đến mức nào. Cho dù anh là bạn thân của chồng cô, thì cũng khó mà nói chuyện cho phải phép.
Suy cho cùng, nhìn thấy cô vui vẻ hạnh phúc như vậy, anh cũng cảm thấy an lòng, vẫn hơn nhìn thấy vẻ u sầu của cô. Cho dù anh phải giấu đi đoạn tình cảm này, anh cũng sẽ không thấy hối tiếc.
Anh không hy vọng một ngày nào đó người bạn thân của anh sẽ đối với cô không tốt. Thế nhưng, nếu như thật sự có ngày đó, anh sẽ bất chấp tất cả mang cô về bên cạnh, sẽ không bao giờ để cô phải u sầu thêm nữa, càng không nói phải rơi nước mắt, có chăng cũng chỉ là những giọt nước mắt vì hạnh phúc!
Anh từng nghe có người nói, nhìn người mình yêu hạnh phúc thì bản thân mình cũng sẽ hạnh phúc, bây giờ anh đã hiểu, bởi vì hiện tại anh chính là đang ở trong hoàn cảnh này. Anh chỉ có thể chúc phúc cho cô mà thôi, cũng sẽ âm thầm theo dõi, sẽ đứng sau bảo vệ không để cho cô chịu bất cứ thương tổn nào. Bất cứ lúc nào cô muốn quay đầu, vòng tay anh sẽ luôn mở rộng vì cô, bởi vì anh... yêu cô!
"Jason!"
Tiếng nói quen thuộc vang lên bên tai khiến anh ta quay về với thực tại, thì ra là Thomas đang gọi.
Jason khẽ nhíu mày: "Có chuyện gì?"
Nhìn vẻ mặt thất thần của Jason trước khi gọi anh ta, Thomas cũng tỏ ra khó hiểu, bởi vì chưa bao giờ nhìn thấy người bạn thân của mình có biểu hiện bất thường như vậy, mà ánh mắt kia lại có chút gì đó không đúng.
Dõi theo hướng nhìn của Jason, Thomas chợt sững sờ. Nếu như anh không nhìn sai, Jason đích thực là đang nhìn Tần Nhã Linh. Nhưng còn lý do, anh thật sự không nghĩ ra được.
"Vẻ mặt này của cậu là sao? Có tâm sự?" Thomas dò hỏi.
Jason khẽ lắc đầu: "Không có gì. Chắc đêm qua ngủ không ngon nên hiện tại không thoải mái lắm."
"Cậu mà cũng biết nói câu này?"
"Tôi gạt cậu làm gì?" Jason mặt không biến sắc nói.
"Có gì để gạt không thì tự cậu biết."
Thomas nhìn Jason đầy ý vị, xong lại khẽ nhếch miệng lên tiếng: "Được rồi, cũng không còn sớm, trở về thôi để mọi người nghỉ ngơi."
"Được, về thôi!"
Jason gật đầu, khẽ đưa mắt nhìn về phía người con gái kia một lần nữa, sau đó đứng lên đi ra ngoài.
Anh ta đi rồi, những người còn lại trong nhóm cũng lần lượt đứng lên cáo từ, ai trở về chỗ người nấy.
Những người còn lại thì tám chuyện thêm một lúc thì cũng lục tục lên xe trở về, chỉ riêng bà nội Tề Phong thì ở lại nhà bà nội Tần Nhã Linh. Hai bà cụ nhiều năm không gặp, vẫn là còn nhiều chuyện để tâm sự nên không nỡ rời đi.
Trở về căn biệt thự của mình tắm rửa xong xuôi, vừa leo lên giường đắp chăn, Tần Nhã Linh đột nhiên lên tiếng: "A Phong, em nghe nói Elena và Thomas là vợ chồng đúng không? Nhưng sao hai người họ giống như có khúc mắc gì đó."
Hắn gật đầu: "Ừm, họ kết hôn cũng gần hai năm rồi. Hiện tại đúng là đang có khúc mắc."
"Kể em nghe một chút đi."
Nhìn người phụ nữ trong lòng đang tỏ vẻ hiếu kỳ, hắn mỉm cười, bắt đầu kể sự tình:
"Gia đình Thomas thuộc hàng có gia thế ở Mỹ, cậu ta vừa tài giỏi lại anh tuấn, rất nhiều phụ nữ ái mộ. Vào ngày kỉ niệm thành lập trường đại học Stanford, bọn anh trở lại trường theo lời mời của Hiệu trưởng. Vào ngày hôm đó Thomas tình cờ gặp Elena. Hai người họ giống như là trúng tiếng sét ái tình, sau đó liền hẹn hò. Hai bên gia đình cũng xem như môn đăng hộ đối, được người lớn ủng hộ vun vén. Tầm hai năm sau, gia đình Elena gặp sự cố dẫn đến phá sản, cô ấy từ bỏ học tiếp đại học, không từ mà biệt Thomas, mất tích mấy năm.
Sau khi Thomas đứng vững ở vị trí hiện tại, có quyền lực riêng của bản thân, cậu ấy vẫn nuôi hy vọng, bắt đầu tìm kiếm tung tích của Elena. Cũng may ông trời không phụ lòng người, cuối cùng Thomas cũng tìm được cô ấy.
