Đường Vận trở về nhà, say khướt như vậy lăn ngủ trên giường quên hết sự đời.
Đêm khuya thanh vắng cô nghe tiếng động thì giật mình thức dậy, cảm thấy lạnh mới hay kéo lấy áo khoác choàng kín lên người, đẩy cửa phòng ra ngoài.
Cha cô đúng thực đã trở về, nhìn bóng lưng vững chải của ông chỉ muốn ôm lấy thật chặt.
“Cha! cha có thấy đói không? Con nấu cho cha bát mỳ.”
“Được đấy, cha lạnh run cả người, đám thanh niên quấy phá, phải bận rộn cả đêm.”
Đường Vận quan sát ông Đường từ trên xuống dưới, thấy thương tích lớn nhỏ thì vô cùng nóng ruột: “Cha à, bây giờ có tuổi rồi sao phải vất vả như vậy.
Không phải trước đây cha nói, thăng chức rồi thì ít làm chuyện nguy hiểm hơn sao?”
Ông Đường lấy rượu thuốc ra thoa, tiện tay lấy thêm chai rượu Mao Đài, thấy trong ngăn tủ mất đi một chai liền nhìn con gái liếc một cái.
“Đám thanh niên khá manh động, chính là đám tàn dư mà nhà Nam Cung khi trước thu nhận.
Bây giờ như rắn mất đầu đấu đá lẫn nhau.”
Đường Vận nghe đến đây thì bàng hoàng không ít tuy nhiên cô vờ như không biết gì chuyên tâm nấu cho cha bát mỳ bò.
“Cha theo mấy vụ điều tra, đúng lúc nhớ đến con làm việc dưới trướng cái người tên Cận Úy Thành.”
Đường Vận thoáng run lên, cô nhàn nhạt cười và đáp: “Vâng ạ.
Có chuyện gì sao cha? Liên quan đến đám giang hồ à?’
“Không có.
Chỉ là tình cờ trong lúc rảnh rỗi nghe đồng nghiệp kể lại cái chết của Cận phu nhân, tức là mẹ của cậu ta.
Vừa liên quan đến đám giang hồ lại dính líu đến cảnh sát.”
Đường Vận nhanh tay nấu vội bát mỳ mang đến cho cha cô liền kéo chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh tò mò hóng chuyện: “Cận phu nhân là bị tai nạn qua đời...!Nhưng là tai nạn gì ạ?”
“Bị lạc đạn.
Đúng lúc khi cảnh sát truy bắt đám giang hồ manh động buộc phải xả súng, trong trung tâm thương mại đông người qua lại vô tình đẩy người phụ nữ vô tội vào cửa tử.”
Đường Vận tay nắm lấy tay có chút run run, cô hồi hộp nhìn cha, tiếp tục bật hỏi: “Lạc đạn...!là do cảnh sát sao?”
Ông Đường vừa đói ăn một lúc lâu mới chịu trả lời: “Phải.
Nhưng mà khi ấy...!bên ngoài cứ đồn đoán là do đám giang hồ có thù oán với ông Cận Chiêu gây ra.
Cảnh sát những năm đó bao che lẫn nhau đều không làm lớn chuyện, mà phía bị hại cũng không ai truy cứu.
Ông Cận Chiêu khi biết sự thật, đúng là...!rất dửng dưng.”
Đường Vận ngỡ ngàng.
Có lẽ vì như vậy Cận Úy Thành và cha mình mãi có gút mắc với nhau.
Có thể vì nghĩ đám giang hồ đó vì ông ấy mà liên lụy mẹ anh.
“Theo cha biết, năm đó Cận thị có dự án trọng điểm, đang kết thân với quan chức khắp nơi.
Ngay cả mẹ của con làm ở sở nhà đất cũng được ông ta bày tỏ thiện chí...!Chuyện thì cha không tường tận, nhưng mẹ con đã mua được căn nhà con đang ở với giá tốt.
Rất nhiều cảnh viên được giảm giá thuê nhà.”
Vậy lời của Cận Chí Minh quả nhiên không phải linh tinh.
Chuyện này kể ra thật giống như hối lộ.
Cận thị thành tựu hầu như đều do phát triển nhà đất và địa ốc, thời điểm trước cũng tạo quan hệ với giới chính khách mà càng đẩy mạnh phát triển.
Đường Vận ưu tư nhìn cha của mình muốn mở lời chia sẻ cảm tình giữa cô và Cận Úy Thành nhưng rồi lại không biết phải nói như thế nào.
Cô thật đáng thương, đến một người có thể cùng trải lòng cũng không có.
Sáng hôm sau Đường Vận nghỉ phép đi dạo phố một mình, năm mới cô cũng muốn mua cho mình nhiều món đồ...!Tâm tình từng chút lạc vào trong từng bước chân cô độc.
