Thấy bộ dạng hớt ha hớt hải của Mục Duật, Tư Kỳ không giấu nổi tò mò, nhân lúc nữ hầu đang đứng trước cửa, cô hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Trái với dự đoán, Tư Kỳ không những không nhận được câu trả lời thích đang mà còn nhận lại lời nói cay nghiệt của nữ hầu:
“Tôi việc gì phải báo cáo với cô, hồ- ly- tinh!”
Trong lời nói có chút bỡn cợt.
Nói rồi cô ta đóng cửa, khuất dạng.
Tư Kỳ chỉ biết cười khổ, từ lúc dính dáng đến Mục Gia, cô không biết đã biến hoá thành bao nhiêu bộ dạng. Cô nằm xuống, tay bất giác đưa lên xoa bụng, vừa xoa, cô vừa thở dài:
“Bé con à, mami không biết để con lại đây có phải quyết định đúng đắn hay không nữa!”
Sáng hôm sau tại khoa hồi sức bệnh viện trung tâm thành phố.
“Em tỉnh rồi.”- Mục Duật đi lại đỡ Khương Lan ngồi dậy.
Ngay lúc hắn định bỏ tay ra, Khương Lan liền nắm tay hắn lại, vươn người dậy ôm vòng qua cổ hắn, giọng nói khàn đặc nghẹn ngào:
“Mục Duật à, em sợ lắm, có phải em sắp chết rồi không?”
Mục Duật ban đầu còn bất ngờ, sau đó do dự một lúc tay mới vòng qua vỗ vỗ lưng an ủi:
“Không đâu.”
Cô ta cao giọng, nước mắt từ từ chảy xuống, thấm ướt một góc áo sơ mi trắng của hắn:
“Anh lừa em, bác sĩ bảo em chỉ còn sống được vài năm nữa, hức.”
“Anh và mọi người vẫn đang tìm nguồn thận thích hợp cho em. Em yên tâm, anh sẽ dùng mạng sống này ra để đảm bảo em được sống sót. Giờ thì nín đi, ngoan.”
Khương Lan vẫn sụt sùi trong lòng hắn:
“Anh đừng bỏ em một mình nhé!”
…
“Được.”
Khoé môi Khương Lan dần nhếch lên, cô ta chống tay lên ngực Mục Duật, rướn người lên cao, hai mắt nhắm lại tiến sát môi hắn.
Mục Duật do dự chốc lát, hắn cũng nhắm mắt. Khoảng cách ngày một kéo gần đột nhiên hắn đẩy Khương Lan ra, quay sang một bên chống chế:
“Em nên nghỉ ngơi cho tốt thì hơn.”
Khương Lan bị đẩy ra sững người trong chốc lát:
“Anh…”
“Thôi không có gì, em nghỉ đây.”
Đợi Mục Duật đi ra ngoài, Khương Lan trong phòng bắt lấy bình hoa trên bàn ném xoảng một tiếng, nghiến răng ken két:
“Con ả đó, Mộc Tư Kỳ, tao sẽ không cho mày ở trong Mục Gia thêm một giây một phút nào nữa.”
Mục Duật đến tập đoàn không lâu sau đó. Mục Thị do một tay Mục lão gia gây dựng và phát triển. Hiện nay đã kinh doanh trên mười lĩnh vực kinh tế, là một trong những cái tên khét tiếng trong giới kinh doanh.
Đến Mục Duật, hắn cũng đặt rất nhiều tâm huyết vào Mục Thị, hôm nào cũng làm đến tận đêm mới về, nếu không có việc gấp hoặc kế hoạch riêng, hắn không bao giờ cho mình thời gian nghỉ ngơi. Là một người cuồng công việc đến nỗi không thời gian tìm hiểu sâu về mặt tình cảm, vì thế về phương diện này hắn cũng không rõ thứ mình muốn là gì.
Hôm nay, một con người như hắn bỗng phát hiện cái gì đó không đúng giữa quan hệ với Khương Lan nên sau khi xong việc, hắn tìm đến bạn thân của hắn, Cố Viễn Tranh để nhờ anh ta tư vấn.
“Ý cậu bảo là tình cảm của cậu và Khương Lan dạo này không còn như trước? Tính cách cậu tôi hiểu rõ, trước nay cậu vẫn luôn đối xử với Khương tiểu thư như vậy mà.”
Mục Duật lắc đầu:
“Không giống. Mộc Tư Kỳ cô ấy chắc chắn có liên quan vào chuyện này.”
Sở dĩ hắn nghĩ vậy vì trong lúc thân mật với Khương Lan, hình ảnh Tư Kỳ hiện lên trong đầu làm hắn phân tâm, nhất thời không thể đáp trả nụ hôn của Khương Lan.
