Cận Chí Minh thì khác, chẳng chút nể mặt, anh liếc nhìn Lãnh Thiếu Phong, sắc mặt không vừa ý đáp: “Tôi lại không thích kiểu ồn ào giống cậu.
Cho nên...!đừng làm phiền.”
“Cô cười cái gì?” Phan Ngọc trừng mắt, lườm Đường Vận như thể cảnh cáo.
Cô ta là cái thá gì dám ngang nhiên cười mỉa cô như thế.
Chẳng qua chỉ là hạng thư ký chân chạy vặt ở Cảnh Duyệt.
Đường Vận không ngờ bị đối phương bắt trúng khoảnh khắc còn có ý gây khó dễ, trong lòng thầm than.
Nhưng cô cũng không có e sợ bao nhiêu, nghĩ nghĩ liền đáp trả:
“Tôi không có cười cô đâu, cô đừng lo.”
Phan Ngọc nghe lọt vào tai lại là ý chế giễu khác, ánh mắt lẫm liệt như muốn nuốt chửng Đường Vận.
“Cô và Mẫn Nhu nịnh bợ Cẩn Úy Thành mà đắc ý kiêu ngạo, cầm lông gà mà tưởng đâu lệnh tiễn.
Người khác có cười bọn cô ngu muội còn không nhìn thấy được.”
“Cũng đừng gộp chung tôi và cô ta vào một chỗ.”
Một giọng nói quen thuộc khác lại đâu đó vang lên.
Đường Vận nhìn đĩa Tôm hùm Frittata mà có phần tiếc nuối, có lẽ hôm nay không thể ngon miệng với nó rồi.
Cận Chí Minh buồn bực thả dao nĩa xuống, cảm thấy thật phiền.
Mẫn Nhu vì những lời thuyết phục đanh thép của Giang Linh Ngọc cùng những góp ý uyển chuyển đầy khéo léo của Thư ký Hana, cuối cùng cô cũng nhượng bộ đồng ý để Phan Ngọc góp mặt trong dự án Web Drama mà mình sản xuất.
Mặc dù có ngàn vạn lần không cam tâm và chán ghét, nhưng thị phi cô và Phan Ngọc tạo ra đã đủ.
Cô biết thế nào là thức thời và Phan Ngọc càng biết điều đó.
Lần kí kết hợp đồng vừa xong, Mẫn Nhu và Phan Ngọc đã mặt đối mặt với nhau thảo luận cho dự án sau cuộc tranh cãi vạch mặt ồn ào trên mạng xã hội.
Nói là hòa hoãn tạm gác vì công việc tuy nhiên sự chán ghét dành cho đối phương chưa hề nguôi ngoai.
Ngay lúc này đây chạm mặt, khu VIP của nhà hàng Hải Thượng Thịnh Thế vốn dĩ thưa khách và không gian êm ả, sớm khi các cô gái tề tụ đã khiến mọi người có mặt quanh đây phải chú ý.
“Lại có đến hai mỹ nhân Tân Cương.” Lãnh Thiếu Phong nhìn hai người con gái đang đi tới, mắt nhìn mê đắm nói lời cợt nhả.
Cô gái đi bên cạnh Mẫn Nhu bước chân nền nã, ôn nhu như nước, nghe lời nói vừa thốt ra cô thoáng liếc mắt, chán ghét không muốn nhìn Lãnh Thiếu Phong.
Mẫn Nhu nhìn chăm chăm vào Đường Vận, vu vơ cất tiếng: “Trùng hợp thật.
Mọi khi vào Thứ Bảy Thư ký Đường vẫn đến Cảnh Duyệt làm thêm giờ, hôm nay thảnh thơi.”
Đường Vận không muốn đôi co với Mẫn Nhu, cô ta đang lúc đắc ý, cùng với cô phải thường xuyên tiếp xúc, nên không muốn nảy sinh thêm gút mắc vô cớ.
Đường Vận nâng lên ly rượu, vẻ mặt âm trầm uống một ngụm.
Muốn rằng bất động thanh sắc sẽ đuổi khéo các vị khách không mời này.
Chẳng ngờ được lại thấy Cận Chí Minh quay đầu hướng về Waiter, khẽ búng tay kêu “tách” lên một tiếng.
“Mang món thứ hai ra đi.
Còn nữa, phần của bốn vị đây cứ tính cho tôi hết.
Giải tán được rồi.
Lãnh thiếu!”
“Cận Chí Minh! Từ bao giờ Lãnh thiếu tôi dùng cơm cần đến người khác trả, cậu thái độ vậy là tự nhận kèo trên rồi.
Ông Cận được tiếng hà khắt quản chặt việc chi tiêu phung phí của con cái, còn thuê kế toán riêng quản lý nghiêm từng con số.
Cậu hào phóng như vậy sợ là xài quá tay phần của Cận phu nhân ha.
Huống hồ làm công ăn lương ở Cảnh Duyệt càng không dễ chịu.”
Lãnh Thiếu Phong từng lời khiêu khích thốt ra hoàn toàn không ý nhân nhượng.
