Tổng Tài Tàn Khốc Ngược Đãi Tình Nhân

Chương 30: Danh tính người thu mua công ty




Do tối hôm qua không ngủ được nên quầng thâm mắt của Tư Kỳ hiện lên rõ rệt hai vùng xanh tím trên khuôn mặt. Lúc trang điểm, cô cố ý dặm nhiều phấn để che vẻ phờ phạc đó.

Tư Kỳ diện lên chiếc áo sơ mi cùng váy chữ A, thứ mà tưởng chừng cô không thể mặc được nữa. Đứng trước gương mỉm cười, tâm tình hôm nay thật sự rất tốt.

Công ty Từ Ninh nơi cô làm việc là công ty lớn nhất trong thành phố B, nhưng so với thành phố khác cũng chỉ bằng một công ty nhỏ có tiếng tăm. Trước đó vì giám đốc công ty đầu tư thua lỗ nên dẫn đến phá sản.

Hôm nay Tư Kỳ đặc biệt đi sớm một chút, khi đến nơi cũng không có mấy mống người, ở sảnh chính lại vô tình gặp Đồng Tuyên, cô cất tiếng chào:

“Chào chị Đồng.”

“Tư Kỳ đến rồi, giúp chị chuyển đống tài liệu này vào với.”

“Vâng.”

Tư Kỳ xắn tay áo, nhận một nửa chồng tài liệu từ Đồng Tuyên, sau đó đi lên văn phòng.

Công ty gồm bốn tầng thì văn phòng bọn họ nằm ở tầng ba, đi thang máy chỉ mất vài phút. Trên tầng ba chỉ có hai phòng lớn cùng một hành lang rộng. Ngoài văn phòng thì phòng còn lại lúc trước để cất những tài liệu quan trọng, nhưng hôm nay đi ngang qua nó được treo biển “Phòng CEO”.

Tư Kỳ không nhịn được mà thắc mắc:

“Chị Đồng, chỗ này từ bao giờ là là phòng CEO vậy?”

Đồng Tuyên đảo mắt suy nghĩ, nhún vai:

“Chị cũng không biết, chắc là được sửa sang để CEO sử dụng.”

Tư Kỳ gật gù, trong lòng thầm nghĩ “vậy cũng tốt, CEO cũng là người cứu vớt công ty lúc cô đang thất nghiệp, sau này sẽ tiện để nói lời cảm ơn”.

“Chị biết CEO là ai không?”

Đồng Tuyên lắc đầu:

“Không rõ, hôm qua có người ta thông báo cũng không nhắc đến vấn đề này.”

Hai người đi vào văn phòng, cũng đã có lác đác vài người bên trong.

“Chào mọi người.”

“Chào chị Đồng, chào Tư Kỳ nhé. Chà, tưởng không thể gặp được mĩ nhân Tư Kỳ nữa chứ, đúng là ông trời không phụ lòng người tốt!”

Đặt đống tài liệu xuống, Đồng Tuyên chống nạnh:

“Đại Sanh, cậu đi làm đừng có suốt ngày dòm ngó đến Tư Kỳ. Người như cậu phải xếp hàng dài cũng chẳng đến lượt đâu, Tư Kỳ nhỉ?”

Tư Kỳ cười gượng:

“Em không được như thế đâu.”

Đồng Tuyên đặt tay lên hai bả vai của cô, thật lòng nói:

“Đừng đánh giá thấp mình. Em xinh đẹp, tài giỏi như vậy, là con trai chị cũng thích.”

Đại Sanh cầm cốc cà phê đi lại gần:

“Chị Đồng nói đúng, nhưng chị đã từng tuổi này, xếp hàng phải sau em vài trăm người cũng không đến lượt chị.”

Khuôn mặt Đồng Tuyên tối lại, mới 34 tuổi mà cậu ta dám chê mình già, cô nhéo tai Đại Sanh nhấc lên, gằn giọng:

“Nói lại lần nữa!!!”

“Quản lý, quản lý tha em, em biết sai rồi.”

Đứng một góc Tư Kỳ che miệng cười. Kể cũng được ba năm làm ở đây, lúc đầu vì không có bằng cấp mà vào được, Tư Kỳ nhận không ít lời dè bỉu, nói xấu sau lưng. Nhưng vì công việc này khó khăn mới có được nên cô cố gắng nhiều hơn người khác, tính toán cẩn thận, đánh máy ngày một nhanh, muốn rèn luyện thêm cô đã nhận giúp vài người xử lý số liệu. Dần dần cũng cảm hoá được mọi người, đến nay hầu hết người trong văn phòng rất quý cô, nhất là quản lý Đồng Tuyên, người đã quan sát quá trình làm việc chăm chỉ của Tư Kỳ.

Gần đến giờ làm, Hương Sam - một đồng nghiệp mới vào từ năm ngoái đi vào với vẻ mặt thất thần, mồm mở rộng không thể khép vào được.

“Hương Sam, em bị làm sao vậy? Gần đến giờ làm rồi mau vào chỗ đi!”

Bởi vì Hương Sam thường xuyên đi muộn về sớm nên Đồng Tuyên mới khó chịu nhắc nhở.

