Sáng sớm hôm sau, Tư Kỳ với thường phục áo phông trắng cùng quần sooc da đứng trước cổng công ty. Đêm hôm qua, cô đột nhiên nhận được thông báo đi công tác cùng sếp trên, còn đặc biệt yêu cầu là mặc thường phục đẹp đẹp một chút. Tuy biết nó bất thường nhưng cũng không thể làm trái.
Chiếc Benz đen bóng đi tới, cửa kính hạ xuống đã bắt gặp ánh nhìn không mấy thiện cảm của Mục Duật, hắn dừng tầm mắt ở hai chân thon dài trắng nõn của cô, nhíu mày:
“Tôi bảo cô mặc thường phục?”
“Thì đây là thường phục của tôi. Thời tiết này tôi thấy như vậy là phù hợp.”
Đúng là mùa xuân năm nay nóng hơn mọi năm.
Mục Duật cũng lười đôi co, hắn bảo cô lên xe rồi khởi động xe.
Vẫn là không khí im lặng phát rét giữa hai người, nhưng đó là nếu như không có sự xuất hiện của ai đó.
Một vật thể màu đen tròn tròn lấp ló trên ghế phụ, Tư Kỳ tưởng cô nhìn nhầm nhưng không phải. Cẩn Y quay lại, vật thể màu đen đó chính là búi tóc hình tròn của cô bé, trông cô bé không khác nhân vật Puka trên phim hoạt hình là bao. Cất giọng nói nhíu nhít vẫn còn chút khàn khàn:
“Tỷ tỷ… à không cô Tư Kỳ, cô có nhớ con không?”
Vẻ mặt Tư Kỳ không giấu được vẻ xúc động, nhưng sau đó nghe tiếng “cô” xa lạ, trong lòng cô vô cùng xót xa. Tuy nhiên cô vẫn giữ nụ cười trên môi, ân cần đáp lại cô bé:
“Sao cô quên được một cô bé đáng yêu như thế này cơ chứ!”
Ngẫm nghĩ lại, cô một chút cũng thấy không đúng, cô nhíu mày nhìn Mục Duật, thẳng thừng chất vấn:
“Mục Tổng, thế này là thế nào? Không phải ta đi công tác ư?”
Chưa đợi Mục Duật trả lời, cô bé Cẩn Y nhanh nhảu đáp trước:
“Papa của con đi công tác rất vất vả, phải để Y Nhi đi cùng để giúp đỡ papa đó. Cô Tư Kỳ cần giúp gì cứ nói Y Nhi, trên đời này con cái gì cũng làm được hết đó.”
Nói xong còn kèm theo cái nháy mắt với ba mình, ý muốn nói: Y Nhi của papa là giỏi nhất đúng không?
Mục Duật bật cười, nụ cười chân thật hơn bao giờ hết, mà nụ cười này lần đầu tiên Tư Kỳ nhìn thấy. Khi hắn cười sẽ xuất hiện lúm đồng tiền dài nam tính. Không thể phủ nhận, hắn là người đàn ông có nụ cười đẹp nhất mà cô từng gặp.
Tự thấy mình quá lơ đãng, cô tự vỗ tay vào trán mình, thầm trách mình nghĩ linh tinh.
“Cô Tư Kỳ đang nghĩ linh tinh đúng không? Bà nội con nói người nào hay nghĩ linh tinh sẽ thường vỗ đầu mình như thế đó!”
Cẩn Y híp mắt nhìn cô, ngón tay nhỏ xíu chỉ vào hành động vừa rồi.
Không phải mắt cô có vấn đề hay không mà đã nhìn thấy cô bé hình như đang ra hiệu với Mục Duật.
Hắn xoa đầu cô bé, dịu dàng hỏi:
“Con muốn xuống ngồi cùng cô không?”
“Có ạ!”
Cô bé trả lời rất to, như quên mất cổ họng mình có vấn đề. Mục Duật thấy thế liền nhắc nhở:
“Y Nhi đang bị bệnh, không được nói to như thế, rõ chưa?”
“Tuân lệnh papa.”
