Tổng Tài Thâm Tình Chờ Em Ngoảnh Lại

Chương 99





Hong Kong, Tòa nhà Bái Ling.
“Đường Vận! Nam Cung Nhu Tuyết là thiên kim hào môn?”
“Đúng vậy.”
“Cô ấy có vẻ rất nể mặt cậu.”
Đường Vận mỉm cười không nói gì.

Cả hai kéo vali tiến về chỗ Lễ tân làm thủ tục nhận phòng.
“Đường Vận! Nhưng nhãn hàng Italy...!đã kí hợp đồng với Cảnh Duyệt.

Hôm trước Mike vẫn gọi đến thuyết phục Lona gia nhập.

Mình không hiểu cho lắm.”
Đường Vận mặc dù có bất ngờ nhưng không thể hiện ra mặt.

Vẫn điềm tĩnh đi theo nhân viên khách sạn nhận phòng.
“Cận Úy Thành đó có ý với cậu...!Nhưng vẫn thân thiết với một cô gái khác.

Đó là kiểu thái độ gì? Dù là cách thức làm việc hay là tán gái cũng giống nhau.”
Đường Vận lần này không nhịn được bật cười thành tiếng.

Khẽ giật giật loạn tóc xoăn của cô bạn.
“Bạn đừng chọc cười mình nữa.

Mình và anh ta không có gì.”
Helen nhún vai sau đó nhanh nhẹn chui vào phòng, không để ý vẫn còn nhân viên nam đang loay hoay phóng mạnh lên chiếc giường êm thiết tha ôm chằm lấy chiếc gối.
“Hong Kong thật oi bức...!mình mỏi mệt ghê này.”
Đường Vận đưa thêm tiền boa cho nhân viên sau đó nói cảm ơn với anh ta.


Vừa hay điện thoại lại đổ chuông.
Người gọi đến là Mike.
“Mike! Tôi nghe đây.

Chúng tôi đã đến Hong Kong.

Nghe nói Cảnh Duyệt có nhà hàng 5 sao, phải cho chúng tôi một vé giảm giá ưu đãi đấy nhé!”
“Thư kí...!à, Đường Vận! Tôi có chuyện muốn nói...”
“Sao thế? Nghe giọng nói của anh không đúng lắm.”
“Đường Hinh Nhi...!Đường Hinh Nhi đã mất.”
Đường Vận làm rơi chiếc ly thủy tinh trong tay xuống.

Khiến Helen bên cạnh một phen hoảng sợ.

Cô bạn nhanh nhẹn bật dậy giúp bạn mình thu dọn.
Âm thanh lớn truyền qua bên kia đầu dây khiến Mike cũng giật mình theo.

Cả hai im lặng một lúc lâu tựa như ai trong hai người đều nghĩ đối phương đã tắt máy.
Đường Vận lạnh cả người, thẩn thờ ngồi xuống chỗ sofa.

Đôi môi mấp máy bật hỏi, muốn xác minh một lần nữa: “Thật ư? Từ khi nào? Anh nghe ai nói thế?”
“Là em gái của Hàn Tước, Hàn Tịch.

Chuyện xảy ra đã ba năm rồi, cụ thể thì tôi vẫn chưa biết.”
“Nếu anh thật tình quan tâm đến cô ấy, tôi có thể nhờ cha tôi đi tìm hiểu cặn kẽ giúp anh.”
“Cảm ơn cô.”
Cả hai tắt máy.

Đường Vận đứng lên cầm chiếc khăn lau lại chỗ nước đổ dưới sàn nhà nhân tiện cảm ơn Helen đã thu dọn mảnh vỡ giúp cô.
“Mình đã đặt hai phần há cảo Quảng Đông rồi, đi xuống dưới tầng ăn thôi.”
Đường Vận lười nhác bị Helen kéo tay đi ra ngoài.
Lúc thang máy vừa xuống tới tầng một thì bên ngoài có cô bé nhỏ chạy ập vào bên trong, lẩn trốn sau lưng của Đường Vận và Helen.

Tuy nhiên hai người họ đành bất đắc dĩ bước ra ngoài.
Đường Vận quan sát thấy không có người lớn nào đuổi theo cô bé thì muốn quay sang bảo cô bé ấy ra ngoài, không ngờ rằng lúc này cửa thang máy đã đóng lại.

Đường Vận và Helen bàng hoàng không ngừng ấn vào phím mở cửa.