“Anh bạn, tôi nói lời này có thể làm mất lòng cậu nhưng thật ra từ lâu tôi đã nhìn thấy, giữa cậu và Khương tiểu thư không thể chạm tới mốc tình cảm đó. Còn về cô gái kia, cậu sẽ hiểu rõ hơn tôi.”
Trầm ngâm một lát, Mục Duật lên tiếng chào rồi ra về. Cố Viễn Tranh trong phòng một mình lắc đầu ngao ngán:
“Anh bạn à, đừng trách tôi không thể đưa ra lời khuyên xác đáng, tại tôi cũng đã yêu đương thật lòng bao giờ đâu!”
————————
“Urê huyết cao sao?”
A Lệ gật đầu chắc chắn:
“Là tôi nghe được từ miệng của tam phu nhân và nhị phu nhân lúc họ đang nói chuyện.”
Tư Kỳ nhíu mày, cô chưa từng nghe qua căn bệnh này nhưng đại loại vẫn đoán được nó liên quan trực tiếp đến việc cô mang thai hộ.
A Lệ chững lại một lúc rồi nói tiếp:
“Hôm quá Khương tiểu thư kêu la thảm thiết vì đau bụng nên thiếu gia đưa cô ấy đến bệnh viện. Nghe nói cũng không có gì nghiêm trọng.”
Tư Kỳ gật gật đầu:
“A Lệ cô biết nhiều chuyện nhỉ?”
“À haha tôi cũng rảnh rỗi quá mà.”
Thật ra A Lệ là vì Tư Kỳ nên mới đi nghe ngóng khắp nơi, cũng một phần là do người làm ở Mục Gia rất nhiều, đôi lúc rảnh rỗi sẽ mang chuyện ra bàn tán.
“Hôm nay cô ăn ngon miệng chứ? Do đầu bếp riêng nấu cho cô đấy.”
Tư Kỳ thoáng đờ đẫn, sau đó mới bình tĩnh lại:
“Ừm, cũng được.”
A Lệ thở phào một hơi nhẹ nhõm:
“Tốt quá rồi, lúc nãy thấy cô vào nhà vệ sinh nôn làm tôi cứ tưởng…”
“Chắc là ốm nghén thôi, không sao.”- Tư Kỳ trấn an.
Sau đó nữ hầu rời khỏi phòng.
Một lúc sau ở bên ngoài cửa phòng, Tư Kỳ nghe thấy tiếng bàn tán của ba người làm. Ban đầu, cô định làm lơ đi, nhưng khi nghe thấy tên mình xuất hiện trong cuộc nói chuyện đó cô lại để tâm vào, ghé tai sát cửa để nghe trộm.
“Cái gì? Đầu bếp đó do thiếu gia thuê về để làm đồ ăn riêng cho con hồ ly tinh đấy á?”
“Không sai đâu, lúc sáng lão thái thái còn cho gọi thiếu gia lên vì việc này mà.”
Một giọng nói quen tai cất lên, là nữ hầu tối qua đến phòng cô:
“Mọi người chỉ biết một phần nổi của tảng băng chìm thôi.”
“Sao lại thế? Sự thật rõ rành rành ra đấy.”
Cô ta cười ha hả:
“Các cô không biết đấy thôi, Mục Gia bây giờ làm gì xem cô ta vào mắt, cả người canh gác như trước cũng không cần. Sáng nay đi qua phòng lão thái thái, tôi có nghe được một sự thật khủng khiếp.”
Cô ta ngừng lại kích thích sự tò mò. Sau khi bị thúc giục, cô ta mới chậm rãi nói, vừa nói vừa phụ họa, còn đặc biệt nhấn mạnh nhưng lúc cao trào:
“Lúc trước thiếu gia bảo giữ đứa bé lại nhưng thật ra cậu chỉ trấn an để cho con hồ ly tinh đó không làm ầm lên thôi. Cậu thuê đầu bếp về nấu thức ăn cho cô ả là có mục đích. Mỗi ngày đầu bếp sẽ bỏ một ít thuốc gì đó vào, thuốc đó có khả năng phá hủy thai nhi dần dần đến cuối cùng sẽ chết ỉu. Đến lúc đó, cô ta sẽ chẳng nghi ngờ gì Mục Gia mà cũng chẳng làm ầm lên.”
Hai người còn lại suýt chút nữa hét lên vì bất ngờ nhưng có tay của nữ hầu kia ngăn lại.
“Suỵt, khẽ thôi, cô ta còn trong phòng, lỡ nghe thấy thì chúng ta có mấy cái mạng cũng không giữ được.”