Đường Vận nhìn bầu trời trong xanh sau trận tuyết nhẹ nhàng, cô muốn đi tìm cho mình một phương hướng mới.
Cô có thể hay không tự mình mở ra một thế giới của riêng mình, tự sáng lập công ty cố vấn đầu tư, tự mình vẽ ra tương lai tươi sáng.
Cô vẫn còn rất trẻ, những khắt khe ngày trước với bản thân thật sự có giá trị cho đoạn đường mà mình sẽ đi sắp tới.
Cô đưa tay đón lấy ánh nắng.
Thông tin khu đất những căn hộ cũ kĩ được nhà phát triển mới do Nam Cung Bách Thần lãnh đạo triển khai.
Rất nhiều người dân phải đón thông tin di dời chỗ ở gắn bó với mình lâu đời khi bước qua tết âm lịch.
Đường Vận giống như đã chấp nhận sự thật này, không có động thái nào khi đón năm mới và suy nghĩ tìm đến một căn hộ khác.
Mẹ cô không hề góp ý khi hoàn toàn chuyển giao giấy tờ căn nhà cho cô.
Đường Vận cũng không hối hả đi tìm nhà, cô muốn rời đi nhận được giá cả tốt nhất.
Vì cô đã dành rất nhiều tâm tư cho tổ ấm này, chẳng muốn phó mặc một cách nhẹ nhàng.
Cùng với thông tin Cận Chí Minh và Nam Cung Nhu Tuyết hoãn lễ cưới được phát đi rộng rãi thì party sự kiện quan trọng của Cận thị Cận Úy Thành được bổ nhiệm vào vị trí mới.
Trên khắp diễn đàn là hình ảnh thân mật tay trong tay của anh và Doãn Cách Nhi trong lễ phục xuất hiện trong loạt sự kiện long trọng, thậm chí là rohow cho lần mở cửa của Cảnh Duyệt.
Việc chị em họ Vương bên nhau đồng hành cũng hoàn toàn bị hình ảnh trai tài gái sắc vô cùng bất diệt của cặp đôi vàng trong giới doanh nghiệp Cận Úy Thành – Doãn Cách Nhi lu mờ.
Đường Vận đứng trước màn hình tinh thể lỏng trên phố thoáng chút ngẩn ngơ.
Thì ra thế giới đó cô không thể chạm tới được.
Eva Min vẫn kiên trì mở lời mời Đường Vận tham gia cuộc hẹn hò các cô nàng nhưng bị cô từ chối.
Cho đến khi người họ Khang lần trước được gán ghép gọi đến nhiệt thành mời cô đi giao lưu giới khởi nghiệp cô đã không thể từ chối.
Đường Vận với chuyến giao lưu đó cũng gặt hái cho mình rất nhiều mối quan hệ mới và thật tình thưởng thức con người của Khang Minh.
Cho nên lúc ra về cô ngỏ ý mời anh ăn tối.
Trong ánh nến vừa đủ lãng mạn, đôi trẻ ngược lại bàn luận sôi nổi về địa ốc ở Thành Đô và các hình thức rohow phát hành cổ phiếu của những công ty nhỏ đầy tiềm năng.
Khang Minh hoàn toàn phát huy hết sức hiểu biết của mình, đối với Đường Vận trong lòng cũng âm thầm ngưỡng mộ.
“Lần trước Eva ngỏ ý muốn giới thiệu cho tôi một cô gái, tôi còn hết lời từ chối.
Cũng hiểu cô ấy muốn gầy dựng mối quan hệ...!Nhưng mà Đường Vận! Em quả là một cô gái tràn trề năng lượng mà bất kì chàng trai nào cũng phải yêu thích.”
“Cảm ơn anh đã dành lời khen ngợi động viên đến tôi.
Tôi biết mình xã giao không giỏi, làm việc ở Cảnh Duyệt càng cẩn trọng hơn trong mọi quan hệ giao tế bên ngoài.”
“Nhưng bây giờ nhìn em thả lỏng hơn trước rất nhiều.”
“Phải.
Vì tôi đã đệ đơn thôi việc.
Sắp tới sau khi bàn giao cho người mới tôi sẽ dừng hẳn công việc bên đó.”
Khang Minh chết lặng, giống như hoàn toàn không ngờ đến.
Đường Vận lại một mình sải bước trong con hẻm quen thuộc, lần này cô ghé vào coffee house mua một cốc cà phê machiato, chưa uống nhưng mùi hương quen thuộc làm cô thật nhớ nhung.
Vì sao người đó có thờ ơ đến cảm tình của cô như vậy, giống như cô không hề tồn tại.
Cô không ghen tuông với những mối quan hệ xung quanh anh ta, nhưng cảm thấy mình không có tư cách để ghen là một chuyện đáng buồn hơn..