Chỉ là tốc độ diễn ra quá nhanh.
“Phải làm sao, con bé nhỏ như vậy?” Helen hoang mang kêu lên, dáo dác nhìn chung quanh xem ai có thể là người nhà của đứa trẻ đó.
Đường Vận hồi hộp nhìn con số hiển thị trên thang máy sau đó vội vã nói với Helen.
“Cậu đứng ở đây mình lên trên tìm cô bé ấy trước.

Có gì nhớ gọi điện thoại cho mình.”
“Okay!”
Đường Vận chạy thật nhanh về hướng thang thoát hiểm nhớ đến thang máy dừng lại ở tầng 4 đầu tiên.
Nếu ban nãy không vì hai cô sơ xuất đã có thể kịp thời bế cô bé ấy ra ngoài.


Thật tình cũng do hai cô mà ra.

Đường Vận lo lắng sợ cô bé gặp phải người lạ, hoặc chạy loạn nháo khóc một trận.
Cô chạy dọc hành lang dò tìm mọi ngóc ngách cũng không biết gọi cô bé là gì để nó có thể nghe thấy và chạy ra.

Cho đến khi xem hết tầng 4 mà vẫn không tìm ra được bóng dáng cô bé, Đường Vận càng sốt ruột hơn.
Bấy giờ Helen gọi đến cho cô.
“Có người đàn ông tìm đứa bé.

Anh ta bảo sẽ chia ra kiếm cùng cậu.

Bọn tôi đã liên hệ với bảo an tòa nhà rồi.

Chắc không sao đâu.”
“Con bé tên gì?”
Đường Vận nghe Helen hỏi người đàn ông đó, cả hai đều nói tiếng Phổ thông, nên chắc rằng đều là người từ nơi khác đến Hong Kong không phải dân bản địa.

Một lúc sau thì nghe Helen trả lời trong điện thoại: “Ôn Như.”
“Ôn Như!” Đường Vận lập tức tắt máy vào gọi to lên...
Tìm khắp nơi dọc theo hành lang vẫn không thấy gì, Đường Vận muốn lên tầng kế tiếp, bấy giờ cô vòng qua chỗ thang bộ thoát hiểm, biết chừng sẽ tìm được con bé ở lối này.
Đường Vận chậm rãi di chuyển từng bước khẽ khàng kêu lên: “Ôn Như!”
Tiếng ú ớ bi bô xa xa vọng lại, Đường Vận tập trung lắng nghe, tâm trạng phấn khởi.
Cô nhìn xuống lại nhìn lên, thấy bóng dáng nhỏ bé đang bò trường, trông thấy cô thì mếu máo khóc.
“Ôn Như!”
Đường Vận đến gần, chỉ sợ mình lạ mặt sẽ khiến con bé hoảng sợ.

Nó tròn mắt nhìn cô, nước mắt lưng tròng.
“Ba ba...”
“Dì đưa con đi gặp ba ba nhé!”
Con bé lẳng lặng khóc, nhìn thật đáng thương.

Đường Vận thì ngược lại vô cùng ngỡ ngàng.


Dáng vẻ này đâu có giống một đứa trẻ quấy khóc kia chứ.
Không ồn ào khóc rống, cũng không giãy giụa chạy loạn, nó cứ như vậy hiểu chuyện lạ thường.
Đường Vận khuỵu gối xuống vuốt nhẹ gương mặt bé nhỏ đã sớm nhìn ra được nét thanh tú.

Cô yêu thích nựng nịu.
“Ba ba của con ở dưới tầng chờ, mua bánh rán, và kẹo...!có cả kem dâu.”
Đường Vận nói bừa.

Cố gắng dụ dỗ.
Ôn Như chu môi, tỏ ra không đúng: “Su su ngon ngon...”
“Hả?” Đường Vận há hốc miệng, một lúc sau chỉ biết bật cười.
“Su su vị dứa.

Một hòn mây tan.”
Hòn mây tan? Đường Vận ngẫm nghĩ đoán chừng chính là kẹo bông gòn.
“Ba ba đã mua hòn mây về rồi.”
Ôn Như mở to đôi mắt hạnh gật đầu, đưa hai ra trước mặt cô.

Đường Vận hiểu ý liền ôm lấy con bé vào lòng và bế đi.
Bên tai cứ nghe nó bi bô nói đủ thứ chuyện, lúc cười lúc khóc...!chỉ là cô nghe không hiểu nó đang nói gì.
Đường Vận vừa định đưa tay ấn vào thang máy, lúc này nghe thấy bước chân chạy về hướng cô thì ngưng lại.
“Ôn Như! Ôn Như!”
Đường Vận quay mặt qua, ngạc nhiên một mảng.

Vì là trông thấy người quen, nhưng cô nhất thời quên mất đối phương tên gì?
“Thư kí Đường? Sao lại là cô?”.