Đến Phan Ngọc bên cạnh còn thoáng bàng hoàng, sợ sệt níu gấu tay áo, ngụ ý nhắc nhở.
Nhưng không sai biệt, Cận Chí Minh thật sự nổi giận, gương mặt lạnh như hố băng, tay tạt ngang hất bay ly rượu về phía Lãnh Thiếu Phong đang đứng.
Mảnh vỡ và rượu văng lên tung tóe, âm thanh chói tai.
Hai chị em Mẫn Nhu kịp kéo nhau về một hướng né tránh, kêu than xuýt xoa một tiếng.
Hành động ấy khiến Lãnh Thiếu Phong không giữ được bình tĩnh, quần áo đều bị rượu đỏ dính vào, nhanh như chớp hắn lao đến túm vào cổ áo của Cận Chí Minh nổi cơn thịnh nộ văng tục mấy câu.
Đường Vận bị làm cho giật cả mình, tình cảnh trước mắt càng không lường trước nhưng vẫn kịp thời bật dậy chế trụ nắm đấm chuẩn bị vung xuống của Lãnh Thiếu Phong.
Động tác thuần thục liên tiếp ngăn cản khiến Lãnh Thiếu Phong có phần lúng túng.
Cận Chí Minh càng không dám tin Đường Vận lại mạnh bạo quyết liệt như vậy, có chút đờ ra.
Phan Ngọc lao đến muốn giúp Lãnh Thiếu Phong một tay, cào bấu, giật mạnh Đường Vận về một chỗ.
Tuy nhiên Đường Vận khéo léo chống trả, dùng sức thật mạnh hất đồng thời cả hai người họ, cô giẫm thật mạnh gót giày xuống chân của Lãnh Thiếu Phong, khiến hắn đau điếng mất tập trung chỗ cánh tay.
Đường Vận thoát ra khỏi sự khống chế của hai người đó tuy nhiên chiếc nhẫn của Phan Ngọc trong lúc giằng co đã kéo một đường dài rớm máu lên dọc cánh tay của cô.
Đường Vận khẽ rít đau một tiếng, sau đó trông thấy Cận Chí Minh kéo cô vào lòng quay ngược lại cánh tay xem vết thương của cô thật kĩ.
Ánh mắt xót xa không nói được thành lời.
Cô là thân con gái yếu đuối, lại vì ra mặt cho anh mà bị thương.
Cận Chí Minh nhìn vết thương kéo dài rớm máu ẩn mấy giọt bắt đầu chảy xuống, trái tim bất ngờ quặn lại khó chịu, anh kéo chiếc khăn trắng trên bàn ra ôm phủ hết vào vết thương đó, giọng run run nói bên tai Đường Vận: “Con gái, tay vẫn không nên để lại sẹo.
Em đau chứ? Đường Vận!”
Quản lý và nhân viên cũng không thể nhịn được nữa mà đến can ngăn, những người xung quanh dừng lại bước chân, chỉ trỏ nghị luận.
“Đường Vận! Em sao thế?” Giang Linh Ngọc đi đến, nhìn vào chiếc khăn trắng ẩn vết máu nhỏ thì lo lắng hỏi han.
Hàn Tước nói vài lời với nhóm Quản lý và bảo vệ, sau đó những người không liên quan cũng đồng thời tản ra.
“Cận tổng!” Đường Vận thoáng run lên, không hiểu sao trong lòng lại bàng hoàng xúc động.
Cảm giác về đêm trước đã nói ra lời khó nghe như vậy...!khiến cô nhất thời ngại phải chạm mặt với anh.
Cận Chí Minh buông lỏng Đường Vận ra, ánh mắt vẫn dõi theo cô nhưng lại không biết phải nói gì.
Lãnh Thiếu Phong hừ lạnh một tiếng rồi kéo Phan Ngọc rời khỏi đây, vẻ mặt giận dữ lườm Đường Vận âm thầm đe dọa.
Đường Vận ngược lại không màng để ý, cô cúi mặt chốc chốc lại ngẩng lên nhìn về Cận Úy Thành.
Mẫn Nhu vừa tiến lên mấy bước, dụng ý bắt chuyện với người đàn ông đang chăm chú hướng về cô, đôi mắt ngưng đọng như có muôn vạn lời muốn nói.
Kiểu tha thiết đó cô chưa từng bắt gặp qua ở con người lạnh lùng xa cách của Cận Úy Thành.
Lại không ngờ tới khi cô vừa bước chân chị gái cô Mẫn Huyền đã thụt lùi, có ý chạy trốn...!Và người đuổi theo không ngờ chính là Cận Úy Thành.
“Huyền!”
Cận Úy Thành mấy chốc đã đuổi kịp, tay níu tay siết chặt giữ lấy Mẫn Huyền.
Tất cả rơi vào im lặng.
Đường Vận ngây ngẩn.
Mẫn Nhu kinh ngạc và sững sờ.
Khoảnh khắc nghe rõ nhịp đập liên hồi của trái tim, Mẫn Huyền cười lạnh, nhất thời không nói được lời nào.
Cũng không phản ứng mạnh vẫy vùng khỏi Cận Úy Thành..