Đường Vận ngẫm nghĩ, người ngoại quốc kia không muốn gây hại đến cô cốt là có chuyện cần uy hiếp, nhưng Haley thì không.
Cho nên cô ta mới nghĩ ra cách này dụ cô trốn thoát.
Người nọ không muốn cắt đứt dây thít ở tay cô chính là muốn dễ dàng khống chế nếu như sau đó cô có ý chống cự...!Chỉ là, cô sẽ không cho họ cơ hội này.
Chiếc thuyền cũ kĩ cập bến gần với nhiều chiếc thuyền tương tự, dây thừng mắc chằng chịt với nhau.
Đường Vận chú ý kĩ xung quanh, đợi khi gã đàn ông phía trước hơi lơ là thì tung cước thật bạo đánh hạ hắn.
Hắn tức thì không phản ứng kịp bị đổ gục xuống, vừa hay ý thức trở lại đã đón thêm liên tiếp hai đòn chí mạng của Đường Vận, khống chế hắn dưới chân.
Cô vội vàng lục tìm chiếc kéo bấm khi nãy cắt dứt dây thít.
Chỉ là trong nhất thời còn chưa cắt được thì gã đàn ông kia tung đòn phản kháng.
Đường Vận dùng chân, rất không linh hoạt.
Cô lúc này men theo mui thuyền chạy về phía gần nhất với chiếc thuyền bên cạnh sau đó phóng qua.
Trong một giây đó, dây thít ở tay vừa hay đứt lìa, cô níu lấy sợi dây thừng thành công chui được qua bên kia.
‘Đoàng’ một tiếng chấn động, Đường Vận giật bắn người ngã ập xuống đất hầu tránh né.
Là tiếng súng.
Cô còn chưa kịp ngóc đầu lên thì đón tiếp một trận pháo lớn.
Xác định là pháo hơi cay, nên cô bịt mũi nhanh chóng chạy ra xa.
“Đồ phản bội.” Tiếng gã ngoại quốc rít lên, kế tiếp là tiếng súng nổ và tiếng kêu đau thảm thiết.
Tiếng Haley đau đớn hét lên.
Đường Vận dừng lại bước chân.
Cô không nỡ...
“Đừng giết cô ấy.”
Đường Vận đứng ở bên kia chiếc thuyền hét về phía này ngăn cản hành động chỉa súng vào đầu của tên ngoại quốc đối với Haley, tay hắn giật mạnh nắm tóc của cô ấy quật xuống.
Đường Vận nước mắt giàn giụa vì khói hơi cay, không ngừng bảo ông ta dừng lại.
Cô nhận ra gã ngoại quốc đó.
Hai đêm tiệc vừa qua đã trông thấy hắn...!chỉ là một người phong độ nho nhã trong khoảnh khắc lại biến thành bộ dạng này?
Cô có chút ngờ vực không tả thành lời.
Phía này nghe gã thốt lên: “Đây là đảo hoang, cô không chạy thoát được đâu.
Xung quanh toàn lũ man rợ, vượt ngục và tội phạm truy nã nguy hiểm.
Tôi sẽ bảo toàn tính mạng cho hai cô.”
“Ông muốn gì ở tôi?”
“Cô cũng thông minh quá chứ?” Gã đàn ông cười lớn một tiếng, giật mạnh nắm tóc của Haley ném sang một bên.
“Tôi không làm hại đến các cô, chỉ cần giúp tôi đòi lại công bằng.”
Đường Vận nhíu mày, còn chưa hiểu hết lời ông ta nói.
Nhưng mà...!cô không dám mạnh mẽ đưa ra quyết định.
Cô nhìn người khi nãy bị bắn nằm ngất dưới sàn, trong lòng nôn nóng...
“Tôi không hoàn toàn tin cậy ông...!Ông cầm súng, giết người thì thật dễ.”
Gã cười lớn.
“Nhưng cô cũng không thể chạy thoát được.
Quay trở lại đây...!tôi sẽ giúp cô gọi về cho cha mẹ.”
Đường Vận lạnh người.
“Ông muốn uy hiếp cha mẹ tôi làm việc cho ông, đừng có mơ.
Huống hồ...!ở đây chưa chắc có sóng điện thoại.”
“Đường Vận! Ông ta không hại cô đâu.
Đường Vận! Cô quay lại đi...” Haley hét lên.
Đường Vận nhìn ra xa biển lớn và máy chiếc thuyền cũ kĩ, trong lòng nghi ngại.
Vừa rồi Haley sắp xếp người cho cô trốn thoát chắc chắn muốn đẩy cô vào chỗ nguy hiểm.
Cớ sự đằng sau...!cô thật tình không hiểu hết.
Lúc phóng về chỗ chiếc thuyền cũ, sau đó kiểm tra vết thương trên người thanh niên vừa rồi.