Nhưng cô ta hoàn toàn bỏ ngoài tai, đứng trước cửa văn phòng mà thần thần bí bí:

“Mọi người trông thấy CEO mới bao giờ chưa?”

“Chưa.”

Hương Sam để tay lên má, mơ mộng miêu tả lại dáng vẻ của vị CEO đó:

“Anh ấy rất cao, thân hình cũng không phải gầy guộc mà nhìn chắc khỏe vô cùng. Dáng đi cao ngạo, mái tóc, đặc biệt là mùi hương nhàn nhạt quyến rũ trên cơ thể… dù không nhìn thấy mặt nhưng chắc chắn rất kiệt xuất. A, thật muốn nhìn anh ấy lần nữa quá!”

Nghe Hương Sam nói, một vài đồng nghiệp nữ nhao nhao lên, có người còn đòi sang phòng CEO nhìn.

“Trật tự đi, đến giờ làm rồi. Còn Hương Sam, đây không phải là thời gian để bàn tán vấn đề đó.”

Đồng Tuyên nghiêm khắc chỉ trỏ, cô ấy sớm đã ghét cái thái độ của Hương Sam.

Vào làm ổn định được khoảng một giờ, cửa văn phòng có người mở ra, là một người đàn ông mặc comple nhã nhặn.

“Chào mọi người, xin tự giới thiệu, tôi là trợ lý của CEO, tên Thừa Dương. Chắc hẳn mọi người vẫn chưa biết CEO là ai và mục đích của anh ấy là gì khi thu mua Từ Ninh làm công ty con. Theo quy định, mọi người hãy ra xếp hàng để gặp mặt CEO và cùng anh trao đổi nhưng thắc mắc.”

Mọi người nhanh chóng xếp hàng, rất nhanh vào quy củ.

Đó là người đàn ông tử tế hôm qua, anh ta làm cho Mục Thị vì vậy… không phải chứ? Tư Kỳ nghĩ mình điên rồi, cứ cho là trùng hợp thu mua, Mục Duật hắn là người như thế nào ai cũng rõ, không thể đến một công ty nhỏ như vậy làm việc được.

Nhưng giây tiếp theo làm cô trực tiếp ngỡ ngàng, đó thật sự là Mục Duật. Vì quá đột ngột nên đầu cô không thể tiếp nhận hết, đã vậy vì cô lùn nên phải đứng hàng đầu, cặp mắt ưng của hắn như nhìn thấy tận tim gan của cô.

Hắn lạnh lùng cất giọng, đám con gái lập tức ỉu xìu. Đúng kiểu “thập toàn hoàn mĩ”, không có gì để chê. Đáng tiếc người như thế đã có vợ mất rồi.

Giọng nói lạnh lẽo của hắn đưa Tư kỳ trở về ngày tháng trước đó, từ uất hận đến nhục nhã cô đều trải nghiệm đủ. Mặt cô tái nhợt, khó thở, cúi đầu điều chỉnh hô hấp. Vẻ khác thường lộ rõ mồn một.

Đồng Tuyên thấy thế liền kéo kéo vạt áo của cô, giọng nói lộ rõ vẻ sợ sệt:

“Tư Kỳ, ngẩng lên đi em, CEO nhìn em từ nãy giờ kìa.”

Thì ra hắn vẫn nhìn cô, vẫn để cô vào tầm ngắm mà dày vò. Trong vài giây ngắn ngủi, cô đã đưa ra quyết định nghỉ việc, làm hết hôm nay cô sẽ nghỉ việc. Có lẽ đó là cách tốt nhất để không đối mặt với quá khứ tàn khốc.

Tư Kỳ ngẩng lên, cắn chặt môi dưới, trong ánh mắt lộ rõ vẻ kiên định, thẳng thắn đối mặt với cặp mắt sâu thẳm không thấy đáy của Mục Duật.

Hắn ta chợt nhếch môi, lời nói như hướng đến cô, dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng tim cô vẫn dừng đập vài nhịp. Căn bản hắn nói gì, cô đều không nghe lọt.

Chỉ có điều hắn không kiêng nể một thứ gì, trực tiếp nhắm thẳng vào cô:

“Mộc Tư Kỳ, lát nữa cô sang phòng tôi nhận tài liệu.”

Khoé môi Tư Kỳ giật giật, ở đâu ra cái kiểu gọi cả tên lẫn họ của cô ra để yêu cầu chứ? Nhưng tránh để người khác nghi ngờ, cô kìm giọng trả lời một tiếng:

“Được.”

Hắn ta gật đầu, sau đó cùng trợ lý Thừa rời khỏi văn phòng. Tư Kỳ lúc này mới thở phào một hơi, định đi về chỗ ngồi thì Hương Sam đi tới, hất mặt chất vấn:

“Tư Kỳ, cô quen với Mục Tổng à? Tại sao anh ấy biết tên cô.”

Tư Kỳ vì việc đối mặt lúc nãy sớm đã không còn sức mà đôi co, cô chỉ vào tấm thẻ tên trước ngực, tuỳ tiện trả lời:

“Nhờ có cái này.”

Khuôn mặt cô ta lộ rõ vẻ hoài nghi nhưng vẫn phải tin, “ừ” một tiếng rồi rời đi.