Sáng hôm sau, khi ăn uống xong bữa sáng, Tư Kỳ bị nữ hầu dắt đi ra ngoài, tay còn bị còng lại. Cô được đưa đến một bãi đất trống trồng đầy hoa cúc dại, xung quanh bãi đất trống đó đều bố trí người đứng canh.
Lâu rồi không được ra bên ngoài, suýt chút nữa cô đã quên cảm giác thoải mái khi được ánh nắng ban mai chiếu vào da thịt. Trong giây lát, cô dường như quên đi tình cảnh hiện tại của mình mà thả lỏng mình hưởng thụ.
Nữ hầu dắt Tư Kỳ đi đi lại lại ở bãi đất trống khiến cô phát ngán, khó chịu lên tiếng:
“Mấy người đang làm gì tôi đấy?”
Nữ hầu vẫn đi đều đều, trả lời qua loa:
“Giúp cô giữ trạng thái thoải mái, tắm ánh nắng mặt trời.”
Tư Kỳ à lên một tiếng, thì ra là lời dặn của bác sĩ Đổng. Cô cứ tưởng họ có âm mưu gì khác nhưng chỉ là cô lo xa rồi. Còn âm mưu gì ác độc hơn khi trắng trợn cướp con của người khác nữa chứ!
Tư Kỳ định đi cùng nữ hầu một lúc nữa rồi ngồi xuống thì từ đằng sau, tiếng chào dõng dạc của bọn “chó” đứng gác vang lên:
“Chào buổi sáng, Mục thiếu gia.”
Tư Kỳ liền giật mình khi nghe cái tên đó, đứng bất động một chỗ, nghe tiếng loạt soạt của bước chân đang lại gần.
Mục Duật ra hiệu hầu nữ cùng đám “chó” canh lui xuống. Bọn họ chần chừ, hắn liền dùng ánh mắt hình viên đạn lướt qua, âm sắc khiến người khác không rét mà run:
“Dám trái lệnh tôi?”
Đám người lui đi, cả nữ hầu cũng vậy. Tư Kỳ thấy thế liền dùng một tay níu nữ hầu lại, hướng ánh mắt như cầu xin về cô ta. Nhưng cô ta hất tay Tư Kỳ ra, mặt có chút đỏ, nụ cười rộng đến mang tai nhìn Mục Duật sau lưng Tư Kỳ rồi rời đi.
Mục Duật tiến lên phía trước Tư Kỳ mang theo luồng khí lạnh toát. Tư Kỳ liền cúi đầu xuống nắm chặt gấu váy, sợ hắn sẽ trực tiếp hành hạ cô.
Nhưng không, Mục Duật bỗng đưa bàn tay to lớn của hắn đến trước mặt Tư Kỳ làm cô sợ sệt lùi lại. Hắn phóng ánh mắt khó hiểu và tràn đầy nộ khí vào thân thể bé nhỏ bên cạnh hắn, trực tiếp thúc giục:
“Cô không định đi tiếp à?”
“Không cần anh lo.”
Tư Kỳ liền đi vụt về phía trước, không thèm nhìn Mục Duật lấy một lần. Hắn thu tay lại, ánh mắt có phần dịu bớt, sải bước ngang hàng cô. Tư Kỳ chán ghét cảm giác hắn đi cạnh mình, liền tăng tốc kéo dài khoảng cách nhưng hắn chỉ cần đi nhanh vài bước là đuổi kịp cô, không nói không rằng, cứ im lặng đi cạnh, khuôn miệng như có như không ẩn hiện ý cười.
“Tôi vào trong đây.”
Tư Kỳ quay người đi sượt qua Mục Duật, hắn liền nắm giữ bàn tay nhỏ có phần thô ráp của cô lại, kéo vào trong lòng hắn rồi nhấc chân cô ngồi xuống trên đùi hắn. Tư Kỳ liền cục cựa, tiện tay đấm thụp vào khuôn ngực rắn chắc của hắn, lớn tiếng:
“Anh, bỏ ra, người khác nhìn vào sẽ nghĩ gì?”
Mục Duật vòng tay giữ cô lại, tay khác ôm vào eo nhỏ của cô, ghé sát:
“Kẻ nào dám nghĩ gì? Tôi chỉ chăm sóc cho đứa con của tôi thôi.”
Tư Kỳ thả lỏng người, nhắm hờ đôi mắt, cười hắt một tiếng:
“Ha, thật bỉ ổi. Tôi không biết anh có thật sự yêu Khương Lan không đấy.”
Vòng eo cô bỗng dưng bị siết chặt trong giây lát, sau đó lại nới lỏng ra. Tư Kỳ cứ tưởng hắn sẽ nổi cơn thịnh nộ nhưng mà cô mới nhớ ra, cô đang mang trong mình máu mủ của hắn, hắn muốn xử cô bây giờ không phải là lúc. Hắn chỉ ghé sát vào tai cô, nói với thanh âm lạnh lẽo:
“Cô không cần quan tâm quan hệ của hai chúng tôi. Nó vẫn còn tốt lắm.”
Tư Kỳ bĩu môi rồi im lặng, tận hưởng ánh nắng ngày một nóng lên.
“Đi vào thôi.”
Mục Duật bế bổng cô lên, quay người đi vào biệt thự. Tư Kỳ không phản kháng, hắn cho là bình thường, thì cô cũng không làm gì được. Thà nghe lời ra tiếng vào còn hơn chọc giận hắn.
Vừa vào đến phòng khách, lão thái thái cùng Khương Lan và vài người khác trong gia tộc đã ngồi ở đấy, cười nói đầy khách sáo. Tư Kỳ thấy vậy liền nhảy phắt từ tay Mục Duật xuống, lặng lẽ đi vào trong phòng mình, nữ hầu chăm sóc cho cô cũng vào theo.
Mục Duật tiến tới ngồi cạnh Khương Lan, cô ta liền dựa người vào ngực hắn, cọ cọ nũng nịu:
“Sao anh lại ở bên cô ta?”
Mục Duật cười nhẹ, xoa xoa đầu Khương Lan:
“Anh là đang cho con chúng ta cảm nhận được hơi ấm của cha nó.”1
Khương Lan lườm hắn nghi ngờ:
“Thật sao? Không phải anh đã có gì đó với cô ta rồi chứ?”
Lão thái thái một bên liền chen vào, thuyết phục:
“Ta nghĩ điều Mục Duật làm cũng đúng, đến lúc đứa nhỏ suốt ngày dính mẹ nó thì cha nó lại ra rìa à?”
Cả phòng khách lại càng lên tiếng cười, đầy giả tạo. Khương Lan cũng không truy cứu thêm nữa, cô ta quyết định tin vào tình cảm của Mục Duật.
Tại phòng Tư Kỳ ngay lúc đó, sau khi thoát khoá vòng tay, nữ hầu lùi lại, nắm lấy tà váy vân vê, miệng hỏi nhỏ:
“Cô có phải đang quyến rũ Mục thiếu gia không?”
Trong lời nói của nữ hầu, Tư Kỳ biết cô ta đang tò mò giữa mối quan hệ của cô và Mục Duật, bên cạnh đó, vẫn nuôi cơ hội bước vào Mục Gia cho mình.
Tư Kỳ không trả lời, trực tiếp hỏi vặn lại:
“Cô có phải rất thích Mục Duật không?”