Xác định hắn chỉ bị bắn trúng ở chân mới kéo hắn vào một góc.
Gã đàn ông tiến lại, đưa tay về phía cô, “Hi! Đường Vận.
Tôi là Joe.”
Đường Vận liếc hắn một cái, rồi đánh tạt vào bàn tay hắn, ‘xùy’ một tiếng, “Nhàm chán”.
Haley bị gã bắt phải băng bó cho tên bị trúng đạn, còn cô giống như được nể mặt hơn, được gã rót mời cốc rượu trắng.
Cô đương nhiên không dám uống, cứ mặc gã Joe đó uống hết bình rượu.
Mắt đỏ ngầu tức giận.
“Tôi trông thấy một người rất giống với ông, hai người có quan hệ gì?”
Gã Joe bật cười, nhưng lại oán hận nói: “Chết tiệt! Đó chính là đứa em trai đốn mạt của tôi.
Hắn lên kế hoạch chỉnh hình gương mặt, sau đó ám hại tôi bị tù thay hắn.
Tôi muôn vàn khó khăn vượt ngục.”
“Hắn đã lấy thân phận của ông?”
“Đúng vậy.
Hắn bắt tay với nhiều quan chức, hối lộ, rửa tiền...!sắp tới còn vận chuyển lượng lớn hàng trắng.”
Đường Vận kinh hãi.
Joe tiếp tục: “Tôi bị cảnh sát quốc tế lùng bắt, hành động khó khăn, nên mới bắt cô làm con tin.
Cô quan hệ tốt với cảnh sát, hãy giúp tôi triệt hạ tên đốn mạt kia.”
“Nhưng ông cũng không cần manh động và liều lĩnh như thế.” Đường Vận bất bình nói.
Joe đập bàn tức giận.
“Cô nên biết sổ sách hối lộ trong đó có tên bè phái đối nghịch.
Chuyến hàng này về Thượng Hải thành công, cha cô sẽ không thoát được tội.”
Đường Vận chết lặng, lúc này trừng mắt nhìn qua Haley.
Hóa ra cô ta muốn thả cô đi, ngoài để mặt cô trên đảo hoang rơi vào tay bọn xấu còn muốn ngăn cản hành động của Joe.
Muốn cha cô và cảnh sát Thượng Hải ôm nhau chết chung.
Lòng dạ quả nhiên thâm hiểm.
Joe biết tới cô, chắc chắn đều do Haley đề xuất nghĩ kế.
“Cô nhà tan cửa nát, vốn tự làm tự chịu, không hề do tôi.
Cô độc ác như thế được gì? Tại sao không giống bình thường, như bao nhiêu người khác, cứ nhất thiết phải ôm hận.” Đường Vận nóng giận nói với Haley.
Cô ấy đứng dậy trừng to đôi mắt: “Cô im đi.
Không cần dạy tôi sống sao.”
“Cô tự hủy hoại mình thôi.
Còn kéo tôi vào cuộc...”
Đường Vận ném mạnh chiếc cốc vào chân Haley, khiến cô ấy đau điếng rên lên.
Bên ngoài có tiếng động, Joe bàng hoàng chạy ra ngoài xem, đồng thời rút súng kéo Đường Vận theo cùng.
“Chẳng lẽ cảnh sát tới.”
“Joe! Ông đừng quá liều mình...!Tôi...!tôi sẽ giúp ông mà.”
Joe nóng nảy kéo mạnh Đường Vận ra mui thuyền, xa xa nhìn thấy 5 chiếc cano vây quanh.
Đường Vận lạnh buốt sống lưng, nói với Joe.
“Hành xử như thế không giống cảnh sát.
Thân thủ tôi không tệ, ông buông tôi ra để mà có người cùng ông ứng phó.”
Joe thực sự tin lời Đường Vận, còn đưa cho cô một khẩu súng lục.
Đường Vận do dự cầm lấy.
“Tôi không giết người...!tôi không bắn súng được đâu.”
Cô không thể dùng súng trái phép, dù là đả thương người.
Chỉ cần lí lịch cô bôi đen một chút, vẫn sẽ ảnh hưởng nặng nề đến em gái và mẹ.
Con đường này, cô gian truân để đi.
Joe bỏ ngoài tai lời cô nói.
Có thể nhìn trúng điểm này từ cô, mới an tâm giao súng, không sợ bị cô đổi ngược lại chống trả với ông ấy.
Một tên trên chiếc cano ném mạnh pháo hơi cay lên thuyền.
Joe và Đường Vận chạy ập vào trong, kịp thời bịt mũi nằm sấp xuống.
Tiếng pháo nổ tung, khiến chiếc thuyền chấn động lắc lư.
Haley ở bên trong cũng co rút sợ hãi.
“Phải làm sao? Đông người như thế.”.