Doãn Cách Nhi về đến thì thấm dần cơn đau phải nhờ chuyên viên đến tận nhà xoa bóp và mát xa tinh dầu, nằm trên chiếc giường mềm mại tận hưởng cảm giác dễ chịu và nhớ lại từng khoảnh khắc vừa trải qua, lâu lâu thoáng nở nụ cười.
Đường Vận này không ngờ thú vị.
Lần trước nghe trợ thủ bên cạnh báo lại chuyện Cận Úy Thành gặp nạn lại được thư kí đánh gục từng tên giúp cả hai thoát khỏi nguy hiểm, Doãn Cách Nhi nghe xong còn cười nhạo, hoàn toàn không tin đó là sự thật.
Chuyến này muốn đến khó dễ cô ta chẳng ngờ bản thân cũng nhận lấy đau đớn về da thịt.
Tuy nhiên Doãn Cách Nhi cũng không phải là người hẹp hòi, thích hà khắc, chuyện lúc sáng càng không để người bên cô khống chế và tính toán.
Phía Cảnh Duyệt chưa có động thái gì trước việc bị cô phá rối một màn bát nháo như vậy, có lẽ họ còn chưa nhận được chủ ý của Cận Úy Thành, và chẳng ai dám trách ai trong chuyện này.
Mặc dù nhiều video được quay bằng điện thoại không ai dám liều lĩnh đăng tải lên mạng xã hội, tuy nhiên nội bộ Cảnh Duyệt quay lại cũng không nỡ xóa đi, cứ háo hức truyền tay nhau để bạn bè cùng thưởng thức.
Bấy giờ cuối cùng cũng đến tay của nhân viên Doãn thị, Doãn Cách Nhi hiếu kì cho nên cũng mở ra xem các đoạn video được thu thập.
“Anh Trương! Sao trước đó không nghe anh khen học muội của mình thân thủ đầy người như thế? Khiến tôi liều lĩnh chọc vào tổ ong.” Doãn Cách Nhi thoải mái bật cười, mặc dù nói lời khiển trách nhưng tâm tình rất vui, tay lâu lâu lại xoa xoa bả vai vì đau nhứt.
Giám đốc Trương cười gượng, nhớ đến đêm tối xem mấy video ghi lại cảnh đánh nhau của hai người đã nín thở đến mấy lần, còn réo vợ đến xem cùng.
Thật ra nhìn thấy Doãn Cách Nhi đánh đấm anh không cảm thấy xa lạ, chỉ có điều Đường Vận trước nay hoạt bát hiểu lễ nghĩa, chưa từng thấy cô ấy mạnh bạo tung cước đánh người như thế, mà đánh cũng đẹp mắt không tưởng.
“Tôi chưa từng thấy cô ấy đánh nhau bao giờ, ngày trước tham gia thể thao trong trường đều miễn cưỡng giữ vị trí Á quân.
Tính tình luôn rất dễ chịu, lại hay giúp đỡ mọi người, không nghĩ là...”
“Cô ấy đánh còn đẹp hơn cascadeur* ở phim trường, cái này...!uyển chuyển như thế chắc là Vịnh Xuân Quyền rồi.” Doãn Cách Nhi đưa điện thoại ra lại thích thú bật cười...
...tâm trạng này cứ như vậy khác thường vui vẻ thế sao?
*Cascadeur: Diễn viên đóng thế.
Giám đốc Trương cũng cười cười không biết lựa lời gì để nói, cuối cùng chuyển đổi đề tài công việc:
“Doãn tổng! Chuyến này Cảnh Duyệt đề phòng, lần mở cửa đầu năm phải bỏ phiếu mới gom được hàng, chúng ta đăng kí mua bởi nhiều công ty nhỏ khác nhau, chưa chắc Cảnh Duyệt không tra ra được.
Cô có ý kiến gì không?”
“Tôi tìm mua trực tiếp từ người khác, không vòng vo.
Nhất định vào kì họp thường niên của Cảnh Duyệt tôi phải có mặt trong hàng ghế Ban quản trị biểu quyết.”
“Vâng.
Tôi sẽ thăm dò thêm.
Và nhờ bên phòng Tài vụ đánh giá tài chính Doãn thị.”
“Còn nữa, từ miệng của hai yêu nữ Tân Cương đó tôi nghe được chuyện Cận Chí Minh gây áp lực muốn rút vốn khỏi dự án web drama dở hơi kia.
Anh cho người góp vui đi, khiêu khích Lãnh Thiếu Phong tham gia, lại âm thầm giúp anh Cận nhỏ một tay.”
Giám đốc Trương nhướng mày sau đó gật đầu.
Doãn Cách Nhi lại mở lại video xem tiếp tục.
Càng xem càng hứng chí: “Đừng có để người bên dưới gièm pha chuyện này, mà ngược lại nên giúp Đường Vận tạo hình tượng tốt.
Cô ấy là người phát ngôn được đó, đại diện Doãn thị.”
“Hả?” Giám đốc Trương không khỏi bất ngờ, cũng không bắt kịp ý tưởng quái dị này.
...
Đường Vận còn chưa biết ngoài kia đang ồn ào thế nào, hoàn toàn giống như thường ngày, thức dậy, chạy bộ và chuẩn bị bữa sáng cho mình.