Khi đó Elena cũng không được tốt lắm. Em biết đấy, ở Mỹ mà phá sản muốn gây dựng lại không phải là chuyện dễ dàng, mà ba cô ấy sau biến cố ấy không chịu nổi, đã đột quỵ sau đó không lâu. Gia đình cô ấy trở về quê nhà ở Texas, mà cô ấy một mình gồng gánh gia đình.
Thomas dĩ nhiên nhìn cảnh đó khó lòng chấp nhận, muốn đưa gia đình cô trở về San Jose, giúp ba cô ấy có được sự chăm sóc tốt nhất, thế nhưng cô ấy một mực không chịu nhận sự giúp đỡ.
Phải mất hơn một năm Thomas cứ đi đi lại lại giữa San Jose và Texas, Elena mới chịu theo cậu ấy trở về. Sau đó Thomas cũng cầu hôn, cô ấy thế nhưng không chấp nhận."
Khẽ vuốt nhẹ mái tóc người trong lòng, Tề Phong lên tiếng hỏi: "Em biết vì sao cô ấy không đồng ý hay không?"
Tần Nhã Linh im lặng một chút rồi nói lên suy nghĩ của mình: "Cùng là phụ nữ, cho nên em hiểu, cô ấy cho rằng, bản thân mình hiện tại không xứng với anh ấy!"
Hắn cốc nhẹ vào trán cô: "Tại sao phụ nữ các em luôn có ý niệm ấy trong đầu nhỉ?"
Cô nói nhỏ trong miệng: "Thì đúng là như vậy mà!"
Hắn lắc đầu, nói tiếp: "Elena nói cô ấy cần có thời gian, để cô ấy có thể tự đứng trên đôi chân của mình, Thomas cũng vui vẻ đồng ý. Cậu ấy đã đợi năm năm rồi, thêm năm năm nữa cũng chẳng hề gì. Hơn nữa hai người họ cũng đã sống cùng nhau, so với kết hôn cũng không có gì khác biệt, chỉ chưa có ký vào tờ giấy hôn thú mà thôi.
Sau đó một năm, cô ấy quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của mọi người, đã tự đứng trên đôi chân của mình, trở thành chuyên viên trang điểm có tiếng, tự mình thành lập công ty và đứng vững đến tận bây giờ.
Thomas cuối cùng cũng đợi được Elena đồng ý cùng cậu ấy kết hôn. Nhưng mà không lâu sau đó, đám tạp chí lá cải không biết lấy nguồn tin từ đâu, mang những chuyện trước đây của Elena tung lên trang bìa. Đáng giận hơn cả là lại bới móc đời tư cô ấy, còn nói sai sự thật khiến cô ấy không chịu nổi cú sốc ấy!"
Nói đến đây, Tề Phong cũng tỏ ra không vui, thở dài một cái.
Thấy người kia thở dài không nói nữa, Tần Nhã Linh bèn lên tiếng hỏi: "Vậy sau đó hai người họ thế nào? Cô ấy sẽ không vì vậy mà nghĩ quẩn chứ?"
Hắn lắc đầu: "Elena không nghĩ quẩn, mà là vô tình xảy ra tai nạn khiến đứa nhỏ trong bụng mới chỉ chưa được hai tháng mất đi. Chính vì điều này cô ấy mới sốc thật sự, lại nghĩ không thông muốn ly hôn cùng Thomas.
Thomas dĩ nhiên không đồng ý vì khó khăn lắm hai người mới đến được với nhau. Anh cũng không ngờ chỉ vì một lý do như vậy mà cô ấy đành tâm buông bỏ. Biết bao nhiêu người đến khuyên, nhưng cô ấy vẫn cứ khăng khăng giữ định kiến của mình, đến bây giờ vẫn chưa nghĩ thông."
Khẽ đưa tay vuốt tóc cô, hắn cất giọng dịu dàng: "Cho nên, Thomas nhờ em khuyên cô ấy quay trở về, cậu ấy cũng khổ tâm lắm rồi!"
Tần Nhã Linh không cần suy nghĩ liền gật đầu: "Dạ, em cũng không biết có giúp được gì hay không, nhưng em sẽ cố hết sức!"
Buông người trong lòng ra, hắn quay sang đối diện cô, nhìn sâu vào mắt cô, cất giọng: "Nhã Nhã, có thể hứa với anh một việc được không?"
Mi tâm cô nhíu chặt. Vẻ mặt của hắn lúc này vô cùng nghiêm nghị, khiến cho cô có cảm giác lời hắn sắp nói sẽ vô cùng nghiêm trọng. Mặc dù vậy, cô vẫn gật đầu.
Nhận được sự đồng ý của cô, hắn nhẹ giọng nói: "Hứa với anh, sau này dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng không được rời bỏ anh mà đi. Anh không muốn lại giống như Thomas, rất tệ rất tệ! Anh sợ mình sẽ không chịu đựng được!"
Cô thâm tình nhìn hắn. Cũng không nhớ đây là lần thứ mấy hắn nói câu này rồi, nhưng là, vào giây phút này, cô thật sự không có cách nào nói không. Cuộc sống sau này của cô, thật sự không thể thiếu người đàn ông này được.
Đưa tay lên chạm vào gò má người trước mặt, cô nhẹ nhàng gật đầu: "Em hứa với anh!"