Cô bé rất thông minh, biết tự cởi dây an toàn cho mình rồi thoăn thoát leo xuống dưới, chớp mắt đã ngồi bên cạnh Tư Kỳ. Cô bé dường như cảm nhận được hơi ấm gần gũi trên người Tư Kỳ, kéo kéo vạt áo của cô:
“Cô bế con được không?”
Tư Kỳ vẫn đang nhìn chăm chú vào Cẩn Y, nghe cô bé yêu cầu, trong tim như có lông vũ lướt qua. Cô không đáp, chỉ đưa tay bế cô bé vào lòng.
Cả đoạn đường, cô bé ríu rít như chim non hỏi Tư Kỳ rất nhiều điều. Khoảnh khắc được gần con không biết được bao lâu, Tư Kỳ dồn hết tất cả vào hiện tại. Chăm chú nghe cô bé nói, trả lời hết những câu hỏi cô bé đưa ra, ân cần vuốt ve khuôn mặt bầu bĩnh của cô bé.
Trong một khắc, cô muốn thời gian này có thể dừng lại ở đây mãi mãi.
Còn về Cẩn Y, cô bé đã lén lút giơ ngón tay trỏ lên cho ba mình nhìn thấy, Mục Duật không nhịn được liền cười mỉm, trong lòng thầm khen con gái của mình.
Hai giờ đồng hồ ngồi trên xe, Cẩn Y đã gối đầu lên đùi Tư Kỳ mà ngủ. Xe dừng lại, cô không dám gọi cô bé dậy vì nhìn cô bé ngủ thật ngon. Nhưng công việc phải làm, cô không còn cách nào khác ngoài cầu cứu Mục Duật.
“Y Nhi thế nào giờ?”
Hắn mở cửa xe cho cô, giọng điệu không cao không thấp nói:
“Y Nhi, con dậy được rồi đấy.”
Giọng hắn như một chiếc máy báo thức, cô bé liền mở mắt, bàn tay nhỏ xíu đưa lên dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, hỏi nhỏ:
“Đến rồi sao papa?”
Hắn đáp lại rồi vươn tay bế cô bé lên. Hành động vừa rồi khiến hắn vô tình chạm vào nơi đùi Tư Kỳ, cô không khỏi giật mình, nhưng nhìn thấy dáng vẻ không có gì của hắn, cô liền trấn an là do mình nghĩ nhiều.
Khi bước ra khỏi xe, khung cảnh nhộn nhịp xung quanh làm Tư Kỳ vô thức nhíu mày. Không phải đi công tác sao? Tại sao lại đưa tới khu vui chơi?
Cô bé Cẩn Y còn chưa cho cô kịp hỏi gì, từ xa gọi lại:
“Cô Tư Kỳ, cô đi chậm quá, nhanh lên, nhanh lên!”
Cô nghiêng đầu khó hiểu rồi cũng nhanh chân bước theo.
“Này, ta làm gì ở đây? Tôi muốn nhanh chóng công tác xong rồi về nhà, không muốn làm chuyện vô bổ.”
Hắn vẫn bước đi những sải chân thật dài, nhàn nhạt đáp:
“Khu vui chơi này vừa được xây dựng, bây giờ đang trong giai đoạn thử nghiệm. Hôm nay tôi đưa cô đến đây là để xem nó có thể đi vào hoạt động hay chưa. Tôi cũng không có thời gian làm việc vô bổ.”
Câu trả lời vô cùng thuyết phục nhưng cô phẫn thấy chuyện này có chỗ nào đó không đúng. Người làm ở đây đều chỉ chỉ trỏ trò vào họ, như là nhìn vào một gia đình và người tới đây để giải trí.
“Cô Tư Kỳ, cô không thích chơi với con sao?”
Cô bé cũng không định nói gì nhưng vừa giây trước đã nhận được lệnh của ba. Vẻ mặt nhanh chóng chuyển sang buồn tủi, có chút trách móc nhìn Tư Kỳ.
“Không, cô không có ý đó. Nếu Y Nhi muốn, cô có thể chơi với con cả ngày.”
“Thật sao?”
Cô gật đầu chắc nịch.
Người nào đó trong lòng như mở cờ hoa, thầm hứa sẽ thưởng cho con gái một căn nhà đầy ắp thú nhồi bông.