Cô liên tiếp nhận được điện thoại từ bạn bè quan tâm hỏi han, tuy nhiên vẫn chưa cảm nhận chính xác mọi diễn biến câu chuyện.
Cho đến khi cô vào Cảnh Duyệt, bắt gặp bao ánh mắt kì dị, dọ xét và hiếu kì ngưỡng mộ nhìn cô tràn đầy xúc động.
Ngay cả Hàn Tước cũng dành chút thời gian gọi điện thoại đến trêu cô mấy câu...
Cả văn phòng thư kí buổi sáng cứ trong trạng thái bất thường, Đường Vận không nhịn được kéo trợ lý Ngọc sang một bên:
“Chỉ là động tay động chân với Doãn Cách Nhi, mọi người muốn xa lánh tôi sao?”
“Chị không có, chị...!chị không biết nói gì, sợ tâm trạng em không tốt.”
Đường Vận quay mặt nhìn những ánh mắt đang chăm chú vào cô cuối cùng cũng chỉ biết nhún vai khẳng định: “Tôi rất bình thường.
Đánh cũng đánh rồi biết làm sao hơn.
Phía Doãn thị truy cứu, tôi tự lựa lời nói với Hội đồng quản trị.”
“Chắc không đến mức đó, Cận tổng nhất định che chở cho em.”
“Okay! Cảm ơn mọi người...!Trợ lý Linh!”
“Hả” Trợ lý Linh thoáng rung bờ vai, hoang mang nhìn Đường Vận.
“Tôi chưa hỏi cô chuyện hôm qua ở trường quay, anh Cận nhỏ muốn bài trừ Phan Ngọc, buổi ghi hình phải tạm hoãn.”
“Cái đó...”
Mọi người lại chuyển sang đổ dồn về phía trợ lý Linh hóng hớt.
Cô ấy ấp úng vài giây cuối cùng cũng đáp: “Hôm qua, tôi bất cẩn đổ cà phê lên váy của Phan Ngọc.
Là chiếc váy nằm trong bộ sưu tập của nhà thiết kế tài trợ cho cảnh quay, cho nên...!Không có chiếc thứ hai thay thế...”
“Vậy anh Cận nhỏ không trách cô, lại đổ lỗi cho Phan Ngọc sao?”
“Vì cô ta xô ngả tôi kia mà, đúng lý tôi được anh Cận nhờ mua cà phê mời Lysa.
Cô ta hống hách cũng muốn sai bảo tôi.
Cô ta đâu phải là người của Cảnh Duyệt nữa, huống chi tôi là trợ lý riêng của Cận tổng, đi công tác với anh Cận nhỏ sao có thể mặc người khác sai bảo chứ.
Tôi phải ở hiện trường ghi nhận, càng không thể chạy loạn nơi khác.”
Đường Vận hiếm khi thấy trợ lý Linh xúc động nói một mạch trôi chảy, cho thấy tình cảnh hôm qua rất phức tạp không dễ ứng biến.
Các minh tinh ai cũng khó chiều, nhưng là người hiểu chuyện sẽ không bao giờ sai bảo trợ tá của sếp.
Tuy nhiên Đường Vận lại cảm thấy có chỗ bất thường.
Cô làm việc cùng trợ lý Linh, ít nhiều am hiểu về tính cách của cô ấy.
Chắc chắn có Cận Chí Minh tạo động lực, mới không e dè như vậy trần tình.
Huống chi cuối cùng đã khiến Phan Ngọc thất thế.
Chuyện này khéo trùng hợp vậy sao?
Đường Vận giả vờ đổi đề tài nhờ trợ lý Linh vào thư viện cùng cô thu dọn tài liệu, bấy giờ tìm cơ hội để nói chuyện riêng với cô ấy:
“Linh! Có phải anh Cận nhỏ mua chuộc cô đổ cà phê lên chiếc váy không?”
“Thư kí Đường đừng đùa vậy chứ.” Trợ lý Linh gượng gạo cười cười.
“Tôi và anh ấy chung thuyền, không phải lo.
Chúng tôi có ân oán với Phan Ngọc và Lãnh Thiếu Phong chắc cô cũng biết mà nhỉ?”
“Thì...!đúng vậy.
Cô đừng nói lại với ai.
Tôi thật hồi hộp và hoang mang lắm, cả đêm bồn chồn không ngủ được.”
“Cô yên tâm, Phan Ngọc đã thất thế rồi.
Tôi tin Lãnh Thiếu Phong không giữ cô ta bên cạnh được lâu.
Chúng ta làm việc dưới trướng của Cận tổng thật ra có chỗ lợi, chẳng ai thích vuốt râu hùm.”
Trợ lý Linh và Đường Vận ăn ý chưởng tay, khe khẽ bật cười.
Giám đốc Triệu phòng Quan hệ kinh doanh lại gọi báo mời Đường Vận họp với bên họ, chuyện khá bất ngờ tuy nhiên Đường Vận cốt là không thể từ chối.
“Cái gì? Đổi người phát ngôn? Mọi thứ đã chi tiết chuẩn bị hết rồi? Giám đốc Triệu, ông không đùa?”.